Sở Uyển khẽ rũ mắt, chỉ thản nhiên nói, “Thật là đáng thương.”
Lúc đi ngang qua Ngự hoa viên, đúng dịp hoa anh đào nở, cả bầu trời đầy màu hồng, theo gió mà lay động, mê loạn mắt người. Trong rừng hoa anh đào còn truyền đến tiếng ca nhẹ nhàng như có như không.
“Chặt đứt dây tình tâm vẫn còn loạn, ngàn lời vạn chữ vẫn vướng mắc, chắp tay nhường giang sơn, khép mi lưu luyến hồng nhan, hoạ phúc thay phiên lưu chuyển, là kiếp hay lại là duyên. Thiên cơ khó đoán được, bi cùng hoan xen kẽ, nam nữ si mê từ cổ chí kim, ai có thể đóng lại cảm tình….”
Vô ý thức Sở Uyển theo tiếng ca mà đi, dưới chân là bùn đất mềm mại, hoa bay đầy trời, toả ra hương thơm thanh nhã, làm cho người ta mê say. Phía xa trong biển hoa, thoáng hiện một bóng dáng màu trắng như tuyết, tuyết trắng đoan trang, tóc đen quanh quẩn, bị gió thổi tán loạn trong không trung, tăng thêm phần quyến rũ. Nàng khẽ nghiêng người, khép mắt ngửi nhuỵ hoa nở rộ.
Sở Uyến đứng cách nàng ba bước, nhất thời lại có chút không dời mắt được. Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, cũng không phân nam nữ.
Nàng tựa hồ cũng ý thức được sự tồn tại của nàng, nghiêng đầu, ánh mắt đạm mạc như nước rơi vào trên người nàng, cười nhạt. Sở Uyển khẽ ngây ngốc trong khoảnh khắc, sau đó mới quỳ một gối xuống, “Nô tỳ Sở Uyển tham kiến Quý phi nương nương.”
Thiên Dao nhẹ cười, không hề để ý, sau khi buông cành hoa ra mới chậm chạp mở miệng. “Sở quý nhân không cần đa lễ.”
Sở Uyển đứng dậy, nhưng không có ý tứ rời đi. Mà Thiên Dao vẫn như cũ làm theo ý mình, ánh mắt trong suốt là ảnh ngược của bầu trời đầy hoa, những cái thế tục khác cũng khó rơi vào mắt nàng.
“Lời đồn nói vẻ đẹp của Dao phi là độc nhất vô nhị. Hôm nay có hân hạnh nhìn thấy, quả thật danh bất hư truyền.” Sở Uyển lại cúi đầu, môi mỏng khẽ nhúc nhích, thốt ra một câu. Không xiểm nịnh, không giả vờ, bình tĩnh giống như trần thuật lại một sự thực mà thôi.
Lông mi Thiên Dao khẽ run, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người nàng, tinh tế đánh giá nữ tử trước mặt, mỹ mạo không thể nói là khuynh thành, nhưng lại có tư thái động lòng người. Trực giác, nàng không thích nàng ấy. Thiên Dao không biết có phải chính mình quá mức mẫn cảm hay không, nàng cảm thấy giữa các nàng giống như có chuyện xưa, hơn nữa, nàng không thích chuyện xưa này.
“Ta sẽ xem nó như một lời ca ngợi.” Thiên Dao lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt lại dời sang chỗ khác. Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, đó là tiếng bước chân nàng quen thuộc. Thiên Dao vẫn chưa nhìn về phía của nàng ta, chỉ tuỳ ý ôm bạch ngọc tỳ bà vào trong lòng. Bên hông đột nhiên xuất hiện một đôi cánh tay vững chắc, mang theo sức mạnh vô cùng, vây nàng vào trong ngực. Mặc dù có người khác ở đây, hắn lại không hề kiêng kị hôn trên má nàng.
Đôi má Thiên Dao ửng đỏ, tựa đầu xuống thấp, nhạt giọng nói, “Hoàng thượng sao lại đến đây?”
“Nhớ nàng nên tới.” Sở Diễm mỉm cười đáp lời.
“Nô tỳ Sở Uyển tham kiến hoàng thượng.” Sở Uyển vô cùng cung kính quỳ một gối xuống, không kiêu ngạo không nóng nẩy, đối với hành vi vô cùng thân thiết giữa hai người lúc đó tựa hồ cũng không để tâm lắm.
“Đứng lên đi.” Sở Diễm tuỳ ý nói, lại hướng thị nữ sau lưng nói. “Sở quý nhân mới vào cung không hiểu được quy củ, ngươi cũng không hiểu sao?”
Thị nữ lảo đảo quỳ rạp xuống đất, ngữ điệu Sở Diễm đạm mạc, lại không giận tự uy. Thị nữ quỳ trên đất, sợ tới mức thân thể không ngừng run rẩy, liều mạng nói, “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
Dao quý phi yêu thích thanh tịnh, không muốn gần người ngoài. Chuyện này nàng tự nhiên biết nhưng nàng lại không thể biết trước, sao có thể trùng hợp như vậy, Sở quý nhân đi dạo trong vườn, Dao phi vậy mà cũng ở trong này. Nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.
“Hoàng thượng bớt giận, đều là thần thiếp không phải, không quan hệ gì tới nàng.” Sở Uyển mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lại không dấu vết đứng chắn ở trước người thị nữ.
Khoé môi Sở Diễm hiện lên ý cười trào phúng, muốn thay người khác cầu tình cũng nên nghĩ lại bản thân, “Nếu muốn cùng chịu phạt, trẫm liền thành toàn cho nàng. Người đâu, dẫn hai nàng ra ngoài, trượng trách 30 đại bản, coi như răn đe.”
Ngự Lâm quân giống như từ trên trời rơi xuống, không chút thương hương tiếc ngọc lôi hai người từ trên mặt đất dậy. Thị nữ kêu khóc thảm thiết, mà Sở Uyển vẫn nhàn nhạt như trước, mi tâm nhíu lại, nói một tiếng, “Bản thân ta tự đi.”
“Thả các nàng ra.” Giọng nói nhàn nhạt giống như nước suối trong khe núi. Thiên Dao tiến lên hai bước, đôi mắt như nước dao động khẽ nheo lại, đối diện với hai tròng mắt của Sở Uyển.
“Chuyện này…” Ngự Lâm quân giằng co tại chỗ, không dấu vết dò xét Sở Diễm. Bọn hắn là tâm phúc của đế vương, tự nhiên hiểu được Dao quý phi là người thương của hoàng thượng, lời của nàng, so với thánh chỉ vẫn còn nặng hơn mấy phần.
Ánh mắt Thiên Dao dần dần chuyển đi, xoay người nhìn về nam nhân toàn thân minh hoàng ở phía sau lưng. “Thật ồn ào, để cho các nàng trở về đi.”
Sở Diễm bất đắc dĩ nhẹ cười, dám công nhiên làm trái lời hắn cũng chỉ có nữ nhân Thẩm Thiên Dao này làm được. Hắn khẽ phẩy tay áo một cái, ý bảo mọi người rời đi. Sở Uyển than nhỏ một tiếng, không nghĩ tới còn có thể tránh được kiếp nạn này.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Sở Diễm một lần nữa kéo nàng vào lòng, mỉm cười nỉ non. “Nàng trái lại làm càn, đem tôn nghiêm đế vương để ở chỗ nào hử?”
Đầu ngón tay xanh miết tuỳ ý vuốt ve thân cầm bạch ngọc, nghiêng đầu, chống lại ánh mắt thâm thuý của hắn. “Hoàng thượng hình như từng nói qua, ở trước mặt Thiên Dao, người chỉ là phu quân của ta mà thôi.”
Sở Diễm ôn nhuận cười, thực sự hưởng thụ hai chữ ‘phu quân’ này. “Thê vi phu cương, Dao Nhi này lại không học tốt nữ huấn.”
“Ừ.” Thiên Dao tuỳ ý trả lời, “Ta không học qua.”
Đơn giản bốn chữ khiến Sở Diễm dở khóc dở cười, hắn ôm nàng lên, ngồi xuống bên bàn đá trong vườn. Trên bàn một ấm trà xanh cũng đã lạnh, Sở Diễm tự rót tự uống, ngược lại thoải mái.
“Trà nguội lạnh.” Thiên Dao nhàn nhạt nói một câu, đầu ngón tay chạm đến cánh tay đang cầm tách trà của hắn.
Sở Diễm cười, cúi đầu hôn môi nàng. “Tâm là nóng.”
“Khúc hát vừa rồi rất êm tai, lại hát thêm một lần nữa đi.”
Thiên Dao vẫn chưa lên tiếng, ôm bạch ngọc tỳ bà, đầu ngón tay thon dài chạm đến dây đàn, tiếng nhạc tuyệt mỹ như dòng nước chảy ra, giống như tiếng trời. Môi mỏng khẽ động, tiếng nói trong suốt, hát một khúc ca dịu dàng triền miên, so với tiếng nhạc lại càng tuyệt mỹ hơn, từng tiếng từng tiếng cảm động tâm can. Giống như tới từ phía chân trời xa xa, cũng không thuộc về nhân gian.
Tiếng đàn chậm rãi phát ra, đến cuối, người vẫn chưa tản.
Đầu ngón tay Sở Diễm nâng cằm nhỏ của nàng lên, ánh mắt hàm chứa ý cười sâu xa. Ánh mắt Thiên Dao rũ xuống, cũng không có tiêu cự.
“Ta cần phải trở về.” Nàng nhạt giọng nói, mà âm cuối lại bị hắn nuốt vào trong miệng.
Nụ hôn nhẹ nhàng mà triền miên, làn môi của hắn ấm áp mềm mại. Thiên Dao ở trong ngực hắn hơi hơi rung động, bàn tay to hữu lực nâng lưng nàng lên, một nỗi lo lắng xẹt qua trong lòng. Thiên Dao giống như bị mê hoặc, nhắm chặt hai mắt, lông mi dài không an phận rung động. Đầu lưỡi thăm dò vào sâu hơn, mới vừa đụng đến hàm răng của hắn, Sở Diễm đã đảo khách thành chủ, ôm chặt nàng ở trong ngực, lưỡi linh động quấn quanh cái lưỡi của nàng, hết sức tìm kiếm thơm ngọt, từng tấc kể ra nỗi khổ tương tư.
Thiên Dao bị hắn hôn đến hít thở không thông, muốn thối lui, hắn cũng không đồng ý, bá đạo nhốt thân thể của nàng, tiếp tục tìm kiếm, đầu lưỡi xẹt qua răng môi nàng, bàn tay cũng không an phận di chuyển dọc theo dáng người linh lung của nàng. Thiên Dao chỉ cảm thấy thân thể từ từ mềm mại trong ngực hắn, trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu lung tung tuôn trào. Cực kỳ khó chịu.
“Sở Diễm, buông ra, ta không thoải mái.”
Hắn có chút không biết làm sao nhíu mày, dùng lực cắn lên làn môi của nàng, buông ra kiềm chế với nàng.
Bàn tay Thiên Dao che trước ngực, dùng lực thở dốc, đôi má hiện lên sắc hồng, không còn trắng bệch như giấy. Con ngươi như nước dập dờn như sóng khiến người mê muội. Sở Diễm nghĩ, nếu cứ như vậy mà chết chìm trong mắt nàng cũng đáng.
“Sở Diễm, chàng…”
Sở Diễm lười biếng mỉm cười, bàn tay tuỳ ý nâng cằm nàng lên, bây giờ, dùng chút lực đạo, Thiên Dao bị đau không thể không ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt của hắn, lại ngạc nhiên phát hiện, đôi mắt phượng tuyệt mỹ kia lại nhiễm chút phiền muộn.
“Dao Nhi, đừng lạnh lùng như vậy, ta sẽ sợ hãi.”
Thiên Dao lạnh nhạt mà cười, “Hoàng thượng cũng sẽ sợ hãi sao?”
Bàn tay ấm áp của Sở Diễm vuốt ve hai má nàng, ánh mắt từ từ ngưng trọng, kiên quyết đáp trả hai chữ. “Ta sẽ.”
Bây giờ, Thiên Dao thật là cười không nổi. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ở trong ánh mắt đen như mực thâm thuý của hắn, rõ ràng chỉ là ảnh ngược của chính mình. Vô ý thức, nàng lại vươn đầu ngón tay trắng nõn nà đặt ở hàng mi dài của hắn, sau đó là mắt, mũi, sau cùng rơi vào trên môi mỏng. Ngũ quan của hắn, giống như thần công quỷ phủ, Thiên Dao nghĩ, nam nhân lớn lên mang bộ dáng như vậy, quả nhiên là tai hoạ mà.
Khắp bầu trời là những đoá hoa phấn hồng, rơi vào giữa y phục của Thiên Dao, giữa tóc. Y phục như tuyết, tóc như mực, hoa như hoa, sương như sương.
“Sở Diễm, chàng đã nhốt ta trong lòng.”
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đạt được cùng có được lại không giống nhau. Hắn chiếm được người nàng, lại càng muốn có được trái tim của nàng.
Sở Diễm hơi chua xót cười, đầu ngón tay điểm nhẹ lên ngực Thiên Dao. “Dao Nhi, ta muốn, là tâm của nàng.”
Thiên Dao cười, nắm lấy ngón tay thon dài của hắn, kề sát trên lồng ngực phập phồng. “Đừng sợ, chàng đã ở nơi này rồi.”
Lúc nói xong, trả lời nàng là một nụ hôn triền miên. Thiên Dao thuận theo nhắm mắt lại, bàn tay mềm mại ôm cổ hắn, tuỳ ý hắn ôm hôn.
Gió nổi lên, gió thổi sợi tóc như thác nước của hai người, khiến chúng mắc vào nhau trong không trung. Sở Diễm che chở nàng ở trong ngực thật cẩn thận, sợ nàng lại cảm nhiễm phong hàn. Mà tóc rối cùng một chỗ lại không cách nào gỡ ra được. Thiên Dao khẽ kinh ngạc, dịu ngoan cúi đầu, chăm chú gỡ ra, hao phí chút thời gian mới gỡ được sợi tóc rối của hai người.