Sở Diễm không nói, không chút báo trước ôm nàng vào lòng. Đầu dựa sát vào trên đầu vai mảnh mai của nàng. “Nếu không phải ta nhận sai Hàm U, toàn bộ chuyện này sẽ không xảy ra.”
“Đều đã qua rồi.” Cánh tay Thiên Dao ôm lấy eo hắn, từ từ siết lại, muốn ôm chặt hắn hơn. May mà, lòng vòng một hồi, bọn họ vẫn còn có nhau.
Doãn Hàm Tuyết chết cũng không dẫn tới quá nhiều sóng lớn. Trong hoàng cung, sinh mệnh mất đi cũng giống như một vì sao rơi xuống, sau khoảnh khắc ngóng nhìn, liền bị quên lãng. Nữ nhân trong cung, sớm vô cảm.
Trong nháy mắt, thai nhi trong bụng đã được bảy tháng. Thân thể Thiên Dao trở nên đặc biệt lười biếng, nếu không có Sở Diễm ở cùng, nàng rất ít đi ra cửa Vị Ương cung. Ban đêm, hài tử bắt đầu lăn qua lăn lại nhiều lần, cả đêm Thiên Dao không thể nào yên giấc. Từ ma ma vào lúc Thiên Dao đi vào giấc ngủ liền đốt an thần hương đặc chế, giúp an ổn đi vào giấc ngủ.
Vào đêm, Từ ma ma bưng lư hương, dùng cây mồi lửa đốt hương, sương khói màu xanh nhạt từ trong đồng lô tinh xảo lượn lờ bay lên.
“An thần hương này cũng không biết là phương thuốc gì, đối với giấc ngủ của nương nương lại vô cùng tốt. Ngày khác nhất định phải lãnh giáo ma ma.” Yêu Nguyệt mỉm cười nói, bưng thuốc vừa mới nấu xong quỳ rạp trước giường Thiên Dao. Sở Diễm tiếp nhận thuốc, đặt ở trên môi thổi nhẹ, sau khi thấy nhiệt độ vừa phải mới đút cho Thiên Dao uống.
Sau khi Từ ma ma đốt hương nhang xong, cúi người thi lễ. “Nương nương, hương nhang này là hoàng thượng sai người đặc chế, bên trong vừa có long diên hương vô giá, còn có mấy vị thảo dược cũng vô cùng hiếm thấy. Mỗi đêm cháy 3 4 canh giờ liền có thể hỗ trợ an thần ngủ ngon.”
Thiên Dao nhẹ cười, nếu như sang quý như thế chỉ sợ không chỉ đơn giản để an thần rồi. Ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên người Sở Diễm, chỉ thấy hắn ôn nhuận cười, lại có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng. “Là phương thuốc cổ truyền trong sách thuốc, nữ tử có thai sử dụng thời gian dài, lúc sinh sản sẽ không quá thống khổ.” Câu cuối cùng, hắn dựa sát vào bên tai nàng thì thầm.
Đôi má Thiên Dao đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn tuỳ ý rơi vào trên ngực hắn. “Quả thật vô vị.” Sở Diễm cười sảng khoái, bắt lấy cổ tay nàng, thoáng dùng lực liền ôm nàng vào lòng.
Từ ma ma thấy tình cảnh như vậy, vội vàng cúi đầu thấp, mang theo tỳ nữ khom người thối lui ra ngoài.
Lúc cửa phòng khép lại, Sở Diễm ôm lấy nàng ngã lăn ở trên giường mềm mại, hôn xương quai xanh cùng da thịt mẫn cảm của nàng. Thiên Dao ở trong ngực hắn vừa nháo vừa cười, hàm răng khẽ cắn chiếc cằm cương nghị của hắn, lưu lại một dấu răng thật nhỏ. “Muốn mưu sát vi phu có phải hay không!” Hắn xoa chiếc cằm hơi đau, cúi đầu cắn xé rỉa rói khuôn ngực mềm mại của nàng.
Sở Diễm bị nàng làm khiến tâm ngứa khó nhịn, thân thể đã khô nóng, cuống quít đứng dậy, dùng chăn gấm bao lấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng. “Hôm nay tạm thời buông tha cho nàng, đợi sau khi hài tử sinh ra, nàng phải bồi thường cho ta thật tốt.” Hắn cúi người, khẽ hôn chóc trên làn môi mềm mại của nàng. Lại ấp úng buồn bực nói vài câu. “Chỉ là bây giờ, chúng ta tiếp tục cũng không được.”
Gò má Thiên Dao đỏ bừng, thuận theo rúc ở trong lòng hắn.
“Hoàng thượng.” Ngoài cửa, Lưu Trung khom người cúi đầu, lúc này ông tiến vào tự nhiên là có việc.
Lưu Trung khom người đứng ở trong phòng, bên người vậy mà còn có Từ ma ma. Hai người cúi mình cúi đầu, nhưng lại không mở miệng.
Sở Diễm ôm lấy Thiên Dao, động tác mềm nhẹ dỗ nàng đi vào giấc ngủ. “Có cái gì cứ nói đừng ngại.” Hắn trầm thấp mở miệng.
“Chuyện này…” Lưu Trung giằng co trong chốc lát, mới mở miệng lần nữa. “Hồi bẩm hoàng thượng, Triệu quý nhân, nàng đã có thai hai tháng.”
“Ồ…?” Sở Diễm lãnh tà cười, giọng nói không khỏi lạnh lẽo vài phần. “Sao lại có sơ suất như vậy?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, là lão nô thất trách.” Từ ma ma cúi người mở miệng. “Thiết nghĩ bên người Triệu quý nhân chắc chắn có cao nhân chỉ điểm, đem hợp hoan hương trong lư hương đổi đi. Lão nô là ngày hôm trước mới phát hiện hương tro trong lư hương không phải là hợp hoan mà là đàn hương thông thường.”
“Trái lại là nữ nhân tương đối có tâm cơ, xem ra là trẫm coi thường nàng ta.” Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, lại vẫn như cũ dỗ tiểu nữ nhân trong lòng. Mà Thiên Dao đã không còn buồn ngủ, hàng mi thon dài rung động, một đôi mắt sáng mang theo một chút mê mang nhìn hắn.
“Hoàng thượng tính toán xử trí Triệu quý nhân như thế nào?” Lưu Trung khom người hỏi.
Sở Diễm khẽ cao giọng mà cười. “Ngự y đã nhận định nàng có thai, chỉ sợ hiện giờ Triệu Doanh Song đã khoe khoang khắp nơi, trong hậu cung mọi người đều biết, thật đúng là làm cho người ta có vài phần đau đầu.”
“Nhưng trong bụng Triệu quý nhân không phải là long tự, phải xử lý sớm mới phải.” Từ ma ma mở miệng lần nữa.
“Không ngại, việc này vẫn không tới phiên trẫm động thủ.” Sở Diễm lạnh giọng trả lời, xua tay ý bảo hai người lui xuống.
Sau khi hai người lui ra, Thiên Dao liền rời khỏi cái ôm của Sở Diễm, khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm vài phần. “Hoàng thượng tính xử trí Triệu quý nhân như thế nào?”
“Dao Nhi hy vọng trẫm làm gì? Dù sao cũng sẽ không để cho nàng ta sinh ra nghiệt chủng trong bụng, cùng hoàng nhi của ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.” Sở Diễm châm chọc bỏ lại một câu, lại khoá nàng ở trong ngực.
Đôi mắt đẹp Thiên Dao lạnh lùng nheo lại, vô cùng xa lạ nhìn hắn. “Hoàng thượng muốn xử trí Triệu quý nhân như thế nào?”
Sở Diễm khẽ tức giận, ôm nàng càng chặt. “Dao Nhi, nàng muốn ta làm như thế nào? Yên tâm, ta sẽ không xử tử Triệu Doanh Song, nàng ta dù sao cũng là người trong phủ Trấn Quốc Công.”
Thiên Dao ở trong ngực hắn an tâm một chút. Triệu Doanh Song bất quá là vật hi sinh chính trị, quả thật tội không đáng chết. Nếu không vì Sở Diễm cho phép nàng là duy nhất, tình cảnh của Triệu Doanh Song hẳn sẽ không đến nỗi như vậy.
“Hài tử trong bụng nàng kia…” Thiên Dao rụt rè hỏi.
Sở Diễm than nhỏ, ôn nhu vuốt ve sợi tóc mềm mại của nàng. “Hài tử của nàng ta không thể giữ lại. Nếu không phải nàng ta tự cho là thông minh cũng sẽ không đem chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.”
Thiên Dao im lặng, bàn tay mềm nhẹ vuốt ve bụng dưới lồi ra. Thế gian vạn vật đều có mệnh, may mà hài tử của nàng may mắn, phụ thân của hắn đồng ý thương hắn bảo hộ hắn.
“Ngày mai có cung yến, một năm khép lại, trong cung cũng nên náo nhiệt một phen. Hiện tại thân thể nàng không tiện, sau khi hài tử sinh ra, chúng ta lại xuất cung một chút.” Sở Diễm ấm giọng dỗ dành nàng đi vào giấc ngủ. Thiên Dao nhàn nhạt gật đầu, hai tròng mắt khép lại, dưới tác dụng của an thần hương, rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.
Hôm sau cung yến trái lại đặc biệt náo nhiệt, thân vương hầu gia trong triều đều mang theo gia quyến mà vào. Thiên Dao dưới sự bầu bạn của Sở Diễm cũng trang điểm chút tham gia, từ đầu đến cuối vẫn ngồi bên cạnh Sở Diễm, ngược lại Linh Lung vị hoàng hậu này bị vắng vẻ vài phần. Mọi người chỉ cho là Dao quý phi ỷ sủng mà kiêu, lại không biết dưới ống tay áo rộng rãi, cánh tay Sở Diễm vẫn nắm chặt cổ tay nàng.
“Quá ồn rồi, Thiên Dao muốn trở về.” Mi tâm nàng nhẹ chau lại, đè thấp giọng nói.
Sở Diễm nhẹ cười, biết rõ nàng không thích tình cảnh như vậy, lại vẫn như cũ nhốt nàng không rời. “Theo giúp ta ngồi một chút thôi, chút nữa ta đưa nàng trở về, được không?” Lúc hắn nhìn nàng, mắt phượng ôn nhuận mỉm cười.
Thiên Dao không tiếp tục nhiều lời, giống như vật bày trí ngồi tựa vào bên người hắn. Nàng nói ‘không tốt’ hắn cũng sẽ trực tiếp xem nhẹ, chẳng bằng không mở miệng.
Trong bữa tiệc, trên mặt Linh Lung thuỷ chung hiện lên ý cười, trang nhã khéo léo ứng phó các cung tần phi. Mọi người đều biết rõ, mặc dù hoàng hậu làm chủ hậu cung nhưng nàng không được sủng ái. Nhóm người cung phi cũng đều là trên mặt cung kính, lời nói đối với nàng đa số là qua loa cho xong. Trong hậu cung, Dao phi chuyên sủng, người muốn nịnh bợ chỗ nào cũng có. Nhưng Dao phi này trời sinh tính đạm bạc, rất ít cùng phi tần khác lui tới. Hoàng thượng lại càng thương càng yêu ở trong lòng, hạ chỉ cho các cung tần phi không được tự tiện quấy nhiễu.
Theo thông lệ, chúng tần phi thay nhau kính rượu đế hậu trong bữa tiệc, đến phiên Triệu Doanh Song khi đó, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng đứng dậy cúi đầu, trên mặt thẹn thùng, ngữ điệu lại kiêu căng. “Thần thiếp thân mang long tự, không nên uống rượu, mong hoàng thượng hoàng hậu thứ tội.”
“Vậy ư? Vậy thì miễn đi.” Sở Diễm không phản đối, nhạt giọng trả lời.
Triệu Doanh Song mặt xấu hổ, giằng co tại chỗ, nhất thời cũng không biết ứng đối như thế nào. Theo tổ chế Đại Hàn, tần phi có mang long tự sẽ được tấn chức một bậc. Mà Cảnh Khang đế hiển nhiên không có ý này. May mà hoàng hậu nhận biết đại cục, mỉm cười mở miệng, “Triệu quý nhân có thai long tự, là chuyện đáng mừng. Triệu quý nhân cứ dưỡng thai thật tốt, lúc hoàng tử sinh ra, Triệu quý nhân cũng nên tấn thăng làm tần vị rồi.”
“Vì hoàng thượng khai chi tán diệp là phúc khí của thần thiếp.” Triệu Doanh Song khẽ cúi người, hơi thất vọng ngồi lại chỗ.
Ý cười trên mặt Linh Lung không thay đổi, trong miệng nói vài lời thích hợp xong, mà bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền. Một cái tên Triệu Doanh Song không có danh tiếng gì vậy mà có thể mang thai hài tử của Sở Diễm, mà nàng thân là nhất quốc chi hậu nhưng lại không có tư cách này. Nàng quả nhiên là hận mà.
Thiên Dao cúi đầu không nói, đầu ngón tay mảnh khảnh tao nhã bóc vỏ tôm, dung nhan tuyệt mỹ nhạt tĩnh như nước, giống như người ngoài cuộc.
“Khi nào thì Dao Nhi bắt đầu thích ăn tôm rồi hả?” Sở Diễm ôn nhuận cười, tiếp nhận tôm càng xanh chưa bóc hết vỏ từ trong tay nàng, nhanh nhẹn bóc vỏ tôm, đem thịt tôm đỏ hồng mê người đưa tới bên môi nàng. Môi mỏng Thiên Dao khẽ nhúc nhích, ăn thịt tôm vào trong miệng. Vẫn như cũ không để ý tới hắn, một lần nữa chọn thêm một con tôm càng xanh đã nấu chín bắt đầu bóc vỏ.