Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 176: Canh Gác (4)



Lại là trầm mặc đáng kể, trên ghế chủ vị, đầu ngón tay thon dài của Sở Diễm tuỳ ý gõ lên bàn, tạo ra tiếng vang thanh thuý. Mắt phượng hơi hơi nheo lại, tối tăm thâm thuý, đang suy nghĩ cân nhắc thiệt hơn.

Sau một hồi, mới trầm giọng mở miệng. “Thiên hạ cảnh đêm đẹp nhất chính là Dương Châu, trái lại là nơi không tệ, trẫm ban thành Dương Châu cho Tư Đồ Hầu gia làm đất riêng, tước bỏ binh quyền của Tư Đồ nhất tộc, giữ lại Hầu vị, đồng ý cho nhiều thế hệ Tư Đồ nhất tộc định cư thành Dương Châu, hưởng thụ thánh triều bổng lộc. Tư Đồ Hầu liền đến Dương Châu an dưỡng tuổi già, làm một Hầu gia nhàn tản đi.”

Hai tay Tư Đồ Tẫn áp sát đất, trong miệng hô to “Ngô hoàng vạn tuế.” Cuối cùng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Vốn nên là một trường hạo kiếp cứ như vậy lặng yên kết thúc. Tựa hồ, so với trong tưởng tượng còn thuận lợi hơn. Chỉ vì, một chữ ‘tình’ này. Tình cảm cha con giữa Tư Đồ Tẫn và Thẩm Thiên Dao khiến cho Tư Đồ Hầu gia buông tha ý nghĩ hưng binh phạm thượng, mà tình cảm của Sở Diễm với Thiên Dao khiến cho hắn đồng ý nhượng bộ, thả cho Tư Đồ tộc một con đường sống.

Sau khi Tư Đồ Hầu gia bước ra khỏi Ngự thư phòng, đại thái giám Lưu Trung kích động đi đến, ở bên tai Sở Diễm nói thầm vài câu, chỉ thấy sắc mặt đế vương khẽ biến, quát lớn một tiếng, “Khốn kiếp, sao bây giờ mới thông báo”, sau đó đi nhanh ra khỏi cửa điện.

Vào đêm, bông tuyết nhỏ vụn bắt đầu rơi. Ngoài Vị Ương cung xuất hiện một bóng dáng mảnh mai đứng trong gió tuyết, đỉnh đầu che một cây dù giấy, giống như hoa mai nỏ rộ diễm lệ.

Một bóng dáng minh hoàng từ xa lại gần, trên tuấn nhan nhiễm giận, dừng bước trước mặt nữ tử, không nói gì ôm nàng vào trong ngực. Làn môi hơi lạnh dán bên tai nàng, trầm giọng hỏi, “Nói cho ta biết, nàng muốn như thế nào?”

Thiên Dao vùi mặt vào trong ngực hắn, bàn tay ôn lạnh héo hon đặt trong lòng bàn tay hắn, ôn nhu mở miệng, “Ông ấy, ông ấy vào cung. Thiên Dao lo lắng.”

Mày kiếm Sở Diễm thâm thuý nhếch lên, thoáng buông nàng ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh tương khảm một đôi mắt sáng so với ngôi sao còn sáng hơn, ánh nước di động khiến cho người ta nhịn không được đau lòng thương tâm. Hắn cởi áo choàng lông cáo bao lấy thân thể mảnh mai của nàng, hai tay nắm vai nàng, lại nói, “Dao Nhi lo lắng cho ông ta, hay là lo lắng cho ta?”

Thiên Dao cắn chặt làn môi, nước mắt sáng long lanh lặng yên chảy xuống, dưới đêm trăng loé ra ánh sáng chói mắt. “Thế gian mong được song toàn, không phụ phụ thân không phụ quân.”

Ngực Sở Diễm hơi đau, như có như không thở dài, cúi đầu, hôn lên nước mắt chảy xuống nơi khoé môi nàng, hơi hơi chua xót theo làn môi tràn đến đầu lưỡi. Thiên Dao bị hắn hôn, nhút nhát dùng đầu lưỡi liếm láp đôi môi lạnh lùng của hắn, mang theo vài phần lấy lòng, lại đặc biệt thật cẩn thận.

Sở Diễm là người thông minh làm sao lại không hiểu tình cảnh khó xử của nàng, trong lòng đau đớn vô cùng. “Đồ ngốc.” Hắn khom người ôm nàng lên, đi nhanh vào trong nội điện Vị Ương cung.

Trong phòng, lò than đang cháy mạnh, hắn ôn nhu đặt nàng trên giường, cởi sạch cẩm bào mang theo gió lạnh, chỉ mặc áo trong, cùng nàng ngồi trên giường êm. Mái tóc Thiên Dao xoã qua vai, sa y đơn bạc được áo lông cáo bao phủ, chỉ có một đôi chân ngọc trần trụi ở bên ngoài.

Sở Diễm không e dè đem đôi chân xinh xắn trắng nõn như ngọc của nàng ôm vào trong tay, dùng nhiệt độ bàn tay để sưởi ấm. “Chàng…” Đôi má Thiên Dao nhất thời ửng hồng, từ chối vài cái lại không thể tránh thoát.

“Lạnh không?” Hắn ôn nhu hỏi.

“Mới đầu không để ý, về sau, hoàng thượng trở lại rồi.” Thiên Dao cười duyên, tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

Sở Diễm lạnh lùng liếc nàng một cái, tiểu nữ nhân này trái lại thông minh lanh lợi, hiểu được khi nào yếu thế lấy lòng hữu hiệu. Nhất thời, lửa giận ngược lại vơi hơn phân nửa, chỉ không mặn không nhạt bỏ lại một câu. “Lần sau nếu còn tiếp tục tuỳ hứng như vậy, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.”

Thiên Dao nhẹ cười, dựa thân thể mềm mại hoàn toàn vào trong ngực hắn, ngón tay trắng xanh đan xuyên qua mười ngón tay của hắn, bộ dáng vô cùng lấy lòng. Một lúc sau, mới thăm dò mở miệng. “Tư Đồ Hầu gia ông ta…”

Sở Diễm hừ cười một tiếng, quả nhiên, không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp. “Ta đã để cho ông ta về rồi.” Hắn ôn hoà nói.

Thiên Dao thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tư Đồ Hầu gia nếu đã bình an xuất cung, kết quả tệ nhất trong dự liệu xem ra vẫn chưa phát sinh.

Sở Diễm ôm lấy nàng, tiếng nói thanh lạnh vang lên trên đỉnh đầu. “Nàng sớm biết Tư Đồ Tẫn tính quy ẩn?”

“Ừm.” Thiên Dao nhàn nhạt gật đầu. “Lần trước đại ca vào cung từng nói qua đôi lời với Thiên Dao. Chỉ là…” Thiên Dao ngước mắt, đón nhận ánh mắt thâm thuý của hắn, lại có khoảnh khắc mê muội, hãm sâu. Suy nghĩ một lát sau, mới nói, “Chỉ là oán hận giữa hoàng thượng cùng Tư Đồ gia chất chứa đã sâu, sợ rằng hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho Tư Đồ nhất tộc.”

Sở Diễm hừ cười, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc Thiên Dao. “Trẫm còn không đến mức hẹp hòi như vậy, chỉ là, lúc này diệt trừ Tư Đồ nhất tộc, tránh cho hậu hoạn về sau đúng thật là thượng sách.”

“Vậy hoàng thượng vì sao lại thay đổi chủ ý?”

Khoé môi Sở Diễm hơi hơi giương lên, mang theo vài tia tà mị, đầu ngón tay ngả ngớn nâng cằm nhỏ của nàng lên. “Dao Nhi chẳng lẽ không hiểu sao?”

Thiên Dao e lệ cười, khẽ nghiêng mặt qua, không dám nghênh đón con ngươi sâu như hàn đàm của hắn. “Thiên Dao không biết.”

Sở Diễm mỉm cười, ở trên môi nàng in xuống một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mới mở miệng lần nữa, “Bởi vì, ta nhớ tới mẫu hậu.”

Hàng mi thon dài của Thiên Dao rung động, trong đôi mắt sáng mang theo một chút khó hiểu.

Sở Diễm gác cằm lên đầu vai nàng, hôn lên da thịt trắng nõn bên má nàng, chỉ khoảng nửa khắc, sa y đơn bạc đã tụt xuống đến đầu vai. Nụ hôn dọc theo bờ vai nhỏ bé yếu ớt lan tràn đến xương quai xanh xinh đẹp, đưa tới Thiên Dao một trận cười duyên run rẩy.

“Sở Diễm đừng nháo.” Thiên Dao đẩy hắn ra, bối rối khép lại sa y trước ngực, do dự vùng vẫy dẫn tới thở gấp liên tục.

Sở Diễm kiềm chế ham mê cuồng nhiệt, ấn nàng vào trong ngực. Mãi đến khi thở dốc kịch liệt trong lòng bình ổn, hắn mới trầm giọng mở miệng. “Nhớ rõ lúc mẫu hậu chết, ta ở ngay trước mặt bà, trơ mắt nhìn Tiêu Thục phi vu khống cho bà thông dâm cùng người khác, đánh bà đến chết. Ta bị người buộc ở trên cây cột, cho dù vùng vẫy như thế nào lại không cách nào tránh thoát. Đó là lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình lại vô dụng như vậy.”

Thiên Dao cứng ngắc ở trong ngực hắn, nàng hiểu rõ, những chuyện này đối với Sở Diễm mà nói nhất định là một cơn ác mộng. Mà lúc này, hắn lại đem vết sẹo sâu nhất ẩn giấu trong lòng để lộ trước mặt nàng. “Sở Diễm, mọi chuyện đều đã qua đi, từ nay về sau, chàng có ta, còn có con của chúng ta.” Cánh tay Thiên Dao ôm chặt vòng eo hắn.

Sở Diễm hơi khổ sở cười, cho dù là quá khứ nhưng chút đau nhói này lại vĩnh viễn lưu lại, khiến cho hắn càng muốn quý trọng hạnh phúc có được. “Mẫu hậu chết thê thảm, nhưng là cam tâm tình nguyện chịu chết. Bà từng nói, yêu một người, không nhất định phải có được, mà là vì nó sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”

“Cho nên a?” Thiên Dao vô tội hỏi.

Sở Diễm mỉm cười, “Cho nên, ta buông tha Tư Đồ nhất tộc, vì nàng, ta nguyện ý thoả hiệp.”

Hai tròng mắt Thiên Dao ánh nước, lệ trong suốt bắt đầu di động trong mắt, “Thiên Dao biết, ông ta nhất định dùng ta tới uy hiếp chàng. Kỳ thật, chàng có thể không cần chịu ông ta bức hiếp.”

Sở Diễm ôn nhuận mà cười, che chở nàng ở trong ngực. “Vì nàng, ta nguyện ý.”

Thiên Dao rũ mắt, đôi bàn tay trắng như phấn đánh đấm trong ngực hắn, hờn dỗi một câu, trong giọng nói mang theo vài tia nghẹn ngào. “Sở Diễm, chàng muốn chọc ta khóc sao?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười ôn nhuận, bàn tay ấm áp nâng cằm nàng lên, nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống giọt nước mắt bên má nàng. “Đồ ngốc, ta làm sao đành lòng để nàng khóc.” Đầu ngón tay thon dài của hắn mân mê trên bụng dưới hơi lồi ra của nàng, bảo bảo trái lại vô cùng phối hợp, giống như chào hỏi với phụ thân.

“Bé nhỏ gần đây động càng thường xuyên, qua mấy tháng nữa, hắn sẽ nằm ở trong lòng ta thôi. Ta hiện tại bắt đầu mong đợi rồi.”

Thiên Dao xấu hổ mà cười, nhàn nhạt gật đầu. Nàng lại làm sao không chờ mong chứ.

Sở Diễm từ phía sau ôm nàng vào trong lòng, cùng nhau ngã vào trên giường mềm mại. Hắn hôn nàng, sủng nàng, Thiên Dao ở trong ngực hắn thở gấp liên tục. Hai người mặc dù thân mật cũng không dám có hành động quá mức. Sở Diễm tựa đầu dựa sát bên tai nàng, trong giọng nói không hiểu sao có chút phiền muộn. “Dao Nhi, lại vẫn có một chuyện, ta muốn cùng nàng thương lượng.”

“Chuyện gì?” Thiên Dao nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt trong suốt như mặt trời.

Mi tâm Sở Diễm nhíu lại, sau khi do dự trong chốc lát lại mở miệng. “Sau khi Tư Đồ Phương Phỉ chết, hậu vị vẫn để trống, nhưng hậu cung không thể vô chủ, cho nên… trẫm muốn đỡ Linh Lung lên.”

Vừa dứt lời, đó là trầm mặc đáng kể. Nàng không mở miệng, Sở Diễm lại càng hoảng hốt. Cánh tay quấn ở trên eo nàng cũng không khỏi siết chặt vài phần. “Hậu cung vô chủ, cũng là bất lợi cho củng cố tiền triều. Nữ nhân trong cung rất nhiều, người nào lại không có thân gia bối cảnh. Chỉ có Linh Lung, nàng là cô nhi, hiện giờ đã là phi vị, là người thích hợp hơn hết.”

Ánh mắt Thiên Dao không khỏi ảm đạm vài phần, chung quy, nàng không thể không để ý. “Lập người nào làm hoàng hậu là chuyện của hoàng thượng, hà tất phải thương lượng cùng Thiên Dao.”

“Dao Nhi.” Hắn bất đắc dĩ gọi, “Ở trước mặt Dao Nhi, ta chỉ là phu quân của nàng, nhưng rời khỏi Vị Ương cung, ta là chủ nhân Đại Hàn. Mưu kế cùng chính trị, ta chung quy có bất đắc dĩ của riêng ta. Dao Nhi, nàng có thể thông cảm cho ta không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.