Một chiếc xe ngựa thoải mái đẹp đẽ quý giá, đi qua cửa thành nguy nga, dọc theo đường lớn Huyền Vũ mà đi.
Xa phu tay cầm dây cương khống chế ngựa, tư thế thuần thục, hai con tuấn mã dưới tay hắn rất nghe lời, tuy rằng xe đi nhanh chóng lại rất vững vàng.
Xe ngựa đi thẳng tới trước khách sạn Long Môn, xa phu mới kéo dây cương, tuấn mã lập tức dừng bước.
Nha hoàn ngồi ở bên trong xuống xe vén màn lên, rồi mới xoay người, đỡ Mãn Ý xuống xe. Nàng đang cầm một vò rượu đào trong lòng, tuy rằng miệng vò đã được che đậy kỹ bằng nút vải, nhưng mùi hương Cao Lương nồng đậm vẫn tỏa ra.
Giày nhỏ thêu hoa bước trên thềm đá, bước chân khi vào cửa nhanh hơn so với bình thường.
Nàng nhìn lại hàng ghế trên lầu hai, lại phát hiện phía sau bức rèm che trống rỗng, không nhìn thấy ai cả, sự chờ mong trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức liền giảm vài phần.
“Ngươi còn có việc phải làm, ta tự đi vào là được.” Mãn Ý nói, đuổi khéo nha hoàn, xoay người đi đến tiểu viện nơi mà hai phu thê đang ở.
Nhưng mà, trong tiểu viện cũng không có một bóng người, nam nhân mà nàng muốn nhìn thấy nhất cũng không ở trong phòng.
Nàng không chịu hết hy vọng, tay cầm vò rượu đi đi lại lại ở khách điếm, tìm một lúc lâu, cuối cùng mới xác định, Thiết Tác thật sự không có ở đây. Nàng trở lại đại sảnh, đi đến trước quầy, mở miệng.
“Ách, xin hỏi đại chưởng quỹ, Vô Song cô nương không ở đây sao?”
Tiếng đánh bàn tính dừng lại, Cung Thanh Dương ngẩng đầu lên, cười tao nhã với nàng, thái độ vẫn thân mật như vậy.
“Đã nhiều ngày nay, trong thành có xảy ra vài chuyện, trùng hợp, nàng có hứng thú, cho nên luôn không ở trong điếm.”
“Vậy Thiết Tác hắn…” da mặt nàng mỏng, thế nào cũng phải nói chuyện khác trước, rồi mới dám hỏi trượng phu đi đâu.
“Hắn và Vô Song cô nương đi ra ngoài.”
Nghĩ thôi cũng biết Long Vô Song không ở đây, khẳng định là Thiết Tác hộ vệ nàng đi ra ngoài. Nhưng mà, khi Cung Thanh Dương chính miệng xác minh, trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất thất vọng.
“Tẩu tử cứ đi về nghỉ ngơi trước đã, khi Thiết Tác trở về, ta sẽ lập tức nói cho hắn là tẩu tử đang tìm hắn.” Cung Thanh Dương nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.
“Không, không phải, ta chỉ là – chỉ là –” nàng ngượng ngùng, ngay cả nói cũng lắp bắp, không biết nên giải thích như thế nào.
Nhìn thấy tiểu nữ nhân trước quầy xấu hổ đến mức như muốn tìm cái động trốn vào bên trong, Cung Thanh Dương cười nhẹ, thong dong chuyển đề tài.
“Mùi hương thơm quá. Xin hỏi tẩu tử, trong vò rượu là gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, tuy rằng còn có chút đỏ bừng, nhưng cuối cùng khôi phục một chút trấn định.
“À, đây là rượu chưng nấu bằng Cao Lương mà Vô Song cô nương đoạt lại –” Mãn Ý vội vàng che miệng, phát hiện mình nói lỡ, vội vàng sửa lại miệng. “Ách, ý ta là mang về. Nàng phân phó trước khi trộn lẫn vào men rượu, nàng muốn nếm thử trước.”
Từ khi Cao Lương đưa vào phường rượu, nàng bắt đầu bận bịu lên.
Đầu tiên, Cao Lương phải lấy nước suối rửa sạch sẽ, lại theo khí hậu mà quyết định, ngâm từ ba đến năm ngày, sau lấy lửa nhỏ liên tục chưng nấu.
Cao Lương sau khi chưng nấu, phải đi làm lạnh trước, tiếp theo sẽ trộn lẫn vào men rượu, giấu kín vào nơi ẩm, làm cho rượu mới lên men, cũng làm cho cát ở sông Thạch Bích tẩm hút nhiệt lượng của men rượu mới. Một tháng sau lấy ra, rồi lại lấy rượu này trộn lẫn với Cao Lương chưng cùng nhau, lại làm lạnh, rồi lại trộn đều lên, rồi sau đó lại làm lạnh, lặp lại như thế chín lần, mới có thể trở thành rượu ngon tinh khiết.
Mãn Ý ở phường rượu làm việc mấy ngày mấy đêm, xác nhận quá trình cẩn thận tỉ mỉ, không hề có tí sai lầm gì, mọi Cao Lương đều đã chưng nấu xong, liền lấy một vò nhỏ, tự mình mang về.
Cung Thanh Dương nhìn vò rượu, gật gật đầu.
“Chi bằng tẩu tử để vò rượu ở chỗ ta, chờ Vô Song cô nương trở về, ta sẽ giao cho nàng.” có vò rượu làm từ Cao Lương, ma nữ tham ăn kia hẳn là sẽ chừa chút thời gian để vợ chồng tân hôn tâm sự đi!
“Vậy làm phiền đại chưởng quỹ.”
Nàng vươn tay nhỏ bé, đặt vò rượu ở quầy, xác nhận vò rượu kia được đặt cẩn thận thỏa đáng, mới cầm váy cúi chào rồi quay về.
Bóng người nhỏ đi qua hành lang dài, đi qua mấy nhà, còn ngẫu nhiên quay đầu nhìn xung quanh, chờ mong có thể thấy bóng người Thiết Tác, lại một lần lại một lần thất vọng.
Mang vò rượu làm từ Cao Lương trở về, nói trắng ra chỉ là cái lý do, kỳ thật nàng muốn gặp Thiết Tác.
Mới vài ngày không thấy bóng dáng hắn, nàng phát hiện mình rất nhớ rất nhớ hắn, trong lòng tràn đầy đều là hình dáng của hắn, ngay cả khi nghỉ ngơi ở phường rượu, nàng cũng sẽ mơ thấy hắn chạm đến, hắn hôn nồng nhiệt, hắn ôm, trên vai hắn thường rơi giọt mồ hôi…
Trời ạ, nàng suy nghĩ cái gì?!
Hình ảnh vô cùng thân mật hiện ra ở trong đầu, làm nàng thẹn đến mức muốn chui xuống đất, hai tay ôm lấy má phấn, ngồi xổm trốn ở một gốc cây hoa quế, chỉ sợ bị người nhìn thấy mặt nàng đỏ mờ ám, lộ ra xấu hổ.
Chán ghét, khẳng định là nàng bị ma nhập! Nên mới có thể không biết xấu hổ như vậy, ai lại ở ban ngày… nhớ đến lúc hắn… nhớ tới hắn làm với nàng…
A, rất xấu hổ rất xấu hổ, nàng không thể lại nhớ lại!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giấu ở trong lòng bàn tay, nàng cố gắng muốn đem trí nhớ hoan ái này tạm thời ném ra sau đầu, hai nha hoàn lại đúng lúc đi qua. Nàng tránh ở sau cây hoa quế, các nàng không nhìn thấy, vẫn nói chuyện với nhau, tiếng nói chuyện nhẹ nhàng bay tới.
“Vô Song cô nương thật sự tính muốn mang về Tây Thi bán đậu phụ ở phường Thường Hưng đến?” nha hoàn áo hồng đặt câu hỏi.
“Đúng vậy!” nha hoàn áo xanh hồi đáp, bất đắc dĩ nhún vai. “Đại chưởng quỹ đã phân phó, muốn chúng ta sửa sang lại một gian phòng, chờ an trí nàng.”
“Nghe ngươi nói thì đậu phụ của Tây Thi kia làm ăn rất tốt, sao lại đáp ứng bỏ khách nhân, đến khách sạn chúng ta ở lâu chứ?”
“Sao thế, ngươi không nghe nói sao? Nghe nói là bị kẻ ác ép cưới, thật sự cùng đường mới đến cầu xin Vô Song cô nương hỗ trợ.”
“Vậy sau khi mang về thì sao?” nha hoàn áo hồng thè lưỡi, giả cái mặt quỷ. “Đâu thể buộc ai đó cưới nàng chứ? Bất luận là mặt trắng hay là mặt đen, tất cả đều cưới vợ rồi.” nàng cười trộm, học chủ xưng hô hai người kia.
Nha hoàn áo xanh cũng cười trộm, bướng bỉnh nháy mắt mấy cái. “Tuy rằng đã cưới chính thê, nhưng không có ai quy định không thể lấy thiếp mà?”
Hai người cười nói càng đi càng xa, tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng nhỏ, dần dần không nghe thấy nữa.
Bóng người yêu kiều nhỏ nhắn ngồi xổm dưới tàng cây hoa quế, như là tượng đá cứng ngắc bất động, một lúc lâu sau, Mãn Ý mới chậm rãi đứng lên. Sắc hồng xấu hổ đã mất đi, trên khuôn mặt tú lệ kia, lúc này ngược lại có chút tái nhợt.
Theo như lời của Cung Thanh Dương, những ngày gần đây, chuyện Long Vô Song cảm thấy hứng thú chính là chuyện này sao?
Phường Thường Hưng, Tây Thi đậu phụ, ở kinh thành coi như là có chút danh tiếng, làm ra đậu phụ tinh tế trắng noãn, có thể nói là hàng thượng hạng. Nghe nói, ngay cả da thịt của nàng, cũng non mềm giống nước đậu phụ vậy.
Mãn Ý đi ra dưới tàng cây hoa quế, bước trên hành lang gấp khúc chậm rãi đi về phía tiểu viện, cả người lảo đảo giống như bị rút hồn vậy.
Kẻ ác ép cưới, trạng huống mà Tây Thi đậu phụ gặp phải không khác nhiều với nàng lúc trước, nếu Long Vô Song vừa ý vị của đậu phụ, cũng quyết định giữ người ở lại khách điếm, liệu có buộc Thiết Tác lần nữa hay không…
Sự chua xót quen thuộc lặng lẽ nảy lên cổ họng, một đoạn thời gian đau lòng vốn biến mất lại tái phát lần nữa.
Loại đau này, loại đau này, cực kỳ giống lúc trước, khi nàng biết Thiết Tác không muốn lấy nàng, hung hăng gặm cắn ngực nàng, uể oải và khó chịu.
Nàng nhớ rõ, hắn không muốn lấy nàng!
Tuy rằng hết thảy đã là gạo nấu thành cơm, nàng xuất giá theo phu, từ sau đêm tân hôn đã không còn hỏi lại, nhưng chuyện này vẫn là một cái nút thắt trong lòng nàng, rõ ràng nó ở rất gần, nhưng lại không có can đảm chạm vào.
Nàng không dám hỏi Thiết Tác, có phải vì lời hứa, hắn mới có thể thay đổi quyết định, nguyện ý lấy nàng hay không? Lại càng không dám hỏi hắn, dưới sự bức bách của lời hứa, dù là cô nương nào, hắn cũng đều nguyện ý lấy sao?
Như vậy, nếu Long Vô Song lại lấy lời hứa ra uy hiếp buộc hắn lại lấy một người nữa thì sao?
Ngực đau, lập tức kéo lên trên, đau khiến nàng choáng váng, hai chân cũng không có sức lực. Khi đi xuống bậc thang hành lang gấp khúc, nàng lảo đảo một cái, mảnh mai như cành liễu mềm ngã về phía trước –
Ngay trước khi nàng ngã sấp xuống, một đôi tay đỡ lấy nàng.
Mãn Ý kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn nửa mở, đang chuẩn bị gọi ra cái tên đã nhớ nhung mấy ngày nay. Nhưng mà khi hai mắt của nàng nhìn vào một đôi mắt xanh xa lạ, tiếng gọi mới đến bên miệng lập tức hóa thành không tiếng động.
Đó là một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chẳng những trang phục cao sang, còn kiêu hùng, gương mặt như ngọc, so với các cô nương còn xinh đẹp hơn, màu sắc tóc nhạt hơn người bình thường, một đôi mắt xanh thẳm giống như trời quang vậy.
“Không ngã bị thương chứ?” hắn dịu dàng hỏi, hai tay vẫn giúp đỡ nàng, như là luyến tiếc buông ra, đôi mắt xanh dịu dàng nhìn nàng.
“Không, không sao…” nàng vội vàng lui lại, bởi vì suýt nữa nhận sai người mà xấu hổ lúng túng đến mức mặt nóng hồng.
Nam nhân này quá mức tuấn mỹ, quý khí bức người, hoàn toàn khác với Thiết Tác tục tằng, mà cặp mắt xanh kia cũng nói rõ hắn không phải là người Trung Nguyên.
Kinh thành phồn hoa, giàu nhất thiên hạ, rất nhiều tộc người tề tụ đến kinh thành mua bán giao dịch. khách sạn Long Môn được xưng là khách điếm đệ nhất kinh thành, là nơi các nhân sĩ các phương tìm nơi ngủ trọ, đó cũng là chuyện bình thường.
Mãn Ý bình tĩnh lại, cúi người nói cảm ơn.
“Đa tạ công tử.”
“Đừng khách khí.” âm thanh của hắn càng dịu dàng, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, càng nhìn càng mê muội. “Cô nương, có phải nàng –”
Nói còn chưa nói xong, một bàn tay to đột nhiên vươn ra, ôm chặt eo nhỏ của Mãn Ý, kéo nàng ra mấy bước, thân hình cao lớn đứng vững như núi, ngăn cách nàng khỏi vị công tử xa lạ kia.
“Thiết Tác!” nàng ngẩng đầu thấy là hắn, kinh ngạc hô nhẹ lên tiếng.
Vừa thấy trượng phu xuất hiện, nàng lập tức quên hết xung quanh. Nếu không phải là có người ngoài ở đây thì nàng đã nhào vào trong lòng hắn, chôn mình vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn rồi.
Nhưng khác với sự vui sướng của nàng, sắc mặt Thiết Tác cực lạnh, cằm dưới cứng lại, thậm chí không cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, sức lực ở bàn tay to nặng hơn vài phần so với bình thường, mạnh mẽ lôi kéo nàng đi phía trước.
“Á!” nàng khẽ hô một tiếng, dù trong lòng có chút khó hiểu nhưng vẫn cố sức vội vàng đuổi kịp, chỉ sợ bị hắn bỏ lại.
Công tử trẻ tuổi kia nhìn thấy nàng bị kéo đi, hơi do dự nhưng vẫn mở miệng.
“Cô nương, xin chờ –”
Vì câu gọi này mà dừng lại không chỉ có Mãn Ý.
Thân hình cao lớn đột nhiên dừng lại, Thiết Tác phút chốc quay đầu, ánh mắt sắc bén như ưng, hung hăng trừng hắn, toàn thân tản mát ra sát khí làm cho người ta sợ hãi, thậm chí còn có chút sát khí. (Toji: ghen kìa =))))))) )
Hai người giả dạng vũ phu đang canh giữ ở hai bên nam nhân, bởi vì ánh mắt giống như đao kiếm kia mà lập tức cảnh giác, lập tức bước lên, tràn ngập địch ý nhìn Thiết Tác chằm chằm, tay thậm chí đã muốn đặt lên chuôi đao.
Công tử trẻ tuổi kia rét run trong lòng, yên lặng lắc đầu ngăn lại thuộc hạ động thủ. Thứ nhất là vì hắn không muốn gây chuyện, kẻo bại lộ thân phận; Thứ hai, là trong lòng hắn hiểu được hai hộ vệ căn bản không phải đối thủ của nam nhân nghiêm khắc này.
Ánh mắt như băng quét qua ba người, tức giận không hề nhạt đi, chỉ là bị áp chế tạm thời.
Sau một lúc lâu, thân hình cao lớn kia mới lại quay đi, không để ý ba người khẩn trương, kéo tiểu thê tử bước đi. Hai người đi qua đình viện hoa lá sum suê, rất nhanh biến mất.
Xác định không có nguy hiểm, nhóm hộ vệ cứng ngắc mới rời tay khỏi chuôi đao.
Công tử trẻ tuổi vẫn nhìn phương hướng hai người biến mất, trên gương mặt tuấn mỹ có tiếc hận vô hạn. “Chính là nàng sao? Vị cô nương vốn phải đi hòa thân, chính là nàng?”
“Đúng vậy, khởi bẩm vương –” hắn ngừng một chút, lập tức sửa lại miệng. “Khởi bẩm công tử, thuộc hạ đã điều tra, lúc trước, người dự định đi hòa thân chính là vị Bao cô nương này!” hộ vệ bên trái nói, thái độ cung kính.
“Thuộc hạ cũng đã điều tra, bởi vì trước đó không lâu, Bao cô nương đã thành thân, đã gả làm thê tử người khác, mới bị loại bỏ.”
Công tử trẻ tuổi thở dài một hơi, biểu cảm càng tiếc hận.
“À, nàng thành thân?”
“Vâng ạ, căn cứ theo như lời mọi người trong khách điếm, người mà Bao cô nương gả chính là nam nhân áo đen vừa rồi.”
Nhìn thấy biểu cảm tiếc hận của chủ, vẻ mặt hộ vệ oán giận, mạnh mẽ đầu lắc. “Aiz, một cô nương xinh đẹp, thanh nhã nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm được người tốt! Sao lại gả cho một người lỗ mãng như thế chứ? Chẳng những đáng tiếc, lại còn hỏng bét!”
“Đúng vậy, nói không chừng nàng căn bản là bị ép!” một tên khác cũng hát đệm.
Vị công tử tuấn mỹ kia vẫn mở to mắt xanh dịu dàng nhìn phương hướng Mãn Ý rời đi, hồi tưởng gương mặt tú lệ kia, miệng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, hỏng, thật sự là hỏng bét…”
Từ trước lúc vào phòng, Mãn Ý liền nhận thấy được Thiết Tác đang tức giận.
Vào cửa, hắn liền ngồi xuống bàn bên cạnh, hai vai cứng rắn như đá, con ngươi đen lạnh lùng nhìn hàn mai ngoài cửa sổ, không hề nhìn nàng. Lại càng không giống như mọi khi, vừa vào cửa liền ôm lấy nàng, cúi người dùng môi bạc nóng bỏng hôn nàng đến mức mê man, xụi lơ ở trong lòng hắn…
Nàng đứng ở cạnh cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng khách, do dự một hồi lâu, mới lấy dũng khí mở miệng.
“Chàng sao vậy?” nàng nhỏ giọng hỏi, mắt to đen thùi cực kỳ hoang mang.
Nhiều ngày không gặp, nàng phải ủ rượu không rảnh, cũng từng vụng trộm ảo tưởng khi hai người đoàn tụ, chuyện Thiết Tác sẽ làm, lời Thiết Tác sẽ nói. Hắn có nhớ nàng không? Có phải cũng chờ mong khi từng lúc xoay người, mỗi lần ngẩng đầu thấy được nàng? Có phải cũng hiểu được, ban đêm ngủ một mình rất khó khăn, trong lòng trống rỗng, khó chịu giống như là khuyết thiếu một bộ phận quan trọng?
Nàng từng ảo tưởng vô số khả năng, lại ngàn vạn không lường trước được, không khí của bọn họ lại trở nên lạnh lùng cứng ngắc như vậy.
Thân hình cường tráng nghiêm nghị bất động, con ngươi đen vẫn nhìn thẳng ngoài cửa sổ, môi bạc mím chặt. Toàn thân hắn mỗi một khối cơ bắp đều cứng ngắc giống như đá.
“Chàng đang tức giận sao?” Mãn Ý dùng âm thanh nhỏ hơn hỏi, nhẹ nhàng đến bên cạnh bàn, đôi mắt mềm mại trong sáng nhìn sắc mặt hắn.
Trầm mặc.
“Chàng đang tức giận sao?” nàng kiên nhẫn lại hỏi.
Vẫn trầm mặc.
Nàng hít sâu một hơi, lấy dũng khí bồi dưỡng được nhờ mấy ngày nay hắn săn sóc ở ban ngày, vô cùng thân thiết ở đêm khuya, vươn bàn tay nhỏ bé chạm vào gương mặt ác liệt kia.
“Thiết Tác” nàng nhẹ nhàng chuyển mặt hắn lại, nhìn thẳng cặp con ngươi đen kia, dịu dàng lại hỏi. “Chàng đang tức giận?”
Con ngươi đen lạnh như băng là vì áp lực lửa giận hừng hực.
“Ta không có.” hắn nghiến răng nghiến lợi phủ nhận, một chữ một chữ theo kẽ răng thoát ra. Ba chữ đơn giản nhưng lại bị hắn nói giống như là tên của kẻ giết cha vậy.
Hắn không phải là đang tức giận.
Hắn muốn giết người!
Sau khi hộ tống Long Vô Song trở về, hắn từ chỗ Cung Thanh Dương biết Mãn Ý đã trở về từ phường rượu. Hắn vội vàng đi vào trong tiểu viện, vội vã muốn gặp nàng, muốn ôm nàng vào trong lòng, ôn lại thân mình yêu kiều mềm mại kia.
Ai biết, hắn vừa bước vào đình viện, không ngờ lại thấy được một nam nhân nhã nhặn đang đỡ tay nàng, nhỏ nhẹ nói chuyện với nàng.
Lửa giận lập tức nắm giữ hắn, lý trí không còn sót lại chút gì, hắn bực bội quả thực muốn xông lên đánh cái nam nhân kia thành tám khối!
Dù lý trí của hắn hiểu được, hai người tiếp xúc rất có khả năng chỉ là ngẫu nhiên, tiểu thê tử hay thẹn thùng của hắn tuyệt đối không vượt qua quy phạm lễ giáo. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt si mê của cái nam nhân kia nhìn nàng, hắn liền giận dữ, hai đấm không khỏi nắm chặt lại.
Thiết Tác lạnh như băng phủ nhận, giống như băng như kim đâm vào hai vai nàng co rụt lại, ánh sáng trong con ngươi cũng trở nên ảm đạm.
Bàn tay nhỏ bé vừa mới buông ra, khuôn mặt nghiêm khắc lại chuyển đi, giống như không muốn nhìn nàng nữa.
Mãn Ý túm một góc nhỏ váy, cảm thấy thật bất lực, dù biết hắn miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, đang nổi nóng, cũng không hiểu được hắn đang tức giận chuyện gì, chỉ mơ hồ cảm giác được, hình như lý do hắn phẫn nộ có liên quan đến nàng.
Nàng có thể đoán được cảm xúc của hắn từ vẻ mặt của hắn, nhưng lại không thể đoán ra, vì sao hắn tức giận.
Cố nén khổ sở và khó chịu, nàng cúi đầu, nhìn thấy cổ tay áo màu đen của hắn bị rách ra một đường dài, như là bị đao kiếm chém, lòng của nàng lập tức lại nghẹn lại, lo lắng bước lên nhìn.
May mà, lưỡi dao chỉ cắt qua xiêm y, không làm hắn bị thương chút nào, trên da thịt ngăm đen không có miệng vết thương gì. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy ra hộp kim chỉ, ngồi vào bên cạnh bàn.
“Tay áo của chàng bị rách.” nàng vừa nhẹ giọng nói, vừa lấy kim chỉ bên trong hộp. “Chàng cởi ra để thiếp vá lại, được không?” trước khi xuất giá, nàng đã luyện tài khâu không kém, mà nàng luôn cho rằng thay trượng phu may vá xiêm y là chức trách của thê tử.
Giọng nói ấm áp ngọt ngào, làm cho cằm dưới căng cứng của Thiết Tác hơi thả lỏng một chút.
Sau một lúc lâu, hắn rốt cục cử động, gọn gàng cởi áo ra, đặt ở trên bàn.
Nàng cầm lấy trang phục màu đen kia, cảm giác được trên xiêm y còn có độ ấm của hắn, bàn tay nhỏ bé bất tự giác ôm lấy trang phục màu đen, ôm rất chặt, trong lòng mới hơi thả lỏng một chút.
Nhưng mà, khi nàng cúi đầu ngửi thấy mùi hương lưu lại trên trang phục màu đen, thân mình bé nhỏ đột nhiên cứng lại.
Trên xiêm y ngoài hơi thở nam tử mà nàng quen thuộc ra, còn có mùi hương khác. Mùi hương kia cực nhạt, lại vẫn không thể gạt được khứu giác linh mẫn của nàng…
Đó là mùi hương đậu nành sau khi nấu chín!
Đậu nành là nguyên liệu chế tác đậu phụ.
Đoạn đối thoại vô tình của hai nha hoàn nói chuyện với nhau, như sóng triều đi qua đi lại, mang theo khiếp sợ cùng kinh ngạc, dễ dàng bao phủ lấy nàng. Tay cầm kim không ngừng run kịch liệt, thậm chí đâm vào da thịt non mịn một vết thương rất nhỏ, nhưng nàng lại không cảm giác được gì.
Mùi hương đậu nành trên người hắn, từ đâu mà có?
Có phải dính từ trên người Tây Thi đậu phụ hay không?
Tây Thi đậu phụ kia có đẹp hay không?
Không lẽ hắn cũng bị ép phải “chăm sóc” nàng ta? Thậm chí là — thậm chí là — thậm chí là – lấy nàng ta?
Vô số vấn đề đá qua đá lại trong đầu Mãn Ý, lại vẫn không hỏi ra được. Giống như là nàng không dám đi chạm vào cái nút thắt trong lòng, nay nàng lại càng không dám hỏi ra miệng, chỉ sợ sẽ nghe thấy đáp án làm nàng không thể chịu nổi trong miệng hắn.
Kim chưa khâu bị nàng nắm chặt ở trong tay, đâm thật sâu vào lòng bàn tay trắng noãn, nhưng ngực nàng đau hơn, đau hơn tay rất nhiều. Dù bọn họ ngồi ở cùng một cái bàn, nàng lại cảm thấy khoảng cách của hai người phảng phất như rất xa rất xa.
Bên trong phòng rất yên lặng, ngoài cửa lại đột nhiên có động tĩnh, truyền đến vài tiếng gõ cửa nhẹ.
“Thiết phu nhân, Vô Song cô nương mời ngài đến một chuyến, muốn cùng ngài thảo luận chuyện ủ rượu.” tiếng nói thanh thúy của nha hoàn vang lên ở ngoài cửa.
“Ta đã biết.” Mãn Ý lấy lại tinh thần, gắng gượng bình tĩnh nói. “Xin hãy chuyển cáo Vô Song cô nương, ta lập tức sẽ tới.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân của nha hoàn dần dần đi xa, bên trong lại khôi phục im lặng. Lý do này tới đúng lúc, nàng cắn môi đỏ mọng, bàn tay nhỏ bé run run đặt xiêm y xuống, chậm rãi đứng lên.
“Vậy– thiếp đi gặp Vô Song cô nương…” nàng nhẹ giọng nói, cố nén hơi nước trong mắt, vội vã muốn trốn ra bên ngoài, trốn đến nơi mà Thiết Tác không nhìn thấy, mới có thể khóc to một hồi.
Thân hình tráng kiện đưa lưng về phía nàng, không gật đầu, không trả lời.
Nàng sớm nên thói quen hắn ít lời, nhưng mà lúc nàng tâm hoảng ý loạn, hắn trầm mặc lại làm cho nàng càng khó chịu. Nàng dùng sức cắn môi phấn, chịu đựng ngàn vạn nghi vấn cùng ngực đau đớn, xoay người đi ra ngoài, bước ra tiểu viện của hai người, thậm chí đã quên rút ra cái kim đã đâm vào lòng bàn tay.
Kim đâm vào lòng bàn tay nàng giống như cái nút buộc kia, vẫn còn ở lại trong lòng của nàng, dần dần thắt chặt thêm, nàng lại chậm chạp không dám chạm vào.