Bao Nuôi (Bao Dưỡng)

Chương 24: Chương 24





Edit: Hồng Hồng
~.~
24
Từ Niên rất biết giữ mình, chỉ mặc quần bơi hình chữ nhật.

Trình Sâm thấy vậy còn chưa chịu, bắt cậu mặc thêm một cái áo ba lỗ nữa mới cho đi.

Lúc Từ Niên xuất hiện, mấy chị gái trong hồ bơi đều đứng hình hết cả.
Trình Sâm theo sát phía sau cậu, cả người hắn quấn kín mít, áo sơ mi quần dài, thậm chí còn đội mũ đeo kính mát, trông chẳng khác nào thằng ninja sợ nắng.

Hắn nhẹ nhàng chỉ ngón tay, bỏ lại một câu “Mấy người chơi đi” rồi ngồi xuống dù che nắng bên cạnh.
Mọi người: “…”
Mã trưởng phòng nom nớp lo sợ: “Ổng ra đây chi vậy mấy đứa?”
Từ Niên lúng túng đáp: “Ông chủ muốn chơi chung với tụi mình…”
…Muốn chơi chung là phải làm kiểu vậy đó hả?
Thậm chí bệnh của Trình Sâm còn nặng đến nỗi chỗ nào lộ ra ngoài đều phải thoa một lớp kem chống nắng.
Này cũng quá mức điệu đà rồi, Từ Niên thầm nghĩ.
Vì có mặt Trình Sâm nên Từ Niên không dám bơi, cậu tìm một cái phao con vịt cỡ bự rồi để cơ thể lạc trôi giữa hồ.
Có lẽ cũng do có mặt Trình Sâm nên các chị gái cũng không dám bung lụa, chơi hắt nước chỉ dám nhẹ nhàng thùy mị, chơi bóng nước chỉ dám duyên dáng chạm nhẹ, cuối cùng chơi bắn súng nước cũng bắn kiểu slow motion.

Mã trưởng phòng sở hữu đặc trưng tiêu biểu của đàn ông trung niên là chiếc bụng bia tròn trịa, cũng bởi sự có mặt của Trình Sâm mà lúc này hắn phải vừa chơi vừa hóp bụng, vất vả đừng hỏi.
Từ Niên thấy đau lòng cho hắn: “Không sao đâu anh, thả lỏng đi.”
Mã trưởng phòng không nén được bực bội, oán trách: “Không được, sếp lớn đang nhìn anh.”
Từ Niên ngẩng đầu nhìn, thấy đúng là Trình Sâm đang nhìn hướng này thật, bèn vẫy tay với hắn.
Trình Sâm: “…”
Từ Niên vẫy nước bơi qua: “Ngài muốn xuống nước chơi không?”
Trình Sâm: “Không, nắng muốn chết.”
Từ Niên: “Cơ mà trong nước mát lắm.”
Trình Sâm xì mũi khinh thường, hắn vỗ tay mấy cái, người bên cạnh lập tức đưa quạt và nước đá tới.
Từ Niên: “…”
Trình Sâm ngậm một viên nước đá, ra lệnh: “Cậu chơi đi, tôi nhìn cậu chơi.”
Từ Niên cầm súng bắn nước trong tay, trước mặt Trình Sâm, cho vàng cậu không dám chơi với các chị gái, chỉ còn đành chơi với Mã trưởng phòng.
Một màn này vừa nhìn đã thấy xót xa, Từ Niên mặc áo ba lỗ và quần bơi, Mã trưởng phòng cố gắng hóp bụng bia, ai cũng dè dè dặt dặt anh bắn em một phát em bắn anh một cái.

Hai mắt của Trình Sâm như đèn pha quét tới quét lui trên người Từ Niên, thỉnh thoảng thấy Từ Niên nhìn mình sẽ lập tức ngậm nước đá hất cằm, ý bảo cậu tiếp tục chơi đi.
Kết quả vào một phút định mệnh Mã trưởng phòng không chú ý hóp bụng, súng nước viu một cái bắn thẳng vào Từ Niên.

Từ Niên bị sặc nước, cả người ngã nhào xuống hồ.
Trình Sâm lập tức đứng phắt dậy.
Hồ nước không sâu, Từ Niên vừa ngã xuống đã đứng lại vững vàng, có điều áo bị ướt thành ra một lớp trong suốt.
Nửa người trên của Từ Niên bị gió thổi vào, đầu v* dưới lớp áo lập tức hiện ra.
Mã trưởng phòng còn chưa biết biến căng đang ập tới, vẫn la hét rất vui vẻ.
Từ Niên thấy hơi xấu hổ, đương nghĩ nên trèo lên bờ thì có ngay một cái áo sơ mi chụp vào mặt.
Không biết Trình Sâm đã tới từ lúc nào, chỉ thấy hắn để trần nửa người trên, nhảy đùng xuống nước rồi dùng áo của mình bọc kín Từ Niên lại.
Mã trưởng phòng: “…”
Trình Sâm lạnh mặt quát: “Nhìn cái gì! Tất cả quay sang chỗ khác!”
Mọi người xung quanh ngoan ngoãn quay đầu đi.
“…” Từ Niên nhỏ giọng ngăn hắn: “Đừng làm dữ, còn đang ở ngoài đấy…”
Trình Sâm gằn giọng: “Vậy đầu v* của cậu cứng lên làm gì?”
Từ Niên: “…”
Vừa nãy áo ba lỗ đã thấm ướt mồ hôi, vừa ngã vào nước lập tức dán vào người, gió thổi qua làm đầu v* dựng lên cũng là chuyện bình thường.

Từ Niên chưa từng nghĩ phản ứng của Trình Sâm lại mãnh liệt đến vậy.
Bể bơi lặng ngắt như tờ, Trình Sâm đen mặt lôi Từ Niên vào bờ.
Từ Niên rề rà mặc áo của Trình Sâm, hỏi hắn: “Ngài không chơi thật ư?”

Trình Sâm lạnh mặt: “Chơi gì mà chơi, tôi còn chưa bôi kem chống nắng, không muốn đen da.”
“WTF??” Từ Niên cảm thấy lý do này của hắn đúng là gay quá thể đáng.
Cuối cùng cả Từ Niên không được chơi tiếp, chỉ đành lủi thủi theo ngài kim chủ trở về phòng.
Trình Sâm để trần thân trên, cả đoạn đường chẳng thấy hắn có chỗ nào gọi là mất tự nhiên cả.

Hắn mang dép lê, tốc độ bước chân cũng không nhanh, dường như là cố ý đợi cậu vậy.

Từ Niên chạy mấy bước đuổi kịp, dè dặt nắm ngón út của hắn đung đưa, ra vẻ nịnh nọt.
Đây là mánh khóe cậu hay sử dụng, dùng đến hàng trăm hàng ngàn lần cũng không mất linh.

Lần này Trình Sâm không giằng tay lại, ngón tay hắn nằm trọn trong bàn tay Từ Niên.
Cả hai cùng vào phòng, Trình Sâm bực dọc đòi đi tắm, Từ Niên bèn đi theo hầu hạ hắn kỳ lưng.

Dù đã qua mấy năm, nhưng cậu chiều Trình Sâm thành thói, chiều đến mức tính chảnh mèo vốn có của hắn đã tăng lên một cảnh giới khác.
Trình Sâm không biết người khác bao tình nhân thế nào, nhưng ở cùng Từ Niên lâu như vậy cũng chưa cảm thấy chỗ nào không hài lòng.
Có thể người tình trong mắt hóa Tây Thi, trong lòng hắn, Từ Niên là một người ấm áp, thuần khiết, hỡn nữa còn vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Từ Niên cúi đầu giúp Trình Sâm kỳ lưng, thỉnh thoảng lại ngẩng mặt lên cười với hắn.
Trình Sâm ngâm mình trong bồn tắm, hai chân không khống chế được lực rung, bọt xà phòng nổi khắp bồn, chỉ cần nước động một cái là tràn ra hơn nửa.

Từ Niên nhịn cả buổi mới nói: “Đừng rung nữa, nước tràn ra ngoài hết bây giờ.”
Trình Sâm làm mặt dữ, cãi lại: “Tôi không có rung.”
Từ Niên: “…”
Trình Sâm: “Cậu đừng nghĩ lúc này tôi đang vui.”
Từ Niên đáp lấy lệ: “Dạ vâng, ngài không vui.”
Trình Sâm hừ hừ, hai chân cố kiềm chế chưa được bao lâu đã chịu không nổi run nhè nhẹ.

Từ Niên chỉ còn cách làm như không thấy, chuyên tâm giúp hắn gội đầu.

Trình Sâm ngẩng cổ nhắm mắt chờ hầu hạ.
Trái ngược với tính cách chó tha của hắn, tóc hắn sợi nào sợi nấy vừa mềm vừa mảnh, y như lá liễu vậy.

Ngón tay của Từ Niên quấn quanh lọn tóc, cậu kéo mạnh một cái, Trình Sâm vừa lúc mở mắt, hai ánh mắt lập tức giao nhau.
Từ Niên ghé sát xuống nhìn hắn, chợt nói: “Bao giờ em mới được chuyển chính?”
Nhất thời Trình Sâm không kịp phản ứng: “Cậu bây giờ đã là nhân viên chính thức.”
“Không phải ý đó…” Từ Niên nhỏ giọng, cậu cúi đầu hôn một cái vào trán hắn, nói trắng ra: “Em muốn lên giường với ngài.”
Hai đầu lông mày của Trình Sâm từ từ cau chặt.
“Chính xác là làm tình.” Từ Niên dứt khoát nói thẳng: “Bây giờ em vào tắm với ngài được không?”
Qua một lúc lâu vẫn chưa có được đáp án, Trình Sâm cũng không cho cậu tắm giúp nữa, cả người hắn ngâm dưới lớp bọt, chỉ chừa mỗi cái đầu.

Từ Niên nghiêng đầu nhìn mới thấy hắn đang ngượng đỏ cả tai, giữa hai đầu lông mày không biết do nước nóng hay do ngượng mà đỏ ửng một vùng.
Từ Niên há miệng không nói nên lời: “Ngài…?”
Trình Sâm thẹn quá hóa giận, đỏ mắt quát: “Vào đây! Rửa sạch mông cho tôi!”
_____________________________
Chương sau là chương kết thôi, hồi trước cứ tưởng là PN….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.