Phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng gõ gõ bàn phím và tiếng đầu bút chạm giấy sột soạt...
Từ đằng xa tiếng giày cao gót chạm xuống sàn nhà, thái dương Dương Tử Hàm khó chịu nhíu lại, tiếng giày càng gần, mùi nước hoa càng nồng, anh thật sự rất khó chịu nha. Nhanh tay nhắn tin báo cho Đàm Lạc Y biết, xong Dương Tử Hàm lại gọi vào phòng làm việc Lục Nghị Nhất
“ Lục tổng, giặc đến rồi, hôm nay là một con sâu róm loè loẹt” Dương Tử Hàm nhìn bộ y phục cúp ngực quyến rũ của Trương Lộ Ngân 1 giây sau đó thông báo... Anh không muốn bị hư mắt nha.
“ Không tiếp động vật bò sát có ngực” Tiếng Lục Nghị Nhất cao lãnh vang lên trong điện thoại, nhận lệnh xong Dương Tử Hàm trực tiếp gọi bảo an
“ Tôi muốn gặp Nghị Nhất” Trương Lộ Ngân không hề biết cuộc nói chuyện vừa rồi, khoanh tay hướng Dương Tử Hàm ra lệnh
“ Xin lỗi sâu róm tiểu thư..... À... Nhầm, Trương tiểu thư, Lục tổng không tiếp khách” Dương Tử Hàm nói
“ Nói với anh ấy điều kiện thứ 2 của tôi là anh ấy phải gặp tôi bây giờ” Trương Lộ Ngân đanh đá nói.
“ Sẽ không còn điều kiện gì nữa, cô không biết sao?” Dương Tử Hàm đẩy gọng kính hỏi lại
“ Anh biết gì chứ, tôi muốn gặp Nghị Nhất” Trương Lộ Ngân dậm chân ra lệnh
“ Cho sâu róm 7 màu vào đi” Giọng Lục Nghị Nhất trong điện thoại rõ ràng đến nổi Trương Lộ Ngân nghe xong dấu hỏi liền đầy đầu
“ Sâu róm 7 màu???” Trương Lộ Ngân lặp lại
“ Trương tiểu thư, mời vào” Dương Tử Hàm nhịn cười, anh còn không biết Lục tổng lại nhây đến thế
“ Nghị Nhất...” vừa bước vào văn phòng, Trương Lộ Ngân đã muốn làm nũng với anh
“ Trương Lộ Ngân, tôi nghĩ tôi nên nói rõ cho cô biết... cho dù cô có cố gắng đến thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý. Cô muốn kết hôn?? Được thôi, đi mà kết hôn với Lục thái thái” Lục Nghị Nhất cầm bút xoay xoay, nhìn thẳng Trương Lộ Ngân lạnh lùng nói
“ Vì sao anh lại cố chấp như vậy? Chúng ta rất xứng đôi, gia thế cũng ngang nhau, em cũng rất yêu anh mà” Trương Lộ Ngân hỏi lại, trong lòng có chút đau
“ Tôi phải hỏi lại tại sao cô lại cố chấp như vậy mới đúng.. Nếu năm đó cô ngoan ngoãn bên cạnh tôi thì không chừng bây giờ tôi đã cưới cô rồi. Nhưng mà đó chỉ là " nếu như" ” Lục Nghị Nhất không muốn đôi co thêm, anh thẳng thắn nói
“ Nghị Nhất, anh nhất quyết vô tình với tôi như vậy sao? Dù cho thế nào đi nữa??” Trương Lộ Ngân hai tay chóng lên bàn người khom về phía Lục Nghị Nhất, ánh mắt kiên nhẫn
“ Dù cô có làm đến thế nào... Cô vẫn kém cõi như vậy, trong mắt tôi cô như một con sâu róm 7 màu đang vùng vẫy muốn thoát nhưng không thể thoát” Lục Nghị Nhất nhấn mạnh
“ Rồi anh sẽ hối hận” Trương Lộ Ngân mắt đã ngấn lệ, một phần vì lời anh nói, một phần vì đang kìm nén cơn đau
“ Không cần đâu, tôi sẽ không bao giờ hối hận” Lục Nghị Nhất không muốn nhìn Trương Lộ Ngân thêm một giây phút nào nữa, anh quay ghế đi
Trương Lộ Ngân tay nắm chặt thành quyền, cố gắng đi ra khỏi phòng làm việc. Cơn đau đến quá đột ngột vượt tầm kiểm soát của cô ta. Khó khăn đi trên dãy hành lang, không nhìn liền đụng phải người, Trương Lộ Ngân ngã xuống nền lạnh, co rúm người lại vì đau
“ Trương Lộ Ngân, cô làm sao vậy??” Đàm Lạc Y vừa bị đụng phải, định nhìn xem là ai để xin lỗi thì người đã nằm lăn ra sàn nhà khiến cô hốt hoảng
“ Dương Tử Hàm... Giúp tôi” Đàm Lạc Y nói to, Dương Tử Hàm chạy lại liền gọi xe cứu thương
Đàm Lạc Y theo xe cứu thương vào bệnh viện, Dương Tử Hàm báo tin cho Lục Nghị Nhất nhưng anh không mấy quan tâm đến Trương Lộ Ngân
Trương Lộ Ngân được đưa vào phòng cấp cứu, Đàm Lạc Y ngồi bên ngoài lo lắng gọi cho Lục Nghị Nhất
“ Lục tổng, anh mau đến đây đi”
“ Y Y, em bình tĩnh đi, sẽ không sao đâu, anh sẽ gọi cho Phong Cẩn, giờ nghỉ trưa anh sẽ đến đón en” Giọng Lục Nghị Nhất bình tĩnh
“ Anh không lo lắng gì sao?” giọng Đàm Lạc Y vẫn hấp tấp
“ Anh lo lắng.... Cho em” Lục Nghị Nhất nói
“ .... Giờ trưa đến đón em nhé” Đàm Lạc Y yên tâm, ngừng một giây không còn hấp tấp nữa
Đợi hơn 30phút phòng cấp cứu cũng tắt đèn, một vị bác sĩ nữ, còn rất trẻ bước ra, Đàm Lạc Y vội chạy đến
“ Bác sĩ, người bên trong sao rồi?”
“ Cô là người nhà bệnh nhân sao?” vị bác sĩ hỏi
“ Tôi... À tôi là đồng nghiệp của cô ấy” Đàm Lạc Y ngập ngừng
“ Cô nên khuyên cô ấy nhập viện điều trị thì hơn, nếu chịu nhận điều trị có thể sự sống sẽ kéo dài thêm chút” vị bác sĩ trẻ đẩy gọng kính nói
“ Tần Lan, bệnh nhân đó bị làm sao vậy?” Phong Cẩn từ xa đi đến tay còn cầm một sấp bệnh án, ôn nhu hỏi
“ A... Xin chào đàn anh, đàn anh quen vị bệnh nhân đó sao?” vị bác sĩ trẻ tên Tần Lan cúi người kính cẩn chào Phong Cẩn rồi hỏi
“ Là bạn của bạn tôi, cho tôi xem bệnh án” Phong Cẩn nhìn Đàm Lạc Y cơ mặt đang lo lắng trong lòng anh cảm thấy buồn cười... Không phải Trương Lộ Ngân là tình địch của cô ấy hay sao
“ Đây ạ” Tần Lan cúi người đưa bằng hai tay một cách rất trịnh trọng
“ Cô ta khám ở chỗ cô bao lâu rồi?” Phong Cẩn lật bệnh án xem qua một lượt rồi nhíu mày
“ Dạ khoảng 4 tháng trước, lúc đó em đã khuyên cô ấy mau chóng điều trị kịp thời nhưng cô ấy nhất quyết không đồng ý” Tần Lan nói
“ Không nhẹ nhỉ???” Phong Cẩn cảm thán một câu
“ Bác sĩ Phong, cô ấy làm sao vậy?” Đàm Lạc Y sốt ruột kéo kéo vạt áo Phong Cẩn hỏi
“ Ung thư dạ dày giai đoạn cuối” Phong Cẩn nhẹ nhàng nói
“ Giai đoạn... Giai đoạn cuối rồi sao?” Đàm Lạc Y như không tin vào những gì mình nghe thấy, liền hỏi lại
“ Đúng vậy, đã đến nước này rồi thì cô ấy chỉ còn được hơn 2 tháng thôi... Không phải chuyện của em, em lo lắng làm gì?” Phong Cẩn gật đầu
“ Em... Cô ấy chỉ sống một mình, người thân lại chỉ có một người già, đả kích này thật lớn” Đàm Lạc Y có chút xót thương
“ Ngốc quá, cô ấy là tình địch của em đấy” Phong Cẩn mỉm cười đưa tay xoa đầu cô
“ Cũng rất đáng thương mà... Nhưng mà anh cũng biết chuyện sao?” Đàm Lạc Y nhìn Phong Cẩn
“ Chuyện của 5\-6 năm về trước anh đều biết” Phong Cẩn trả lời
“ Có thể kể cho em nghe một chút không?” Đàm Lạc Y lập tức hỏi, cô rất muốn biết nhưng Lục Nghị Nhất lại không muốn kể cho cô biết
“ Được, đi theo anh” Phong Cẩn nói rồi kéo Đàm Lạc Y đi
Tần Lan đứng bên cạnh, nghe đoạn hội thoại của hai người trong lòng thất vọng không thôi. Cô rất muốn đàn anh mỉm cười xoa đầu cô như thế, nhưng mà tác phong đó anh chỉ dành cho các bé bệnh nhân nhỏ tuổi, hoặc cho người thân thiết... “ Đàn anh thích chị đó sao?” Tần Lan lẩm bẩm rồi cũng rời đi.