Phòng làm việc tràn ngập ánh nắng mặt trời, Đàm Lạc Y đang chăm chú phát thảo bản vẽ, lâu lâu lại dừng lại nhấp một ngụm trà.
Trái lại với hình ảnh bình yên ở phòng làm việc của Đàm Lạc Y thì phòng làm việc của Lục Nghị Nhất bề bộn khác thường.
“ Lục tổng, còn đây nữa” trưởng phòng kế toán đưa đến trước mặt Lục Nghị Nhất một bản hồ sơ cần anh kí
“ Lục tổng, bản này và cả bản này nữa ạ” đứng sau trưởng phòng kế toán là trưởng phòng nhân sự
“ Lục tổng, hôm nay có lẽ lại phải tăng ca rồi, vì là cuối năm nên rất nhiều việc phải tổng kết” Dương Tử Hàm đứng bên cạnh giúp anh kiểm tra hồ sơ, nhìn thấy hàng dài các trưởng phòng còn đứng xếp hàng chờ thì thở than một tiếng
“ Không thể chia ra à?” Lục Nghị Nhất trầm giọng hỏi
“ Không thể, hôm nay là hồ sơ của các phòng, ngày mai là hồ sơ của các nhân viên cấp cao, ngày sau nữa là với các đối tác...” Dương Tử Hàm nhìn lịch trình, trả lời
“ Được rồi” Lục Nghị Nhất đưa tay xoa thái dương, tiếp tục vùi đầu vào đống giấy trên bàn
“ Tiểu Bạch, tan ca....” Đàm Lạc Y từ đâu xông vào phòng làm việc của anh, hứng khởi nói được một nửa, nhìn lại tình hình cô đột nhiên im lặng, xung quanh bắt đầu bàn tán
“ Cô gái đó là ai vậy, thật bất lịch sự, vào phòng cũng không biết gõ cửa”
“ Phải nha, Tiểu Bạch là ai vậy?”
“ Cô ta làm như đi tìm người yêu í”
.....
“ Y Y, em đến sopha đợi anh một lát” Lục Nghị Nhất vừa nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé thoăn thoắt của cô thì tâm trạng trở nên vui vẻ
“ Được” Đàm Lạc Y cười một cái rồi đi đến sô pha, nhìn thấy một tờ giấy Lục Nghị Nhất để trên bàn, cô cầm lên đọc “ Nếu bụng đánh trống, hãy mở hộc tủ bên cạnh” Đàm Lạc Y làm theo, vừa mở cửa tủ ra Đàm Lạc Y cười tươi như hoa nhìn anh một cái, Lục Nghị Nhất có vẻ cũng đang nhìn cô, anh nháy mắt một cái rồi lại tiếp tục công việc.
Bên trong hộc tủ, Lục Nghị Nhất đặt rất nhiều đồ ăn vặt mà Đàm Lạc Y thích, cô lấy ra một bịch snack khoai tây. Chuyên chú vừa xem phim vừa ăn snack khoai tây.
Đến khi có một vòng tay bế cô ra khỏi ghế sô pha Đàm Lạc Y miễn cưỡng thức dậy
“ Đã mấy giờ rồi” Giọng đầy ngái ngủ
“ 11 giờ đêm rồi” Lục Nghi Nhất dịu dàng nói
“ Em xem phim rồi ngủ quên mất” Đàm Lạc Y gãi đầu cười trừ
“ Không sao, em có đói không?” Lục Nghị Nhất xoa đầu cô cười hỏi
“ Đói” Đàm Lạc Y lại làm nũng với anh
“ Anh đã nhờ Tử Hàm đi mua đồ ăn rồi, em đợi một lát” Lục Nghị Nhất hôn lên trán cô một cái, Đàm Lạc Y thuận thế ôm lấy cổ anh, không cho anh nhút nhích. Cô rất thích nhìn gần anh như thế này, nên Lục Nghị Nhất vẫn giữ nguyên tư thế, để cô thoải mái nhìn anh
“ E hèm..” Phong Cẩn và Dương Tử Hàm từ đâu đứng thù lù trước cửa phòng làm việc, nhìn thấy cảnh ân ái thế này thì tằng hắng một cái
Đàm Lạc Y ngại ngùng buông anh ra, Lục Nghị Nhất trở về trái thái vốn có lạnh lùng nói “ Hai người từ đâu chui ra vậy?
“ Chào cậu, Chúng tôi đứng đây từ chiều” Phong Cẩn và Dương Tử Hàm đồng thanh
“ Lại mang đồ ăn khuya đến sao?” Lục Nghị Nhất không thèm nhìn hai người đàn ông suốt ngày tấu hài kia
“ Phải nha, hôm nay tôi lại mua chân gà cay và bia đây” Phong Cẩn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, gật đầu xem như chào hỏi với Đàm Lạc Y một cái
“ Lục tổng, tôi đã mua mì hoành thánh truyền thống mà anh dặn” Dương Tử Hàm cũng đi đến ghế sô pha ngồi xuống
Lục Nghị Nhất đẩy mỳ hoành thánh đến trước mặt Đàm Lạc Y dịu dàng nói
“ Của em”
Đàm Lạc Y mỉm cười, từ lúc đến thành phố A đến giờ là gần một tháng rồi mà cô vẫn chưa được ăn lại món mỳ hoành thánh.
Bốn người vừa ăn uống vừa trò chuyện với nhau một cách vui vẻ đến 3 giờ sáng
.........
Một ngày cuối tuần đầy yên bình trong ngôi biệt thự xa hoa, Đàm Lạc Y vẫn còn đang say giấc. Lục Nghị Nhất đã thức dậy sớm như thói quen, vừa xem báo mạng vừa uống cà phê nóng cho đến khi...
“ Nhị thiếu gia, hôm nay đại tiểu thư sẽ về nước” Ngô quản gia báo cáo
“ Chị ấy về thì ông đi đón chứ nói với tôi làm gì?” Lục Nghị Nhất nhíu mày hỏi
“ Đại tiểu thư về lần này có dẫn theo trợ lý của cô ấy về nữa ạ” Ngô quản gia e dè nói
“ Thì sao? Có liên quan đến tôi sao?” Lục Nghị Nhất khó chịu hỏi lại
“ Trợ lý... Trợ lý của đại tiểu thư là... Là cô Trương Lộ Ngân cũng cùng về nước ạ” Ngô quản gia cảm thấy khí lạnh toả ra xung quanh âm thầm lau mồ hôi hột
“ Không được để cô ta đến đây, có đến cũng không được cho cô ta vào” Lục Nghị Nhất bỏ lại câu nói rồi đi lên trên.
Nhìn ngắm Đàm Lạc Y ngủ, Lục Nghị Nhất cảm thấy bình yên đến lạ thường. Trên môi tự động gương lên một nụ cười ấm áp.
“ Ummmmm...” Đàm Lạc Y cựa quậy hé mắt trong cổ rên lên một tiếng
“ Tỉnh rồi?” Lục Nghị Nhất đưa tay vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi
“ Sao anh lại ở đây?” Đàm Lạc Y mắt vẫn nhắm, giọng ngái ngủ nhưng tay vẫn nắm lấy tay anh
“ Anh biết cuối tuần em thích ngủ nên không muốn đánh thức em” Lục Nghị Nhất cúi người hôn lên môi cô
“ Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?” Đàm Lạc Y đưa tay ôm cổ anh, đầu nhỏ của cô vùi vào hỏm cổ. Lục Nghị Nhất buồn cười, mỗi lần cô làm nũng anh đều không nhịn được mà muốn mang cô giấu vào trong người
“ Em muốn làm gì?”
“ Cả ngày ngủ được không anh?” Đàm Lạc Y giả bộ suy nghĩ một chút
“ Không muốn ra ngoài sao?” Lục Nghị Nhất buồn cười
“ Phải a... Không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngủ” Đàm Lạc Y cười cười
“ Được, vậy anh ngủ với em” Lục Nghị Nhất nói rồi nằm xuống bên cạnh Đàm Lạc Y, tay ôm lấy eo cô
Đến tận giữa trưa, Đàm Lạc Y đã ngủ thoả mãn rồi thì tỉnh dậy lần 2,nhìn thấy Lục Nghị Nhất nằm kế bên mình vẫn còn ngủ ngon, lấy tay mình nhè nhẹ, lén lút chạm vào mặt anh, ánh mắt say mê
“ Thức dậy rồi??” Lục Nghị Nhất cất tiếng nói, tay cầm lấy cái tay đang vuốt ve mặt mình, giọng khàn khàn hỏi cô
Đàm Lạc Y bị giật mình, xấu hổ nên gương mặt đỏ dần đi, cảnh này tất nhiên bị thu hết vào tầm mắt của anh, Lục Nghị Nhất cười lén một cái
“ Đàm Lạc Y~ chúng ta quen nhau cũng lâu rồi, em còn xấu hổ sao?”
Bị phát hiện mặt Đàm Lạc Y càng đỏ hơn, cố giả vờ bình tĩnh “ Không có nha... Xấu hổ gì chứ”
“ Mặt em đang rất đỏ” Lục Nghị Nhất lấy tay nâng mặt cô lên, nhìn thật kỹ
“ Em... Em đi đánh răng” Đàm Lạc Y nói rồi nhanh nhẹn chạy ra khỏi vòng tay anh.... Sau cùng thì cô vẫn chọn cách bỏ trốn
........
“ Nhị thiếu gia, phu nhân và đại tiểu thư đang trên đường đến đây” Ngô quản gia vội vả báo với Lục Nghị Nhất
“ Sao lại đột ngột như vậy?” Lục Nghị Nhất nhíu mày. Đàm Lạc Y ngồi đọc sách kế bên, nghe Lục phu nhân đến gương mặt liền biến sắc
“ Phu nhân nói cũng lâu rồi chưa đến thăm thiếu gia nên sẵn tiện hôm nay đại tiểu thư về liền đến luôn” Ngô quản gia thành thật nói
“ Được rồi, còn bao nhiêu lâu nữa thì bọn họ đến?” Lục Nghị Nhất bình tĩnh nắm lấy tay cô trấn an
“ 15phút nữa sẽ đến nơi” Ngô quản gia nhìn đồng hồ nói.
“ Cứ đi chuẩn bị tiếp bọn họ đi, tôi sẽ xuống nhà ngay” Lục Nghị Nhất nói rồi quay sang Đàm Lạc Y đang bối rối kia an ủi vài câu:
“ Y Y, mẹ anh sẽ rất vui khi gặp em, đừng lo lắng”
“ Hay em đi ra ngoài một lát, bao giờ họ đi rồi thì em về?” Đàm Lạc Y bám vào tay anh, Lục Nghị Nhất cảm nhận được rằng cô gái của anh đang rất căng thẳng
“ Không sao, em cứ đi chuẩn bị thật xinh đẹp vào, chúng ta cùng ra mắt mẹ” Lục Nghị Nhất nói rồi liền kéo cô vào phòng thay đồ
“ Phu nhân, đại tiểu thư” Ngô quản gia cúi đầu chào
“ Ngô quản gia, Nghị Nhất đâu rồi?” Trần Uyển vừa bước vào nhà đã hỏi
Lục phu nhân\_ Trần Uyển gương mặt hiền lành phúc hậu, đã có nét của người phụ nữ trung niên nhưng vẫn còn rất xinh đẹp sang trọng, bên cạnh là Lục Tố Hân\_ đại tiểu thư nhà họ Lục dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, tràn đầy sức sống là bà chủ của một chuỗi cửa hàng trang sức nổi tiếng ở Anh khi tuổi còn rất trẻ....
“ Phu nhân, đại tiểu thư, mời hai người ngồi, nhị thiếu gia đang ở trên phòng sẽ xuống ngay thôi” Ngô quản gia vừa rót nước vừa nói.
“ Ngô quản gia, ông tận tụy chăm sóc cho Nghị Nhất bao nhiêu năm nay thật sự đã vất vả nhiều rồi” Lục phu nhân nhận nước từ tay Ngô quản gia, giọng nói có chút cảm kích
“ Không phu nhân.... Đều là việc nên làm thôi. Ngô Đại tôi không có con cái, trong lòng luôn xem nhị thiếu gia là con mà tận tình chăm sóc, không có gì là vất vả cả” Ngô quản gia nghe Trần Uyển nói liền cảm động mà rơm rớm nước mắt
“ Mẹ, chị... Sao hôm nay lại đến đây?” Lục Nghị Nhất từ trên đi xuống, dáng vẻ điềm tỉnh, tay cho vào túi quần, giọng nói không nóng không lạnh
“ Cái thằng nhóc này, chị con về con cũng không về nhà xem thế nào nên ta và Tố Hân mới đến đây tìm con” Lục phu nhân trong giọng nói 3 phần là trách móc 7 phần là yêu thương
“ Sao đột nhiên chị lại về đây?” Lục Nghị Nhất thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lục phu nhân, tiện thể hỏi
“ Chả lẽ chị không về đây được sao?” Lục Tố Hân liếc anh một cái
“ Được, Lục đại tiểu thư muốn đi đâu thì đi, nào ai dám ngăn cản” Lục Nghị Nhất nói đùa
“ Mẹ... Mẹ xem thằng nhóc này, nó lại mỉa mai con”
Lục Tố Hân quay sang làm nũng với Lục phu nhân
Rồi cả nhà cùng cười vui vẻ. Trong nhà họ Lục chỉ duy nhất Lục Nghị Nhất và Lục Tùng đấu đá lẫn nhau như nước với lửa, còn lại mọi người rất hoà thuận yêu thương nhau, vì vậy Lục Tố Hân về nước lần này cũng là có mục đích.