Cảnh Dương cung, Thiên Dao một mình ngồi ở trong vườn, bốn phía phảng phất mùi hoa Ngọc Lan nhàn nhạt. Hoa thơm nức mũi, thấm đẫm vào nội tâm người. Tối nay, mặc dù không phải trăng tròn, nhưng trăng sáng sao thưa, trái lại có thể xem như ngày tốt cảnh đẹp rồi.
Trên bàn đá đặt vài món ăn thanh đạm, đương nhiên không thể thiếu bánh ngọt Phù Dung. Thiên Dao khẽ cúi đầu, đầu ngón tay xanh miết bóc từng cánh hoa trong tay ra như trà. Từ khi có con, bộ dáng uể oải, chưa bao giờ tự tay pha một ly trà sương mai cho hắn. Khoé môi Thiên Dao hàm chứa ý cười nhạt, nghiêm túc mà chuyên chú làm động tác trên tay. Trong chốc lát, hương trà bay bốn phía, phiêu tán ở trong sân.
Nhưng mà, mãi đến khi nước trà xanh trên bàn đá trở nên nguội lạnh, hắn vẫn như cũ không xuất hiện. Yêu Nguyệt khuyên vài lần, nàng lại cố chấp không chịu vào nhà.
“Lão nô tham kiến Dao phi nương nương.” Lưu Trung từ xa đi lại, quỳ một gối trước người Thiên Dao. “Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng còn đang ở Ngự thư phòng, trong nhất thời không cách nào thoát thân, để cho lão nô tới chuyển cáo cùng nương nương một tiếng. Nương nương sớm nghỉ ngơi, hoàng thượng trễ chút sẽ trở về.”
“Ở Ngự thư phòng?” Thiên Dao cười nhạt một tiếng, lệnh cho Yêu Nguyệt thu dọn cốc trà trên bàn đá. Nàng không có bất kỳ yêu cầu xa vời gì, chỉ hy vọng có thể pha cho hắn một ly trà cuối cùng. Nàng và Sở Diễm trong lúc đó, về sau mà nói, liền bởi vậy mà chết đi. “Ta đi Ngự thư phòng tìm người.” Thiên Dao chậm rãi đứng dậy, mà Lưu Trung lại kích động bò tới bên chân nàng.
“Nương nương, hoàng thượng đang cùng Vân tướng thương thảo quốc sự, chỉ sợ không cách nào triệu kiến nương nương.”
Thiên Dao vẫn như cũ mỉm cười, “Không sao, ta ở ngoài Ngự thư phòng chờ người, hẳn sẽ không để cho công công khó xử.”
“Nương nương…” Lưu Trung lại chắn ở trước người Thiên Dao, nói cái gì đều không cho nàng rời khỏi.
Đôi mắt đẹp của Thiên Dao nheo lại, ánh sáng ngọc từ từ ảm đạm xuống, “Người, người không có ở Ngự thư phòng, đúng hay không?”
Dao phi huệ chất lan tâm, Lưu Trung hiện giờ quả nhiên là lĩnh giáo, đành phải cắn răng trả lời, “Vâng ạ.”
“Người, ở đâu?” Thiên Dao chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Trong lòng Lưu Trung biết cho dù ông nói hoàng thượng ở nơi nào, Dao phi đều sẽ tìm tới, chẳng bằng ăn ngay nói thật. “Hoàng thượng ở trong Khôn Ninh cung. Buổi tối hoàng hậu nương nương uống thuốc độc tự sát, giờ phút này hoàng thượng đang ở bên cạnh hoàng hậu, ngự y đang trực đều đã chạy qua.”
Thiên Dao nhất thời hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục sự lạnh nhạt trước giờ. Môi nàng bất giác giơ lên, lộ ra lúm đồng tiền rõ ràng. “Ừ, ta biết rồi, công công mời trở về đi.”
Lưu Trung nhất thời đoán không ra tâm ý Dao phi, liền cung kính thối lui ra ngoài.
Thiên Dao một lần nữa ngồi trở lại ghế đá băng lãnh, ánh mắt rũ xuống, cực kỳ nghiêm túc pha trà, đoá hoa phấn nộn dưới ngón tay trắng nõn biến thành cơn mưa tơ tằm. Nàng đang cười, vẫn luôn cười, trong mắt lại có ánh nước óng ánh.
Dưới màn đêm, trong vườn hoa, mượn ánh đèn mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được hai con bướm đang bay lượn đuổi theo nhau. Thiên Dao không dám xác định đó là thật hay là ảo giác. Có điều, không sao cả, những cái này đã không còn quan trọng rồi. Đã không phải Lương Chúc, dùng cái gì hoá điệp.
Sở Diễm, nếu đây là kết cục chàng cho ta, như thế, ta nguyện ý tiếp nhận. Sở Diễm, có lẽ, chàng cần chưa bao giờ là ta, có lẽ, chàng cho ta cũng không phải yêu, chỉ là cảm động. Vốn không nên vì chàng vào sinh ra tử, vốn không nên giấu kín trái tim chàng.
Đầu ngón tay xanh miết gắt gao nắm miệng chén ấm áp, nước mắt hòa với máu loãng từng giọt từng giọt rớt trên mặt bàn đá bóng loáng.
Nàng một mực chờ hắn, mãi đến khi ánh trăng ảm đạm trong veo mà lạnh lùng, chân trời hiện lên ánh mặt trời. Nàng khẽ cười khổ, lại vẫn như cũ chưa từng rời đi. Chung quy là chưa từ bỏ ý định, muốn gặp mặt hắn một lần sau cùng. Nhưng hắn thuỷ chung không xuất hiện, Sở Diễm, hắn thất hứa rồi.
Thuỷ Quân hứa cho Liên Y tam sinh tam thế, nhưng mà, Sở Diễm, ta không cần kiếp sau của chàng. Thần yêu mến nhau, vốn là sai. Nếu có thể, tình nguyện kiếp này chưa từng gặp nhau, ta đối với chàng, yêu rồi, tan rồi, như vậy mà thôi. Mà chàng, có lẽ chưa bao giờ từng có yêu.
Thiên Dao đứng dậy, như một nhánh u hồn, dọc theo đường lát đá gấp khúc mà đi. Quanh thân tản ra hàn khí, cho dù là người nào tiếp sát đều bị hàn khí xâm nhập, nháy mắt ngất đi. Vọng động nội lực, bụng dưới truyền đến một trận đau đớn mạnh hơn, Thiên Dao cường chống thân thể, đi ra cửa Cảnh Dương cung. Nơi đó, công chúa Loan Âm đã phái người tiếp ứng nàng, đã vì nàng chuẩn bị tốt toàn bộ.
Lúc Sở Diễm trở lại Cảnh Dương cung là sau khi lâm triều ngày kế, trong cung cung nhân cùng ám vệ ngất xỉu ngổn ngang. Hắn đã ý thức được xảy ra chuyện gì, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền. Cực kỳ hiển nhiên, là có người hỗ trợ nàng rời khỏi, nếu không, phát sinh chuyện lớn như vậy không có khả năng không ai tới thông báo.
Bên trong Cảnh Dương cung giống như chết lặng, Cảnh Dương cung không có Thiên Dao, bầu trời trên đỉnh đầu đều trở thành một màu xám mờ. Bàn đá vẫn như cũ lẻ loi đứng trong sân, đồ ăn tinh xảo được bày biện, lại chưa từng động qua. Nước trà trong chén sứ thanh hoa sớm nguội lạnh, không có một chút nhiệt độ.
Sở Diễm mặt không đổi sắc, bình tĩnh ngồi ở chỗ nàng đã ngồi qua, bưng cốc trà đã lạnh ở trước mặt lên, thong thả đặt ở trên môi, uống cạn. Là từng giọt sương mai ngưng tụ sáng sớm, tích tụ tinh hoa trời đất. Trên Thiên Sơn, Thiên Dao từng nói, sương mai nghĩa là yêu, từng giọt từng giọt làm kết dính tình yêu.
Nàng lưu lại sương mai muốn nói điều gì cho hắn? Bắt đầu thế nào kết thúc thế đó sao?
Trên mặt bàn đá cứng rắn, vết máu cùng nước mắt chưa khô, màu hồng tươi đẹp xen kẽ nước mắt sáng long lanh, đau đớn chói mắt. “Dao Nhi, là ta khiến cho nàng thất vọng rồi sao? Vì sao, ngay cả cơ hội giải thích cũng không để lại cho ta?”
Thời tiết đầu xuân chưa bao giờ đổ mưa như trút nước như vậy, Thiên Dao ngồi trong xe ngựa xóc nảy, quanh thân đều là đau đớn. Bên cạnh nàng còn có một phụ nhân trung niên, là người của công chúa Loan Âm. Bà đắp thêm chăn cho Thiên Dao, mà Thiên Dao lại vẫn như cũ không ngừng phát run, lạnh lẽo lan tràn.
Phụ nhân buông tiếng thở dài, lo lắng hướng xa phu ngoài xe nói, “Vào thành trước tìm y quán đi, tình huống của cô nương đích thực không tốt lắm.”
“Đây vừa mới rời khỏi hoàng thành, tổng không thể lại quay trở lại chứ. Đến thành trấn kế tiếp, ít nhất vẫn còn cả một ngày đường, cô nương chỉ sợ phải chịu đựng một chút.” Giọng nói thô trầm của xa phụ từ trước truyền đến.
“Vậy nên làm thế nào cho phải, cô nương nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, chúng ta phải nói sao với công chúa điện hạ.” Phụ nhân mặt co mày cáu, đè thấp thanh âm nói thầm.
Khoé môi Thiên Dao hiện lên nụ cười khổ, sớm thành thói quen lòng người dễ đổi. Phụ nhân cùng xa phu lo lắng cho nàng bất quá là vì kính sợ Loan Âm, há lại thật sự để ý tới sống chết của nàng. Nàng là đại phu, đối với thân thể của bản thân rõ ràng nhất, bụng dưới từng trận đau đớn co rút không ngừng chỉ sợ hài tử muốn ra đời rồi. Hài tử mới hơn 8 tháng, lúc này sinh non, cho dù đối với nàng hay là hài tử, đều cực kỳ nguy hiểm. Nếu như nàng gắng sức một lần, có lẽ, hài tử còn có cơ may sống sót.
“Cô cô, thân thể ta không khoẻ, chịu không được xe xóc nảy, có thể dừng lại để ta nghỉ ngơi một chút không?” Thiên Dao đau đớn thở dốc, bàn tay nắm chặt, móng tay bén nhọn hãm nhập vào da thịt non mềm trong lòng bàn tay.
Phụ nhân khẽ suy tư trong chốc lát, mới lệnh xa phu bên ngoài dừng xe. “Cô nương cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Phụ nhân lấy khăn lụa ra, cẩn thận lau mồ hôi trên trán Thiên Dao. Thiên Dao yếu ớt lắc đầu, ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt, ngay sau đó, đầu ngón tay trắng nõn không dấu vết điểm trên ngực phụ nhân. Bà không hề phát hiện mãi đến khi bị điểm huyệt đạo, khó hiểu trừng lớn hai mắt, nhìn thẳng Thiên Dao, miệng lại không phát ra tiếng.
“Cô cô, xin lỗi.” Thiên Dao nhạt giọng nói, sau đó, cố nén đau đớn, nhanh nhẹn trở mình xuống xe ngựa, lòng bàn tay tích tụ hàn khí, đánh lén về giữa lưng xa phụ. Hai người này đều là cao thủ, nếu không thừa dịp hai người không hề phòng bị, Thiên Dao căn bản không thể đắc thủ.
Nàng không muốn đả thương người, nhưng mà, nếu như bị công chúa Loan Âm nắm trong tay, Sở Diễm nhất định sẽ có biện pháp tìm đến nàng. Nếu quyết định rời khỏi, nàng sẽ triệt để biến mất trong thế giới của Sở Diễm, cuộc đời này tình tuyệt.
Mưa như thác đổ nháy mắt giội ướt sa y đơn bạc của Thiên Dao. Thiên Dao cơ hồ không thể mở hai mắt, mưa không ngừng nhỏ giọt trên lọn tóc. Đường dài chậm chậm, Thiên Dao từng bước lao về trước, chất lỏng đỏ tươi từ hai bên chân chảy xuống, thân thể đau đớn giống như muốn nổ tung.
“Đừng sợ, ta sẽ cứu con.” Bàn tay Thiên Dao gắt gao bảo vệ bụng, bất lực nỉ non, nước mắt hoà lẫn với mưa mà chảy. Bàn tay buông thỏng còn lại đang nắm một con dao sắc nhọn. Nàng đã không còn khí lực mang hắn đến nhân thế, trừ phi, mổ bụng bảo vệ hắn. Vì muốn cho hài tử trong bụng sinh mệnh, nàng có thể không tiếc trả giá tất thảy.
Mưa ướt đường trơn, dưới chân lảo đảo một cái, Thiên Dao ngã sấp xuống giữa đường lầy lội. Vì bảo vệ hài tử trong bụng, nàng cuộn thân thể lại, hai tay vòng qua eo, mới tránh cho thai nhi trong bụng không bị thương, mà chính nàng lại thương tổn quá nặng. Thiên Dao co rút thân thể, đau đớn không ngừng run rẩy, xuyên qua cơn mưa xối xả đầy trời, đường dài đúng là vô tận không thấy điểm cuối.
“Thực xin lỗi, chỉ có thể sinh con ở nơi này, nếu may mắn con có thể sống sót, hy vọng con biết, mẫu thân cực kỳ yêu con.” Làn môi Thiên Dao hơi hơi mấp máy, nghẹn ngào, chỉ phát ra vài tiếng ‘ưm’. Lưỡi dao sắc bén trong tay, dưới sự bào mòn của nước mưa lộ ra hơi lạnh thấu xương.
Mà lúc này, cuối con đường từ xa truyền đến tiếng vó ngựa ‘lộc cộc lộc cộc’. Hình dáng xe ngựa mơ hồ trong mắt từ từ rõ ràng, là một chiếc xe ngựa rộng rãi, thiết kế không hề xa hoa, lái xe chính là một lão giả, râu tóc trắng, người lại đặc biệt có tinh thần.
Trong đêm khuya, vùng ngoại ô hẻo lánh, Thiên Dao cũng không nghĩ tới lại có xe ngựa đi ngang qua. Nàng ngã ở giữa đường, đang chặn đường đi của xe ngựa.
Sa y tuyết trắng trong đêm tối càng thêm chói mắt, lão giả cuống quít ghìm chặt dây cương. Bên trong xe truyền đến giọng nói già nua của phụ nhân. “Lão đầu tử chết tiệt ông, đột nhiên dừng xe, muốn ta ngã chết phải không! Xem sau này khi trở về ta làm thế nào thu thập ông.”
“Tặc bà tử, ta cũng không dám lừa bà, thật là có một vị cô nương đứng chắn ở giữa đường, xem ra bị thương, dưới thân đều là máu.” Giọng nói lão giả nghiêm túc, không có chút ý tứ nói đùa. Màn xe đột nhiên bị xốc lên, lão bà tử thò nửa cái đầu ra, vừa thấy, quả thực là giữa đường có một nữ tử vùng vẫy giãy chết.
“Lại còn thất thần làm gì, không đi xuống xem một chút.” Lão bà tử lại răn dạy một tiếng, đưa tay vỗ đầu lão giả. Sau đó tự mình nhảy xuống xe ngựa, tay chân nhanh nhẹn, đâu nào giống lão nhân trên năm mươi.
Lưỡi dao bén nhọn đã để trên bụng Thiên Dao, tay nàng đang run nhè nhẹ, gắt gao cắn răng, miệng đau đớn thở dốc. Một lát sau, giống như hạ quyết tâm, nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị mổ bụng. Mà cổ tay đã hạ thủ lại đột nhiên bị một lực đạo chế trụ.
“Đứa nhỏ, ngươi muốn làm gì?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói hiền lành, Thiên Dao mở hai mắt, ánh vào mắt chính là một người phụ nhân đã trên 50 tuổi, mặc dù lớn tuổi, người nhưng cực kỳ có tinh thần, nhìn ra được lúc còn trẻ cũng là một vị mỹ nhân.
Thiên Dao gắt gao bắt lấy tay phụ nhân, cật lực mở miệng. “Bà bà, ta muốn cứu hài tử của ta.”
Đôi mắt trong suốt kia khiến phụ nhân thương xót. Bà cuống quít nâng nàng dậy, cũng an ủi nói, “Yên tâm, hài tử, bà bà sẽ giúp ngươi.” Bà trừng mắt nhìn người bạn già bên cạnh, lại giáo huấn khiển trách một phen. “Còn không qua đây giúp ta, cô nương này bị bể nước ối, hài tử sắp ra đời. Nếu như tiếp tục như vậy, người lớn hài tử đều gặp nguy hiểm.”
“Tặc bà tử, bà khi nào thì có thiện tâm rồi hả?” Lão giả hì hì cười, giống như sống chết của người khác hoàn toàn không có quan hệ gì đến ông. Nhưng vẫn theo lời lão bà tử phân phó, đỡ Thiên Dao vào bên trong xe.
Bên trong xe có khoảng trời riêng, xa hoa có chút kỳ cục. Dưới thân trải một tấm da bạch hổ mềm mại, góc xe có đốt lò lửa ấm áp, trên vách xe khảm viên dạ minh châu to như mắt trâu, mà chăn gấm mềm mại đúng là dùng tơ Thiên Tàm đã tuyệt tích dệt thành.
Lão bà tử an trí Thiên Dao trong xe ngựa mềm mại, dùng chăn gấm bao lấy thân thể băng lãnh của nàng, lại trong lúc vô tình nhìn thấy Trấn Long ngọc rũ xuống bên eo nàng. Toàn thân trắng thuần, dưới ánh sáng của dạ minh châu, sáng bóng oánh nhuận. Bà nhìn thấy, lão giả tự nhiên cũng nhìn thấy, hai người vốn ban đầu ngạc nhiên, sau đó trao đổi ánh mắt, trong mắt đều là phức tạp.
“Nhanh chút lấy huyết sâm tới cho nàng đề khí, thân thể nàng hư nhược, chỉ sợ không có khí lực sinh hài tử.” Lão bà tử thúc giục, lão giả không chút nào dám thất lễ, ở trong hộp gỗ tử đàn lấy huyết sâm ngàn năm tốt nhất ra, lại lấy nước ấm cho Thiên Dao uống.
“Ra ngoài, ta phải đỡ đẻ cho cô nương.” Lão bà tử cuộn ống tay áo lên, nhanh nhẹn kéo mở quần lót của Thiên Dao.
“Bà bà, không cần lo cho ta, chỉ cần bảo trụ được hài tử của ta là được.” Thiên Dao vô lực nỉ non, bàn tay gắt gao nắm chặt cổ tay lão bà tử. Lão bà tử trở tay ấn bên trong cổ tay Thiên Dao, mi tâm không khỏi cau chặt.