Sở Diễm ở Ngự Thư phòng xem tấu chương, thoáng cái đã sẩm tối. Lưu Trung không yên đi vào trong điện, chắp tay hỏi, “Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, bữa tối có hay không tới Ung Hòa cung…” Ông dò xét hỏi, ánh mắt không dấu vết quan sát phản ứng của đế vương.
Sở Diễm lười biếng dựa vào giường êm sau người, trong mắt phượng lộ ra vài tia tà mị, miễn cưỡng mở miệng nói, “Lưu Trung, chức Thái giám tổng quản này của ngươi ngày càng nở mày nở mặt, hiện giờ trái lại tới làm chủ trẫm rồi. Mấy năm nay ngươi thu không ít tiền tài từ Sở Uyển, trẫm phần lớn là mở một mắt nhắm một mắt, nhưng ngươi nhớ kỹ, mọi việc đừng quá mức, đừng đụng vào giới hạn của trẫm.”
Trên đời này, chính xác có một người có thể khiến hắn thoái nhượng không chừng mực, ngoại trừ người kia ngoài ý muốn, hắn không có khả năng dễ dàng tha thứ cho người thứ hai như vậy.
Lưu Trung sợ tới mức không nhẹ, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống đất. “Lão nô biết sai rồi, mong hoàng thượng thứ tội.”
Sở Diễm nhàn nhạt liếc ông một cái, quăng trở về một câu. “Ngươi đứng lên đi, trẫm nếu như muốn xử trí ngươi, hiện tại ngươi cũng sẽ không quỳ ở chỗ này rồi. Có điều ngươi nhớ kỹ, đây là lần sau cùng.”
“Đa tạ hoàng thượng khoan thứ.” Lưu Trung nơm nớp lo sợ đứng dậy, thối lui sang một bên.
Sở Diễm bưng cốc trà trong tay, nhấp một ngụm, đầu ngón tay tùy ý lật trang sách trước mặt. “Lưu Trung, thời gian ngươi đi theo trẫm cũng không ngắn, ngươi có biết trong vài năm này, vì sao trẫm độc sủng Kỳ phi không?”
Lưu Trung cúi người tới cực thấp, mất một lúc lâu mới nơm nớp lo sợ mở miệng, “Bởi vì, bởi vì Dao phi nương nương.”
Sở Diễm lãnh mị cười, “Chỉ nói đúng một nửa. Mấy năm nay trẫm lúc nào cũng sủng nàng, gần nhất cũng là vì nàng thông minh, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Thứ hai, nàng đích xác tương tự như Dao Nhi, đạm mạc như nước, không tranh sự đời. Nhưng trong hai năm qua, hành động việc làm của nàng còn có chỗ nào có nửa phần bóng dáng Dao Nhi. Đợi nàng dùng hết kiên nhẫn của trẫm, ngày lành của nàng cũng kết thúc. Cho nên, Lưu Trung, lần này ngươi đặt sai cửa rồi.”
Lưu Trung lảo đảo quỳ xuống, “Hoàng thượng, lão nô chỉ có một chủ tử, đó chính là hoàng thượng. Lão nô chỉ cho là hoàng thượng thích Kỳ phi, mới gần nàng một chút. Là lão nô ngu xuẩn, mong hoàng thượng khoan thứ.”
“Được rồi, đứng lên đi. Hiện tại ngươi càng ngày càng lải nhải khiến trẫm đau đầu.” Sở Diễm chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài. “Đi Cảnh Nhân cung dùng bữa, lâu rồi trẫm không đến thăm Hiền phi.”
“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung bước nhanh theo Sở Diễm rời khỏi Ngự thư phòng, cũng hô lớn, “Bãi giá Cảnh Nhân cung.”
Trong Cảnh Nhân cung, đèn đuốc sáng trưng. Trong năm năm này, Sở Diễm từng bước một nâng đỡ Sở Uyển thượng vị, lại cũng không lạnh nhạt Tiết Oánh, vô hình trung ly gián quan hệ giữa hai người, để cho đôi bên tương hỗ kiềm chế, duy trì hậu cung an hòa.
Tiết Oánh thích màu ngọc bích, đại đa số váy áo đều là màu xanh nhạt, thật là có chút hương vị siêu phàm thoát tục. Nàng ngồi đối diện với hắn, Tiết Oánh dịu dàng cười nhẹ, cẩn thận gắp thức ăn cho Sở Diễm. Món ăn trên bàn đều là món Sở Diễm yêu thích, hiển nhiên, bánh ngọt Phù Dung là món không thể thiếu lúc ăn cơm. Hắn không hề ăn, Tiết Oánh cũng không động đũa, nhưng nó là món bài trí không thể thiếu trong mỗi bữa cơm.
“Hôm nay hoàng thượng tựa hồ có chút mỏi mệt, là vì chuyện tuyển tú sao?”
Sở Diễm cười, khóe môi hiện lên ý giễu cợt. Hắn từ trước tới nay không thích nữ nhân tự cho là đúng hỏi đến chuyện của hắn. “Chuyện tuyển tú trẫm đã giao cho Kỳ phi, nàng theo hiệp trợ bên cạnh, trẫm không muốn quan tâm việc này nữa.”
Tiết Oánh lại cười, vui đùa mở miệng. “Tuyển tú là vì muốn làm phong phú hậu cung của hoàng thượng, nữ tử tuyển vào đương nhiên phải là người hoàng thượng thích mới được. Nô tỳ cùng Uyển muội muội cũng không dám quyết định thay hoàng thượng.”
Sở Diễm không xem trọng nói. “Nếu có thời gian, trẫm sẽ đi xem.”
Sau đó lại là nhìn nhau không nói gì, Sở Diễm dùng xong bữa tối liền lên kiệu rời đi. Tiết Oánh đứng ở cửa, lắc đầu bật cười, nhưng trên mặt lại khó tránh mang theo vài phần cô đơn.
“Nương nương, người vì sao không lưu hoàng thượng lại?” Bội Nhi nhìn có vẻ còn tiếc hận hơn so với Tiết Oánh.
Tiết Oánh cười khổ, bất đắc dĩ mở miệng, “Cũng không phải không từng lưu qua, nhưng cũng qua… nhiều năm như vậy, lại có lần nào lưu lại được hoàng thượng.” Trong năm năm này thời gian Sở Diễm ra vào Cảnh Nhân cung không ít, nhưng mỗi một lần dùng cơm xong đều rời khỏi, cũng không ngủ lại, chưa từng có ngoại lệ.
Dần dà, Tiết Oánh cũng đã quen.
Chuyện tuyển tú không hề phô trương, cũng chỉ là từ trong những nữ nhi quan gia trúng tuyển chọn ra mấy người, nói trắng ra, đó là một loại lấy lòng người để mượn sức. Sở Uyển cùng Tiết Oánh hai người cùng nhau ngồi trên ghế chủ vị, trước mặt là hơn trăm vị nữ tử tuổi trẻ xinh đẹp, có thân phận hiển hách, mà có nhan sắc bình bình, nhưng có thể đi vào hậu cung hay không, vẫn còn phải xem mệnh số của các nàng. Mà có thể sinh tồn trong chốn thâm cung này hay không liền phải xem thủ đoạn của các nàng rồi.
“Nô tỳ tham kiến Kỳ Quý phi, tham kiến Hiền phi nương nương.” Giọng nói thanh thúy giống như hoàng oanh xuất cốc.
“Muội muội nhìn xem, tuổi trẻ thật tốt, những tú nữ tựa như đóa hoa yêu kiều nở rộ trong ngày xuân, thật sự là minh diễm động lòng người mà.” Tiết Oánh tay cầm chén sứ Thanh Hoa, miệng nhấp một ít nước trà xanh trong chén. Tỷ muội các nàng hai người sống trong cung coi như an nhàn sung sướng, nhưng tranh đấu trong cung không ngớt, ngày đều không phải trải qua tốt như trong tưởng tượng vậy, dung nhan khó tránh khỏi già nua tiều tụy.
“Tỷ tỷ nói đi đâu vậy, cái gọi là người mới có sự nhiệt tình, nhưng người cũ có bề dày, hoàng thượng cũng không phải là người có mới nới cũ.” Sở Uyển nhạt giọng mở miệng, ánh mắt tùy ý đảo qua hàng loạt nữ tử trước mặt. Hướng thái giám ở sau lưng nói, “Để cho các nàng bắt đầu đi.”
“Vâng ạ.” Thái giám khom người nói.
Sau đó, hàng loạt nữ tử trẻ tuổi nhao nhao tiến lên thi lễ. Tiết Oánh mỉm cười nhìn, nhưng không mở miệng, ngược lại là Sở Uyển, từ đầu tới cuối đều nhíu mi tâm lại.
“Một đám dong chi tục phấn.” Sở Uyển đặt mạnh chén trà trong tay lên bàn, khoát tay áo với loạt nữ tử đứng đối diện. Nhóm nữ tử một đám mặt hiện lên mất mát lui xuống.
Tiết Oánh vẫn như cũ mỉm cười dịu dàng, ôn nhu mở miệng. “Muội muội hà tất tức giận, không xuất chúng ngược lại cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không cùng muội muội tranh giành tình cảm.”
“Những thứ dong chi tục phấn này để cho bản cung làm sao báo cáo kết quả với hoàng thượng, bản cung không thể cô phụ tín nhiệm của hoàng thượng.”
Tiết Oánh hừ cười một tiếng, nửa đùa cợt mở miệng, “Năm đó Dao phi dung mạo khuynh thành, sủng mũ lục cung, nữ tử tuyệt sắc như vậy, nhất định là có thể gặp mà không thể cầu.”
Trong lúc nói chuyện, nhóm tú nữ kế tiếp chậm rãi đi tới, cúi người thi lễ. Ý cười của Tiết Oánh liền cứng ngắc trên mặt. Chỉ vì đứng hàng đầu ở ngoài rìa, nữ tử toàn thân cung phục màu tím, dung mạo lại giống Dao phi năm phần, mặc dù không tuyệt lệ như Dao phi, nhưng cũng là đúng chuẩn mỹ nhân.
“Ngươi, ngươi tên gì?” Tiết Oánh nhíu mi hỏi.
Thiếu nữ áo tím quỳ một gối xuống, cực kỳ đoan trang lịch sự tao nhã, “Hồi bẩm Hiền phi nương nương, thần nữ Cố Vãn Thanh, gia phụ là tri phủ Thông Châu – Cố Thượng Lâm.”
Tri phủ Thông Châu! May mà gia thế không hiển hách gì.
“Ừ, lui ra đi.” Tiết Oánh phẩy tay áo. Hoàng thượng vẫn vì Dao phi rời đi mà thương cảm, mấy năm này, Dao phi cơ hồ trở thành cấm kỵ trong hậu cung. Nào có người có gan lớn như trời xát muối lên miệng vết thương đế vương.
“Cố Vãn Thanh, lưu lại.” Giọng nói trong veo mà lạnh lùng của Sở Uyển xen vào. Nàng kia trái lại vô cùng ổn trọng, hướng hai vị phi đang ngồi ở ghế chủ vị dập đầu tạ ơn, sau đó chậm rãi lui xuống.
“Muội muội làm cái gì vậy?” Sắc mặt Tiết Oánh không khỏi lãnh trầm, cho dù Sở Uyển có hồ nháo nữa cũng không nên lưu người tên Cố Vãn Thanh này lại, nàng rõ ràng là một bao thuốc nổ, tùy lúc đều có thể kích nổ. Dùng không tốt, các nàng đều sẽ bị liên lụy.
Sở Uyển lơ đễnh cười nhẹ, nhạt giọng trả lời, “Người này bản cung cần dùng.”
“Muội muội nếu như cứ tùy tiện làm bậy như vậy, bản cung cũng không còn gì để nói nữa, chuyện tuyển tú liền giao cho muội muội một mình quyết định đi. Bản cung mệt mỏi, hồi cung trước.” Tiết Oánh được thị nữ nâng dậy, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi. Sở Uyển không biết sống chết, nàng cũng không muốn tuẫn táng cùng nàng ta.
“Tỷ tỷ đi thong thả, không tiễn.” Sở Uyển vẫn như cũ ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống má, bộ dáng thanh thản. Tú nữ tham dự tuyển tú hơn trăm người nhưng lưu lại cũng chỉ mười mấy người, hơn phân nửa được an trí tại Trữ Tú cung, chỉ có Cố Vãn Thanh được Sở Uyển dẫn vào trong Ung Hòa cung của mình, tính toán tự mình dạy dỗ.
“Nương nương, long liễn của hoàng thượng sắp đến, tối nay ngủ lại Ung Hòa cung, nương nương chuẩn bị tiếp giá đi.”
“Uhm, bản cung biết rõ, lui ra đi.” Sở Uyển đáp lời, đối với việc thánh giá đến cũng không có quá nhiều kinh hỉ, giống như việc này bất quá chỉ là một chuyện bình thường không có chút liên quan. Trước mặt tân tú, nàng hiển nhiên sẽ bày ra bộ dáng Quý phi.
“Nương nương phải chuẩn bị tiếp giá, nô tỳ xin được cáo lui trước.” Cố Vãn Thanh đứng dậy, chậm chạp mở miệng.
“Không cần, ngươi chưa gặp qua long nhan, liền theo bản cung cùng đi đi.”
Sở Diễm đi nhanh mà vào, Sở Uyển cùng Cố Vãn Thanh quỳ gối trên đất. “Hoàng thượng vạn phúc kim an, thần thiếp tiếp giá đến chậm, mong hoàng thượng thứ tội.”
Sở Diễm nhanh chóng đi vào, thuận miệng bỏ lại một câu, “Đứng lên đi.” Hắn đi qua trước người Cố Vãn Thanh, lại hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của nàng. Hắn vừa nhấc vạt áo, ngồi xuống bên cạnh bàn, thị nữ vội vàng dâng nước trà xanh.
Sở Uyển đứng dậy, khóe môi đầy ý cười, ngồi xuống đối diện hắn, “Hoàng thượng rất lâu không đến thăm thần thiếp rồi.”
“Dạo gần đây tiền triều bận rộn, trẫm cũng không có bước vào hậu cung, Uyển Nhi hà tất phải để ý.” Sở Diễm uống nước trà xanh trong chén, quăng trả lại một câu. “Chuyện tuyển tú cuối cùng cũng kết thúc, làm phiền Uyển Nhi. Tô Châu vừa mới tiến công mấy cuộn gấm vóc thượng hạng, ngày mai trẫm sai người mang tới cho nàng.”
“Đa tạ hoàng thượng.” Sở Uyển mỉm cười, ra dấu cho Cố Vãn Thanh vẫn an tĩnh đứng ở một bên. Cố Vãn Thanh bước sen nhẹ nhàng, đi tới trước người Sở Diễm, chậm rãi khom người thi lễ, “Nô tỳ Cố Vãn Thanh tham kiến hoàng thượng.”