Sở Diễm tuỳ ý liếc mắt, ánh mắt di chuyển trên mỗi nữ nhân lúc đó, trong lòng thầm nghĩ: ‘Tư Đồ Phương Phỉ này trái lại là nữ nhân có đầu óc, nhất định cũng đã tìm hiểu kỹ trước đó, biết rõ gia sự bối cạnh của những nữ tử này hết sức quan trọng, tất nhiên cũng sẽ được lưu lại.’
“Nếu hoàng hậu cảm thấy không tệ, vậy thì lưu lại đi.” Hắn nghe theo, khoé môi treo ý cười mê người. Lại quét mắt bốn phía, quả nhiên Thiên Dao vẫn chưa đến. “Dao phi đâu?”
Tư Đồ Phương Phỉ cười, ôn nhu trả lời. “Thẩm muội muội sai cung nhân tới truyền, nói thân thể không khoẻ, không đến được.”
“Có hoàng thượng sủng ái đương nhiên xưa đâu bằng nay, Dao quý phi tính tình càng ngày càng làm nũng rồi.” Doãn Hàm Tuyết mỉm cười nói, ngữ điệu ngạo mạn, lại giấu không được giọng đùa cợt. Phi tần khác trái lại không có dũng khí như nàng, quá lắm cũng chỉ che miệng xì xào bàn tán. Linh Lung cùng nàng sóng vai mà ngồi, mi tâm nhíu lại, bàn tay ở dưới không dấu vết kéo ống tay áo nàng. Doãn Hàm Tuyết ngày xưa cũng biết đại thế, hiện giờ thái độ khác thường, thật là có vài phần bình nứt không sợ bể.
Sở Diễm vẫn mỉm cười tà mị như cũ, ánh mắt đen như mực lại trong veo rét lạnh, ý cười nửa phần không đạt tới đáy mắt, như vậy càng thêm sâu không lường được. “Lệ tần là trách cứ trẫm làm hư Dao phi sao?”
Giọng nói tản mạn lại băng hàn, chấn động lỗ tai. Sắc mặt Doãn Hàm Tuyết trắng vài phần, rõ ràng cảm giác được Sở Diễm tức giận, đứng dậy khuỵu gối xuống. “Thần thiếp không dám, là thần thiếp lỡ lời, thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
Linh Lung đứng dậy, quỳ gối bên cạnh Doãn Hàm Tuyết, cúi đầu tới cực thấp, “Lệ tần tỷ tỷ từ trước đến nay có chừng mực, bất quá là nhất thời lỡ miệng. Hôm nay là ngày đại hỉ, hoàng thượng tạm tha cho tỷ ấy đi.”
Sở Diễm cười mà không nói, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Linh Lung, một lúc sau, mở miệng, “Đều đứng lên cả đi.”
Tư Đồ Phương Phỉ tươi cười, ấm giọng giáo huấn. “Lệ tần muội muội cũng nên quản cho tốt miệng mình, ngươi cũng là người có thâm niên trong cung, đương nhiên sẽ là gương mẫu cho nhóm tân tú muội muội bọn họ.”
Tuyển tú lần này, tú nữ được tuyển chọn vào cung hơn trăm người mà may mắn được lưu lại cũng không tới mười người. Nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo này đó đều có tâm tư, được an bài trong Trữ Tú cung, cùng đợi được hoàng thượng triệu kiến. Trong lòng các nàng đại đa số là mừng thầm, hoàng thượng tuổi trẻ tuấn mỹ, toàn thân toả ra khí chất thanh quý, đối với những thiếu nữ mới biết yêu, quả thực là lực hấp dẫn trí mạng. Huống chi, tiếp cận hắn, chẳng khác nào bắt được quyền lực cùng phú quý.
Trong Khôn Ninh cung, Sở Diễm ngồi trên ghế chủ vị, Tư Đồ Phương Phỉ nửa quỳ bên người hắn, phượng bào đỏ như lửa, mà tương lai cũng phải gỡ xuống. Mắt phượng Sở Diễm lạnh lẽo, chăm chú nhìn nàng, im lặng không nói, thậm chí có vẻ đăm chiêu. Hắn bất động, Tư Đồ Phương Phỉ tự nhiên cũng không dám động, liền giằng co quỳ trên đất.
Nếu nói Sở Diễm nhìn nàng, chẳng bằng nói là đang nhìn phượng bào hoa lệ chói mắt trên người nàng. Đây vốn là thứ hắn hứa cho Thiên Dao, hiện giờ lại mặc ở trên người một nữ nhân khác.
“Hoàng thượng, trà lạnh, thần thiếp đổi một ly khác cho người.” Tư Đồ Phương Phỉ quỳ tới hai chân cứng ngắc, tuỳ ý tìm cớ liền muốn đứng dậy.
“Không cần, sắc trời đã tối, trẫm nên đi thôi.” Sở Diễm tuỳ ý nhấc vạt áo đứng dậy, mà Tư Đồ Phương Phỉ lại lần nữa hành lễ, nhàn nhạt hỏi. “Tân tú vào cung, theo lệ, tối nay hoàng thượng nên do người mới thị tẩm. Không biết bệ hạ đã có quyết định chưa?”
“Hử…?” Đôi mắt phượng của Sở Diễm tà mị nheo lại, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng, “Hoàng hậu cảm thấy người nào thích hợp?”
“Tôn nữ Hộ quốc công Triệu Doanh Song, dòng chính nữ Hồ Quảng tổng đốc Sở Uyển, hai người đều không tệ.” Tư Đồ Phương Phỉ khom người cúi đầu nói.
Sở Diễm cười, trong các vị tú nữ, gia thế tôn nữ Hộ quốc công cao nhất, cũng phong hàm ‘Quý nhân’, mà Sở Uyển, lúc tuyển tú, hắn trái lại chú ý nàng nhiều hơn. Tư thái của nàng kia, đạm mạc thanh lịch, mơ hồ trong lúc đó, có chút giống như hương vị đã từng quen biết, trái lại cực kỳ giống Dao Nhi của hắn.
“Chuyện nhỏ này, hoàng hậu quyết định là được.” Sở Diễm lãnh mị cười, xoay người hướng ngoài điện mà đi.
Tư Đồ Phương Phỉ vẫn nửa quỳ tại chỗ, mặt lộ vẻ khó xử, cực kỳ hiển nhiên, Sở Diễm đẩy vấn đề khó khăn này cho nàng. Hai vị nữ tử này, một bên khí thế đang thịnh, một bên rất được tâm ý hoàng thượng, quả nhiên là khó xử.
“Mọi người đã đi rồi còn quỳ làm cái gì.” Phía sau bình phong màu đen, một công tử áo mũ chỉnh tề đi ra, hắn ôn nhuận cười, tiến lên nâng Tư Đồ Phương Phỉ dậy.
Tư Đồ Phương Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Hắn bỏ vấn đề khó khăn cho ta.”
“Cảnh Khang đế thâm sâu khó lường, muốn nghiền ngẫm tâm tư của hắn tất nhiên là không dễ. Bất quá, muốn giải quyết vấn đề này cũng không khó.”
“Hả…? Xin chỉ giáo?” Tư Đồ Phương Phỉ giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng.
Giữa trán nam tử nhiễm vài tia tà mị, mềm nhẹ nói, “Muốn biết sao? Cầu xin ta!”
“Yến Nam Phi!” Đôi mắt diễm lệ của Tư Đồ Phương Phỉ nhiễm hồng, ánh mắt mang theo một chút giận. Hắn luôn như vậy trêu đùa nàng.
Bàn tay hơi thô ráp của hắn nâng hai gò má của nàng lên, đầu ngón tay tuỳ ý châm chọc da thịt mẫn cảm của nàng, hơi thở ấm áp ái muội phun ra hít vào bên môi nàng, “Nàng có biết nên cầu ta như thế nào không, hửm?”
Hai gò má của Tư Đồ Phương Phỉ cơ hồ đỏ hồng thấy rõ, lảo đảo lui về sau mấy bước, “Đừng, nơi này không được.”
“Có gì mà không được? Không có mệnh lệnh của nàng, không ai dám đi vào. Còn về hoàng thượng của nàng, trong lòng hắn chỉ có Dao phi của hắn, khi nào lại rảnh để tâm đến nàng.” Hắn dứt lời, cúi người ôm nàng lên, vượt qua bình phong, hướng vào trong nội thất.
Màn lụa mỏng tung bay, nến đỏ theo tiếng mà tắt. Phượng bào đỏ tươi bị cởi ra rơi trên đất, trong bóng đêm, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề đặc biệt rõ ràng.
Thân là nhất quốc chi mẫu, Tư Đồ Phương Phỉ lại làm sao không biết hành vi như vậy đó là vạn kiếp bất phục, nhưng nàng chịu không nổi hấp dẫn của hắn. Chung quy, nàng bất quá là một nữ nhân bình thường, cần tình cảm cùng thân thể an ủi. Mà Sở Diễm, hoàng đế cao cao tại thượng kia, chịu vạn người kính ngưỡng, hắn chỉ chạm qua nàng một lần, thậm chí ngay cả qua loa cho có lệ cũng không từng, phá thân của nàng, liền không làm gì cả rời khỏi thân thể nàng.
Mà không có được che chở cùng tình yêu từ trên người Sở Diễm, nàng lại chiếm được toàn bộ trên người Yến Nam Phi. Nam nhân này, đã thành độc dược nàng không cách nào phòng bị.
Sau khi hoan ái xong, Tư Đồ Phương Phỉ nhanh chóng đứng dậy, mặc lại y phục. Nàng cùng Yến Nam Phi đều không phải là lần đầu tiên, nhưng lại là lần đầu tiên cả gan làm loạn trong chính điện Khôn Ninh cung.
“Hiện tại nên nói cho ta biết làm sao thoát được kiếp nạn này?” Hơi thở nàng không ổn định mở miệng.
Yến Nam Phi cười, thong thả ngồi dậy, thật là tao nhã mặc lại y phục. “Nàng liền khẩn cấp như vậy sao? Cho dù nàng chọn sai, Cảnh Khang đế cũng chưa chắc sẽ xử trí nàng.”
“Vinh Thân Vương rơi đài, Tư Đồ gia liền thành cái đinh trong mắt hoàng thượng. Vị trí của hoàng hậu như ta thật là buồn cười, nửa phần qua loa cũng không thể, bất kỳ lý do gì đều có khả năng trở thành cái cớ để hắn diệt trừ ta, diệt trừ Tư Đồ gia.” Ánh mắt Tư Đồ Phương Phỉ lạnh lùng vài phần, cho dù vừa mới trải qua hoan ái kịch liệt, giờ phút này, thân thể vẫn băng lãnh như cũ.
Yến Nam Phi mỉm cười ôm nàng vào lòng, vô cùng thân thiết hôn lên xương quai xanh trên cổ nàng, “Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng có việc. Chuyện thị tẩm, có thể lựa chọn thì mới khó xử, nếu như không thể lựa chọn a?”
“Ý của chàng là…”
Hắn lại cười, “Gia thế Sở Uyển bình thường, tính tình cũng vô cùng đạm mạc, thân thể cũng suy nhược, không thích cùng người tiếp xúc. Cho dù là bị bệnh cũng sẽ không khiến người hoài nghi. Nàng sai người trộn chút dược vật không gây hại tới tính mạng vào trong thức ăn của nàng ta, nàng bệnh càng thêm bệnh, tự nhiên không thể thị tẩm rồi. Huống chi, tâm tư hoàng thượng đều đặt trên người vị trong Vị Ương cung kia, qua một thời gian, cũng sẽ quên nàng ta.”
“Ừ, đích thật là một diệu kế.” Tư Đồ Phương Phỉ đồng ý gật đầu, cười tươi rúc vào trong lòng Yến Nam Phi.
Màn đêm buông xuống, Sở Uyển trở bệnh, tôn nữ Hộ quốc công Triệu Doanh Song thị tẩm.
Mùa hè, đêm hơi lạnh. Trong Vị Ương cung, song cửa sổ mở rộng, một vầng trăng tròn nhô cao. Thiên Dao ôm đàn tỳ bà, nửa tựa trước cửa sổ. Đầu ngón tay tuỳ ý gẫy dây đàn, khuôn mặt tuyệt mỹ đạm mạc như nước, dưới ánh trăng trái lại càng trở nên lạnh lẽo.
“Nến đỏ qua nửa, nương nương nên sớm nghỉ ngơi.” Liên Tinh quỳ ở một bên, trải tấm thảm nhung mềm mại trên gối Thiên Dao.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Thiên Dao phẩy tay áo một cái, lụa trắng phất phơ, bạch ngọc tỳ bà đã được đặt sang một bên. Liên Tinh than nhỏ, khom người thối lui ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh, Thiên Dao đứng dậy đóng cửa sổ, vừa mới xoay người, chỉ nghe tiếng cửa sổ mở ra đóng vào, phát ra tiếng va chạm nhỏ. Mi tâm Thiên Dao nhíu lại, vẻ mặt đề phòng nhưng chưa xoay người lại. Tiếng bước chân chậm rãi tiếp sát, truyền đến mùi mực trúc nhàn nhạt.
“Hoàng thượng.” Thiên Dao xoay người, nhạt giọng gọi một tiếng.
Sở Diễm cười, ôn nhu ôm nàng vào lòng, “Sao vẫn còn chưa ngủ?”
“Vừa muốn ngủ, hoàng thượng đã tới rồi.” Thiên Dao tuỳ ý đáp lời, lạnh nhạt liếc mắt nhìn song cửa sổ vẫn chưa đóng lại. “Hoàng thượng từ khi nào có thói quen leo cửa sổ mà vào rồi hả?” Lời vừa ra khỏi miệng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, nâng mắt chăm chú nhìn hắn, “Theo quy củ, tối nay nên do người mới thị tẩm mới đúng, hoàng thượng không nên ở trong này.”
“Tự nhiên sẽ có người quan tâm nàng ta. Trẫm một ngày không gặp nàng cùng hài tử, trong lòng thật sự khó chịu.” Sở Diễm khom người ôm nàng lên, đặt trên giường mềm mại, ặc nguyên y phục nằm bên người nàng. Hôm nay Sở Diễm không mặc long bào, toàn thân cẩm phục màu tím, càng lộ ra khí chất thanh quý tao nhã. Đầu ngón tay hắn tuỳ ý thưởng thức mái tóc Thiên Dao, thỉnh thoảng đặt ở trên môi hôn.