Thiên Dao thần tốc triển khai bộ pháp Lăng ba vi bộ mới tránh được loạt mưa tên nguy hiểm, mái tóc đen hơi hơi rối loạn. “Xem ra hôm nay không mấy thích hợp để bàn chuyện từ hôn, ngày khác Thiên Dao lại đến bái phỏng. Cáo từ.” Nàng nhàn nhạt nói một câu, không hề muốn dính vào mớ hỗn độn này.
Lúc lui về phía sau, vừa lúc đợt mưa tên khác bay tới, Thiên Dao không nghĩ tới đợt mưa tên thứ hai lại tới nhanh như vậy, hoảng hốt trong nháy mắt, đã tránh không kịp. Thiên Dao trầm lạnh ứng phó, tận lực tránh đi những chỗ hiểm trên cơ thể. Mà bóng dáng màu tím kia lại nhanh như tia chớp tiến lại bên hông nàng, cánh tay rắn chắc kéo nàng ôm vào trong ngực.
“Phiền toái.” Mày kiếm hắn chau lại, lạnh lùng liếc đuôi tên vừa sượt qua ống tay áo.
Đầu Thiên Dao tựa vào ngực hắn, chóp mũi quẩn quanh mùi mực trúc, gương mặt ửng đỏ, theo bản năng muốn tránh khỏi cái ôm của hắn. “Buông tay…..” Giọng nói đột nhiên ngừng lại, Thiên Dao mở to hai mắt, chỉ thấy một mũi tên màu vàng bay vùn vụt xé gió mà tới giữa lưng Sở Diễm.
Người trong giang hồ nghe đến tên của trận mưa tên này đã sợ mất mật, tên Vô Hư Phát.
“Cẩn thận.” Dường như không cần nghĩ ngợi, Thiên Dao dùng sức đẩy hắn ra, lấy thân mình đón lấy.
Mũi tên màu vàng xuyên vào vai trái, cơn đau đớn từ mũi tên trên vai tản ra. Mà dường như đồng thời, một cánh hoa quỳnh màu trắng bay ra khỏi cổ tay áo Sở Diễm, nhập vào bóng đêm. Một khắc sau, máu đỏ tanh trong bóng đêm văng tung tóe.
“Xen vào việc người khác.” Trước khi mất đi ý thức, đây là câu cuối cùng Thiên Dao nghe được, giọng điệu mang theo vẻ lạnh băng trước sau như một.
Sở Diễm ôm nàng vào trong lòng, trong mắt phượng từng cơn sóng nổi dậy, lạnh lùng khiến người đoán không được cảm xúc. Là ai mướn nàng xen vào chuyện người khác, mũi tên này, căn bản chẳng mảy may đả thương được hắn.
“Điện hạ, là Cơ Vô Mệnh của Vô Cực môn.” Xích Diễm kéo một cỗ thi thể đến trước mặt Sở Diễm.
Sở Diễm cười khinh thường, lại có thể mời được Vô Cực môn, xem ra là bỏ hết cả vốn lẫn lời để lấy mạng hắn “Thu dọn chỗ này cho sạch sẽ, đừng để lại người sống.” Hắn bỏ lại một câu, nhảy lên con tuấn mã, hiên ngang mang Thiên Dao rời đi.
--- -----
Ba ngày sau, đêm khuya, Đông cung phủ Thái tử.
“Thái tử gia, khí trời đã chuyển lạnh, vẫn nên quay về phòng thôi.” Lão thái giám Lưu Trung bên người cầm áo choàng màu trắng vàng đan xen choàng lên vai Sở Diễm.
Sở Diễm cười mà không nói, anh tuấn tuyệt mỹ, ngược lại bớt đi vẻ âm tà ngày thường, tăng thêm vài phần ôn nhu. Tùy ý đặt ống tiêu ngọc lên môi, thổi ra vài nốt nhạc hỗn độn. Trăng thanh gió mát, đáng tiếc cảnh đẹp nhưng tâm tình không có.
Mở lòng bàn tay trắng ráp ra, đường vân trên lòng bàn tay rất rõ ràng, đường sinh mệnh dài mà đậm, đường trí tuệ xuyên qua lòng bàn tay. Còn nhớ lúc sinh ra, Phạm Trí đại sư đã đề cập đến số mạng của hắn: ‘Thiên sinh tương tài, đế vương chi tôn’(1). Đã là bậc đế vương, lại nói hắn việc tốt nào cũng thành, nhưng nhân sinh sao lại có thể thập toàn thập mỹ.
Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười trào phúng, đường tình duyên bên tay phải bị chà sát mơ hồ không rõ như trước. Số mệnh của hắn, miễn cưỡng có thể xem là Thiên Sát Cô Tinh(2), người hắn thích, đều không có kết cục tốt đẹp, giống như mẫu hậu, giống như Hàm U.
Vết đen ám trong cổ tay vẫn có thể thấy rõ, kịch độc Lạc Nhạn Sa đã bị áp chế hơn mười năm, mẫu hậu hắn cũng đã mất hơn mười năm.
Trong viện phảng phất như có như không mùi hoa ngọc lan, là hoa sinh mệnh của mẫu hậu hắn. Hôm nay, là ngày giỗ của bà.
(1)Trời sinh có tài là bậc đế vương
(2)Chỉ sao chiếu mệnh của một người, ý nghĩa của nó là những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ