Ngực Từ ma ma khẽ đau, bà nhìn hoàng thượng lớn lên, làm sao lại không hiểu tâm tính của hắn, nhìn như đối với toàn bộ mọi chuyện lãnh tình nhưng thực ra lại là người đa tình nhất. “Hoàng thượng cũng có bất đắc dĩ của hoàng thượng, Dao quý phi băng tuyết thông minh, đương nhiên sẽ hiểu rõ nỗi khổ của hoàng thượng. Nàng chỉ cần thời gian mà thôi.”
Thông minh, nàng là quá mức thông minh mới có thể vây hãm chính mình trong hoàn cảnh thống khổ như vậy. Sở Diễm thở dài, lại mở miệng, “Bên Khôn Ninh cung như thế nào?”
Khuôn mặt băng sơn trăm năm bất biến của Từ ma ma lại có vài tia dao động, mi tâm trói chặt, mở miệng nói, “Đêm qua, hoàng hậu nương nương tự sát trong tẩm cung của mình, dùng lưỡi dao sắc mổ bụng, bào thai xen lẫn máu loãng chảy ra ngoài. Quan khám nghiệm tử thi đã kiểm tra xong thi thể, chỉ còn chờ chỉ thị của hoàng thượng.”
Mày kiếm Sở Diễm khẽ nhếch, Tư Đồ Phương Phỉ vậy mà lại lựa chọn phương thức thảm khốc như vậy để kết thúc tính mạng. Sự cương liệt của nàng quả thật có chút ngoài dự liệu của hắn. Cực kỳ rõ ràng, nàng muốn dùng hết một chút khí lực cuối cùng bảo hộ người nàng muốn bảo hộ. Chỉ là, người nọ cũng không phải Tư Đồ nhất tộc.
“Được rồi.” Hắn lãnh tình gật đầu, lại dặn dò, “Phân phó mọi người trong Vị Ương cung, nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối về cái chết của hoàng hậu. Ai dám để lộ nửa câu với Dao phi, trẫm sẽ không dễ dàng tha thứ cho đâu.”
Sở Diễm yên lặng gật đầu, giơ tay ý bảo bà lui ra. Từ ma ma khẽ cúi người, liền thức thời thối lui ra ngoài. Chỉ là, bát canh ấm kia vẫn để lại.
Mãi đến khi canh lạnh, Sở Diễm cũng không từng chạm qua. Mà giờ phút này, Thiên Dao lại thanh tỉnh, một cặp mắt sáng không chớp mắt nhìn chằm chằm đỉnh giường chạm rỗng khắc hoa tinh xảo, giống như một tượng gỗ không có sinh mạng.
Thấy nàng tỉnh lại, lo lắng treo trong lòng Sở Diễm cuối cùng cũng đặt xuống được. Chỉ là, giữa hai người vẫn như cũ trầm mặc như tờ.
Sau cùng, chính là hắn không chịu nổi sự băng lãnh của nàng, đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi. Bởi vì có Thiên Dao can dự, rất nhiều chuyện, hắn phải một lần nữa tính toán tỉ mỉ. Một lần nữa trù tính tương lai của bọn họ, tận lực giảm thương tổn tới mức thấp nhất. Bộ dáng nàng yếu ớt mà bất lực, gặp một lần, tâm liền đau một lần. Hắn không cách nào dùng lý trí suy nghĩ, chỉ có thể rời đi.
Cửa phòng mở ra đóng lại, khiến cho Thiên Dao giống như bừng tỉnh từ trong mộng. Nàng cật lực chống đỡ thân thể, xuyên qua song cửa sổ nửa mở, nhìn thấy bóng lưng hắn từ từ đi xa, đôi mắt lại mơ hồ một mảnh. Vì sao, lại biến thành cục diện như bây giờ? Hắn nhất định cảm thấy nàng cố tình gây sự, có phải ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không nguyện ý hay không.
Trong Ngự thư phòng, Sở Diễm an toạ ở ghế chủ vị. Phía dưới, Yến Nam Phi quỳ một gối, cung kính mà khiêm tốn.
“Thần Yến Nam Phi tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế.” Họ Yến, tự Nam Phi, đỗ bảng nhãn năm Văn Đế thứ 23, nhậm chức nhất phẩm Đại học sĩ, là đồng học với Ngụy Thanh, đều là phụ tá đắc lực của Sở Diễm. Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối. Nếu như Nguỵ Thanh là kim thương sắc bén nhất trong tay Sở Diễm, Yến Nam Phi lại là mũi tên sắc nhọn nằm trong chỗ sâu nhất của hắn, thường thường giết người trong vô hình.
“Ngồi đi.” Sở Diễm nhạt giọng mở miệng, chỉ vào vị trí bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống.
Yến Nam Phi nhấc vạt áo, sau khi khom người cúi đầu, liền ngồi xuống chiếc ghế màu đỏ ở bên cạnh. “Chuyện của hoàng hậu nương nương đã xong, xử trí Tư Đồ gia như thế nào, mong hoàng thượng chỉ bảo?”
Khoé môi Sở Diễm gợi lên ý cười, bàn tay tùy ý bưng chén sứ Thanh Hoa lên, uống một ngụm nước trà xanh trong chén. Một lúc sau, mới chậm chạp nói. “Tư Đồ Phương Phỉ chết cực kỳ thê thảm.”
“Vâng, thần đã xem qua.” Yến Nam Phi mặt không đổi sắc, giọng nói chưa từng có một tia gợn sóng.
Trong ánh mắt Sở Diễm ngoại trừ coi nhẹ, lại hiện lên chút thần sắc phức tạp. “Mặc dù có ngây thơ chút, cho rằng huỷ diệt chính mình có thể bảo toàn cho ngươi, nhưng nàng chung quy là một nữ nhân cương liệt. Diễn trò tuy là giả, tình cảm nàng đối với ngươi cũng không giả.”
Yến Nam Phi khẽ nâng mặt, nhưng rất nhanh liền cúi đầu, trong veo mà lạnh lùng nói, “Từ đầu tới cuối, bất quá là một hồi giả dối, sao có thể nói tới thiệt tình chân ý. Tâm của vi thần, từ lúc thê tử thần mất đi đã theo nàng mà đi, sống bất quá là một cái xác trung với bệ hạ, với giang sơn Đại Hàn.”
Đôi mắt phượng của Sở Diễm tà mỹ lạnh lùng nheo lại, âm thầm thở dài. Yến Nam Phi không phải là một người vô tình, chỉ là tâm của hắn đã cho một người, rốt cuộc không tìm ra chút tình yêu dư thừa nào cho Tư Đồ Phương Phỉ. Người nữ tử kia mới thật sự là đáng thương hại.
Thế cục bàn cơ này từ lúc mấy năm trước hắn liền bắt đầu lập ra, không có gì là không nằm trong lòng bàn tay hắn, ngoại trừ Thiên Dao. Nữ tử kia đột nhiên xâm nhập vào trong sinh mệnh của hắn, khiến cho hắn kinh hỉ, nhưng cũng khiến cho hắn không biết làm sao.
“Trong Khôn Ninh cung không thể thiếu cơ sở ngầm của Tư Đồ gia, việc này chỉ sợ sớm truyền vào trong tai lão hồ ly Tư Đồ Tẫn kia. Trước mắt trẫm chưa có tính toán, trước xem xem phản ứng của Tư Đồ gia đi.” Sở Diễm nhạt giọng phân phó.
“Vâng, vi thần hiểu rõ.” Yến Nam Phi chắp tay nói, trong lời nói mơ hồ lộ ra thâm ý. Sở Diễm là người thông minh nhanh nhạy như thế nào, làm sao lại không nghe ra ý ngoài lời nói của hắn.
Yến Nam Phi không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp, “Dao phi mang huyết mạch của Tư Đồ nhất tộc, hoàng thượng đối Dao phi hữu tình, nhất định sẽ bận tâm Dao phi cùng tiểu hoàng tử trong bụng.”
Sở Diễm hừ lạnh một tiếng. Miệng của nữ nhân lúc ở trên giường khi đó quả thật không kín tiếng, xem ra Yến Nam Phi từ chỗ Tư Đồ Phương Phỉ biết không ít. “Ngươi lui xuống trước đi, việc này trong lòng trẫm tự có tính toán.”
“Vi thần cáo lui.”
Sau khi Yến Nam Phi rời đi, Sở Diễm vẫn như cũ ở lại trong Ngự thư phòng chăm chú lật xem tấu chương chồng chất như núi. Nhớ thương thành tật, đành phải chuyển dời tinh lực đến chuyện triều chính. Sở Diễm không dám tự xưng minh quân, cũng không nguyện cô phụ tín nhiệm của muôn dân trăm họ trong thiên hạ.
“Hoàng thượng.” Giọng nói Lưu Trung ở ngoài cửa điện truyền đến, trong giọng nói xen lẫn khẩn cấp cùng lo lắng.
“Nói.” Sở Diễm lạnh lùng ném ra một chữ.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Dao phi nương nương ở ngoài điện đã hai canh giờ. Lúc nãy còn tốt, nhưng giờ ngoài trời bắt đầu đổ mưa thu, nương nương bệnh nặng chưa lành, chỉ sợ….”
Lời Lưu Trung còn chưa dứt, chỉ nghe trong phòng truyền đến một tiếng trầm đục. Sở Diễm đấm một quyền trên chiếc bàn đen như mực. “Vì sao bây giờ mới thông báo?”
“Là nương nương không cho phép, lão nô thật sự là…” Vẻ mặt Lưu Trung không yên.
Ngay sau đó, Sở Diễm đã bước ra. Ngoài Ngự thư phòng, quả thực bắt gặp được bóng dáng mảnh mai kia. Hắn ở tại Khôn Ninh cung, nàng liền đứng ở ngoài cung. Hắn ở tại Ngự thư phòng, nàng liền đứng ở ngoài điện. Hắn một ngày không xử lý Tư Đồ gia, nàng liền một ngày chưa từ bỏ ý định. Mặc dù nàng không để ý chính mình, nhưng cũng nên thương tiếc hài nhi trong bụng.
Sở Diễm nhất thời giận dữ, đi nhanh tới trước người nàng, kéo lấy cổ tay ngọc mảnh khảnh của nàng. Cây dù giấy trong tay Thiên Dao khẽ nghiêng, một đôi mắt sương mù bình tĩnh nhìn hắn, nhưng lại xa lạ như vậy.
“Thẩm Thiên Dao, nàng nhất định phải bức ta như vậy sao?”
Cổ tay bị ép buộc đau đớn, làn môi Thiên Dao nhếch lên, ánh sáng trong mắt di chuyển, vừa thấy đã thương. “Sở Diễm, ta lạnh.” Một câu ấm mềm, lửa giận có to đến mấy cũng nháy mắt tắt ngúm. Mi tâm Sở Diễm trói chặt, cánh tay tráng kiện vòng ra ôm nàng vào ngực, đầu tựa bên mái tóc ẩm ướt của nàng, say sưa hôn.
“Dao Nhi, nói cho ta biết, ta phải làm sao với nàng bây giờ!”
Nàng thuận theo tuỳ ý hắn ôm, kéo qua bàn tay dày rộng của hắn bao trùm trên chiếc bụng hơi lồi ra. Một đôi mắt linh động khóc tới hơi sưng đỏ. “Hài tử nhớ phụ thân, Thiên Dao dẫn hắn tới gặp chàng.”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng nheo lại, không hề chớp mắt khoá chặt trên người nàng, thâm thuý như vậy giống như có thể xuyên thủng lòng người. Từ Khôn Ninh cung tới Ngự thư phòng, cứng rắn không được, nàng liền dùng mềm. Vì Tư Đồ gia, nàng quả nhiên chống lại hắn rồi. Cho dù là hài tử trong bụng cũng bị nàng dùng để tính kế.
Bàn tay ấm áp vuốt ve đôi má trong veo mà lạnh lùng như ngọc của nàng, cảm nhận da thịt mịn màng như tơ gấm, trước sau như một khiến cho hắn yêu thích không buông tay. Không hề báo trước, nụ hôn như đất trời ngập tràn rơi xuống, ngậm làn môi mềm mại của nàng vào trong miệng, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập, mang theo trừng phạt bá đạo, cơ hồ hút hết không khí trong khoang miệng nàng.
Thiên Dao chỉ cảm thấy khó thở, theo bản năng vùng vẫy. Ô trong tay bị lệch, rơi xuống một bên, hạt mưa bụi nhỏ mịn từng giọt xuyên thấu trên y phục bằng gấm của hai người, “Sở Diễm, buông ra.”
Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, ngoài ý muốn đẩy nàng ra. “Buông ra? Thẩm Thiên Dao, trẫm sớm nên buông nàng ra. Phụ hoàng nói không sai, nàng quả thật sẽ trở thành uy hiếp với ta. Yêu nàng, ta sẽ chịu sự kiềm chế của Tư Đồ nhất tộc. Tư Đồ Phương Phỉ bất quả là một con cờ tuỳ thời có thể bỏ, nàng mới đúng là tấm vương bài cuối cùng trong tay Tư Đồ Tẫn.”
Thiên Dao không thể tin nhìn hắn, Sở Diễm băng lãnh vô tình như vậy đã không còn là người nàng từng biết rõ. “Cho nên a? Hiện tại có thể buông sao?”
Ánh mắt Sở Diễm lãnh trầm vài phần, nếu như khuất tùng về lý trí, hắn liền nên buông tay từ đây. Nhưng hắn chung quy là một phàm nhân có thất tình lục dục, hắn không cách nào quản thúc trái tim mình, không có biện pháp không yêu nàng. Bàn tay hữu lực nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên “Trẫm hứa cho nàng tính mạng của Tư Đồ Tẫn cùng Tư Đồ Phong, đây đã là giới hạn của trẫm.”