Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 110: Rõ ràng là vô lại (2)



Từ Mông Cổ trở về, Doãn Hàm Tuyết đích thực không sinh sự mấy ngày, bây giờ, cũng cúi đầu không nói gì.

Linh Lung vẫn như cũ khéo léo tươi cười, dịu dàng mở miệng. “Chủ tử là người thương nhất của điện hạ, điện hạ thương, sủng cũng đúng thôi. Tỷ muội chúng ta cùng nhau hầu hạ điện hạ, nên cùng nhau thân thiết, điện hạ mới có thể không lo lắng.”

Tư Đồ Phương Phỉ đùa cợt nhếch khóe môi, vẫn không nhiều lời. Ngược lại Tiêu Trinh Nhi lại gan lớn làm càn. “Ngươi thì tính là gì, chẳng phải chỉ là con chó trước đây của Thẩm Thiên Dao.”

Hàn quang trong ánh mắt Linh Lung chớp lóe, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. “Linh Lung thân phận hèn mọn, tất nhiên là không thể so với Tiêu tỷ tỷ xuất thân danh môn.”

“Ngươi…” Tiêu Trinh Nhi muốn mở miệng, lại bị Sở Diễm lạnh lùng cắt ngang.

“Tiêu Trinh Nhi, nàng càng ngày càng nhiều lời rồi.”

Tiêu Trinh Nhi dùng giọng mũi hừ một tiếng, không dám nói nữa.

Từ đầu đến cuối, Thiên Dao đứng ở một bên, vẻ mặt không đếm xỉa. Chỉ chờ những nữ nhân nhàm chán này sớm kết thúc trận võ mồm.

“Dao Nhi hôm nay có thấy không khỏe không?” Sở Diễm bước nhanh tới trước người nàng, trước mặt mọi người duỗi tay ôm nàng vào lòng.

Thiên Dao vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh nhạt, không vùng vẫy cũng không thân thiện. “Chẳng lẽ Thiên Dao nói không khỏe thì có thể không cần đi sao?”

“Không thể.” Sở Diễm từ chối rõ ràng, bế nàng đi tới xe ngựa.

Xe ngựa chạy chầm chậm một đường, Thiên Dao dựa nửa người trên thành xe, đầu ngón tay trắng nõn tùy ý vén góc màn, bầu trời ngoài cung tựa hồ đặc biệt xanh.

“Về sau mỗi tháng bổn vương đều đưa Dao Nhi xuất cung đi dạo, được không?” Cánh tay Sở Diễm từ phía sau vòng lên, làn môi hơi lạnh khẽ hôn môi nàng một cái.

Thiên Dao yên lặng không nói, không nói được, cũng không nói không được.

Sau khi đến nơi, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Sở Diễm lại bế Thiên Dao xuống xe ngựa.

Ngoài xe là thảm cỏ xanh mượt, mặc dù không bì được với thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn, đầu mùa xuân hoa cỏ xanh trải dài, cũng khiến tâm tình người thật tốt. Thị vệ sớm đã dắt ngựa đến, mấy người nữ quyến cũng chỉ có Tiêu Trinh Nhi giỏi cưỡi ngựa, nàng chọn một con tuấn mã màu nâu, trên thảm cỏ thử chạy vài vòng.

Mấy con tuấn mã khác đều đang cúi đầu ăn cỏ, Xích Thố đứng lẫn trong đó, đặc biệt bắt mắt, giống như hạc giữa bầy gà vậy.

“Xích Thố.” Thiên Dao trầm giọng gọi, Xích Thố liền vui mừng chạy đến bên cạnh Thiên Dao, vô cùng thân thiết cọ đầu vào mái tóc dài của nàng.

Đứng ở một chỗ xa, ánh mắt Sở Diễm dịu dàng vây quanh nàng. Linh Lung đứng ở bên người hắn nhìn thấy hết toàn bộ, bàn tay ẩn dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền.

“Hãn tuyết bảo mã của điện hạ vẫn uy vũ như vậy.” Linh Lung mỉm cười đi đến bên cạnh Xích Thố, giơ tay vuốt bờm ngựa màu nâu của Xích Thố. Mà Xích Thố tựa hồ không thích nàng đụng vào, liền đá chân né tránh.

“Điện hạ, Linh Lung cũng muốn cưỡi ngựa, có thể mượn Xích Thố của điện hạ hay không?” Linh Lung yêu kiều xấu hổ mà cười, trong mắt sáng lấp lánh.

Sở Diễm nhẹ cười, gật đầu.

Linh Lung kéo lấy dây cương, dắt Xích Thố qua. Mà Xích Thố không thích nàng, vẫn bị nàng kéo về phía trước. Linh Lung là người luyện công phu, tự tin có thể thu phục được một con vật. Có điều, nàng cũng không ngờ tới, Xích Thố thông minh, không phải người nào cũng có thể cưỡi. Nàng xoay mình lên ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, roi ngựa trong tay giơ cao vung lên, rơi vào người Xích Thố.

Tính tình Xích Thố cũng cực kỳ ngạo mạn, chạy một vòng xong chân trước đột nhiên nhấc lên, lớn tiếng hí một tiếng. Linh Lung nhất thời lúng túng, kinh sợ hô lên một tiếng, té từ trên ngựa xuống.

“Linh Lung.” Sở Diễm cả kinh tiến nhanh về trước, ôm lấy Linh Lung đang bị thương lên.

Thêu mi Linh Lung nhíu chặt, trên người vài chỗ đã chảy máu. May mà nàng xuất thân tập võ công, chỉ là bị thương da thịt chút, vẫn chưa tổn hại đến gân cốt. “Điện hạ, đau quá.” Linh Lung nũng nịu hô đau.

Sở Diễm giận dữ trừng mắt nhìn Xích Thố. Xích Thố hiểu được tâm ý chủ nhân, cũng biết mình gây họa, cúi đầu xuống, hai chân trước giẫm trên cỏ xanh.

“Người đâu, đem Xích Thố ra đánh 50 roi.” Sở Diễm lạnh giọng bỏ lại một câu.

“Vâng.” Thị vệ chắp tay lĩnh mệnh, giơ roi dài trong tay lên, ‘chát’ một tiếng rơi vào người Xích Thố, một roi đã thấy máu. Xích Thố bị đau bốn vó đạp lung tung, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hí đau đớn.

“Dừng tay, đừng đánh nữa.” Thiên Dao tiến lên, dắt dây cương của Xích Thố, ngăn cản thị vệ. Đôi mắt sáng mang theo tức giận, trừng mắt nhìn Sở Diễm.

Ánh mắt Sở Diễm lạnh lùng, trầm giọng quát lớn. “Lỗ tai ngươi điếc rồi hả? Không nghe thấy mệnh lệnh của bổn vương?”

“Ty chức có tội.” Thị vệ khom lưng cúi đầu, vẻ mặt khó xử, “Mời nương nương tránh ra, để tránh ngộ thương thân thể thiên kim của nương nương.” Thị vệ dứt lời, lại giơ roi đánh lên lưng Xích Thố, hạ xuống từng roi từng roi vết máu nông cạn không đồng nhất. Xích Thố lớn tiếng hí vang, đánh được một nửa đã không chịu nổi đau đớn, bốn vó khuỵu xuống, thân hình nặng nề ngã xuống đất. Mà lệnh vua làm khó, người hầu không có ý mảy may dừng tay.

“Đừng đánh nữa.” Rơi vào đường cùng, Thiên Dao cúi người ôm lấy Xích Thố, dùng thân thể của mình chặn lấy roi sắt. “Á!” Nàng cắn răng kêu một tiếng đau đớn, nằm trên lưng Xích Thố miệng thở dốc. Roi sắt thi hình là đặc chế, đánh trên người Xích Thố còn thấy máu, huống hồ là nữ tử mềm mại như Thiên Dao. Hơn nữa, nội thương nàng chưa lành, chỉ cảm thấy trong miệng vị tanh ngai ngái dâng lên.

Thiên Dao đưa tay quệt đi vết máu trên khóe môi, động tác dịu dàng vuốt ve phần lưng bị thương của Xích Thố. “Xích Thố đừng sợ, ta mang ngươi đi chữa thương.” Nàng có chút cật lực đứng dậy, tay cầm dây cương, lảo đảo đi về phía xe ngựa.

“Điện hạ, có tiếp tục hay không?” Thị vệ khom người, nơm nớp lo sợ hỏi.

“Cút.” Mắt phượng Sở Diễm nheo lại, nhìn về phía một người một ngựa ở đằng trước, mắt đen từ từ thâm thúy.

Thiên Dao buộc Xích Thố bên cạnh xe ngựa, lấy thuốc mỡ từ trên xe, thật cẩn thận bôi lên miệng vết thương của Xích Thố. Vết thương của nó rất nặng, phủ phục trên mặt đất nặng nề thở dốc. Bôi dược xong, nàng lại tìm chút dược thảo đút cho nó, Xích Thố bị thương nặng, ăn cực kỳ ít.

“Xích Thố ngoan, ăn những dược thảo này, không tới hai ngày miệng vết thương sẽ lành.” Thiên Dao nửa dựa bên cạnh nó, đôi má áp vào đầu Xích Thố, đôi mắt khép hờ hơi thở mong manh.

“Hận hắn sao? Ngươi đối với hắn trung thành tận tâm, hắn lại đối xử với ngươi tàn nhẫn như vậy.”

“Tàn nhẫn? Nó đã làm chuyện sai nên chịu trừng phạt.” Giọng nói Sở Diễm đột nhiên vang lên từ phía sau, ngay sau đó, cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo Thiên Dao. “Đối với một con vật lại để tâm như vậy, đừng quên trên người nàng cũng có thương tổn.”

Vẻ mặt Thiên Dao đạm mạc, thanh lạnh mở miệng. “Nó tuy là con vật lại có máu có thịt. Bị đánh nó cũng sẽ đau. Linh Lung xuất thân luyện công phu, cho dù ngã ngựa, nhiều lắm cũng chỉ trầy xước mà thôi, mà điện hạ lại ra tay với Xích Thố nhẫn tâm như vậy. Chẳng lẽ nó trung thành với điện hạ, người liền có thể tùy ý chà đạp!”

Sở Diễm tà khí cười, ngồi xuống ôm nàng lên, tiếng cười ôn nhuận vang trên đỉnh đầu nàng, “Dao Nhi là nói Xích Thố, hay là đang nói chính nàng?”

Ánh mắt Thiên Dao lạnh nhạt, im lặng không nói.

“Bổn vương giận nó không phải vì nó làm bị thương Linh Lung, mà là nó không chịu nghiền ngẫm tâm ý chủ tử, cố tình làm bậy, nên phạt.”

Thiên Dao hừ nhẹ, “Xích Thố là ngựa quý Lương Câu, tính tình vốn kiêu ngạo, điện hạ nếu không thích, ban đầu không nên thuần phục nó, chẳng bằng cho nó tự do.”

Sở Diễm khẽ cười, đặt nàng lên đùi mình, đẩy vạt áo nàng xem xét vết thương. Trên lưng tuyết trắng nổi lên một vệt máu dài đặc biệt chói mắt, mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, khẽ khép lại sa y của nàng.

“Ngạo mạn khó thuần mới đúng là ngựa quý Lương Câu, kiêu ngạo quật cường mới đúng là mỹ nhân tuyệt thế. Quá dễ dàng đạt được, bổn vương ngược lại không thấy hiếm lạ.” Khóe môi hắn tà mị cong lên, bàn tay áp vào ngực Thiên Dao, truyền nội lực vào cơ thể nàng.

Thương thế của Thiên Dao vốn chưa lành, vết thương trên lưng lại cực kỳ đau, ngoan ngoãn ở trong lòng Sở Diễm, ý thức từ từ mơ hồ, miệng thì thào nói nhỏ, “Ta không phải Xích Thố, ta không muốn bị người thuần phục…”

“Dao Nhi là nữ nhân của bổn vương, nàng phải nghe lời, bổn vương mới có thể thương nàng hơn.” Hắn nhẹ cười, ngón tay tùy ý luồn qua tóc mềm của nàng.

Thiên Dao quay mặt tựa vào trong ngực hắn, lông mi thon dài rung rung, trên hàng mi vẫn dính giọt nước mắt long lanh. Thiên Dao nghĩ, đã đến lúc nên rời đi rồi. Nàng từng bị hắn thu phục, thậm chí bỏ cả tự tôn cùng kiêu ngạo của mình, nhưng hắn tổn thương nàng quá nặng, vết thương chồng chất không chỉ có thân, còn có tâm.

“Điện hạ đã đáp ứng Thiên Dao, chỉ cần Doãn Hàm Tuyết vô sự, sẽ cho Thiên Dao hưu thư. Bây giờ, điện hạ nên thực hiện lời hứa rồi.” Giọng nói của nàng cực nhẹ, tựa hồ như nói một chuyện không quan trọng.

Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm rét lạnh. “Nàng muốn rời khỏi?”

“Ừm.” Sở Diễm hừ lạnh, cánh tay trên eo nàng đột nhiên siết chặt lại, cơ hồ là nghiến răng rít ra ba chữ, “Nàng mơ tưởng.”

Thiên Dao nhíu mi, đôi mắt sáng chăm chú nhìn hắn. “Điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể lật lọng. Người đã hứa cho Thiên Dao hưu thư.” Nàng vùng vẫy, thoát khỏi cái ôm của hắn.

Sở Diễm hừ lạnh, đầu ngón tay nắm lấy cằm của nàng, tà khí cười, “Bổn vương cũng không nói khi nào thì cho nàng, cùng bổn vương ở sau trăm tuổi rồi hãy nói.”

“Người…” Thiên Dao nhất thời chán nản, hắn rõ ràng là vô lại. Nàng ngửa mặt cười khổ, giọng nói lạnh lùng, “Đường đường là thái tử một nước mà lại nói không giữ lời. Sở Diễm, bất luận có hưu thư hay không, ta đều sẽ rời đi, bất luận phải trả giá lớn thế nào.” Bàn tay ẩn dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, quanh người tản ra hàn khí âm lãnh. Trong lúc này, gió thổi mây tan, mái tóc đen theo gió tung bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.