Song cửa sổ nửa mở rộng, trong phòng cực kỳ an tĩnh, Sở Diễm nửa tựa vào cạnh cửa sổ, như thường ngày an tĩnh thủ hộ. Lại đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng hô nhỏ, ngực hắn cả kinh, không chút cố kỵ xoay người phá cửa phòng.
Trong phòng, Thiên Dao ngã ngồi dưới đất, tách bằng gốm sứ vỡ vụn trên đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của nàng tràn ngập bất đắc dĩ. Nàng bất quá khát nước muốn uống nước, lại nhất thời vô ý ngã sấp xuống, may mà nhanh chóng bảo vệ bụng dưới, hài tử trong bụng vẫn chưa bị ảnh hưởng.
Sở Diễm ba chân bốn cẳng đi tới trước người nàng, duỗi cánh tay ôm nàng từ mặt đất lạnh lẽo lên, ôn nhu ôm trở về giường, cũng khẩn trương kiểm tra thân thể của nàng. “Có bị thương ở đâu không? Muốn cái gì cứ phân phó tỳ nữ là được, như vậy nguy hiểm thế nào.”
Hắn ngồi xuống bên người nàng, bàn tay to ấm áp bao bọc bàn tay nhỏ băng lãnh của nàng. Hai gò má Thiên Dao vẫn như cũ có chút tái nhợt, may mà cũng không có bị thương. Lúc này, Yêu Nguyệt nghe tiếng đi tới, thấy mảnh sứ vỡ vụn trên đất, cuống quít lệnh thị nữ thu thập, lại lần nữa dâng trà nóng cho nàng.
“Để trẫm.” Sở Diễm tiếp nhận tách trà nóng, thử độ ấm xong mới đưa tới bên môi Thiên Dao.
Thiên Dao thuận theo uống, lại trước sau như một vẫn duy trì trầm mặc. Bọn thị nữ thu thập thỏa đáng xong liền thối lui ra ngoài dưới sự dẫn dắt của Yêu Nguyệt. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Sở Diễm cùng Thiên Dao. Hắn nếu vào được, đương nhiên cũng không có lý do gì lại đi ra, liền ngồi bên giường nàng, an tĩnh thủ hộ nàng.
Ánh mắt Thiên Dao đạm mạc như nước, tự mình ngồi dậy, tựa vào song cửa sổ bên cạnh, quanh thân tỏa ra băng lãnh người sống chớ lại gần, rõ ràng vẫn cùng hắn duy trì khoảng cách an toàn. Sau đó ôm tỳ bà bên bàn trà qua, đầu ngón tay nhanh chóng di chuyển trên dây đàn. Một khúc ‘Kinh Lôi’ hùng vĩ trào dâng phá tan đêm yên tĩnh. Giai điệu súc tích không khỏi làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, khép hờ hai mắt mơ hồ nghe thấy tiếng đánh giáp lá cà, đao quang kiếm ảnh.
Mà một khúc kết thúc, Thiên Dao lại không có tí ti ý dừng lại, liên tục gảy đàn không ngừng mãi đến Sở Diễm chau chặt mày kiếm, tuấn nhan lãnh trầm một mảnh. Hắn đứng dậy đi tới trước người nàng, một tay chế trụ cổ tay nàng, lực đạo không nhẹ. Mà Thiên Dao liền tùy ý hắn nắm chặt tay, không vùng vẫy, nhưng cũng không đáp ứng. Trong lòng vẫn như cũ ôm tỳ bà băng lãnh, tư thế kia, chỉ cần hắn buông tay, nàng liền tiếp tục gảy đàn. Đầu ngón tay xanh miết đã nhiễm vết máu loang lỗ. Nàng lại dùng phương thức quyết tuyệt như vậy bức bách hắn rời đi.
“Thẩm Thiên Dao, nàng như vậy là oán hận ta sao?” Hắn gầm nhẹ một tiếng, mắt phượng tuyệt mỹ một mảnh thê lãnh.
Thiên Dao không nói, dùng lực bỏ ra kiềm chế của hắn. Đầu ngón tay lại chạm lên dây đàn băng lãnh. Từ đầu tới cuối, toàn bộ đều coi như Sở Diễm một mình tự diễn, mà nàng chưa bao giờ từng tham dự trong đó, chỉ là rơi vào thế giới của chính mình.
“Thẩm Thiên Dao!” Hắn lại nắm chặt cánh tay nàng, ánh mắt thâm thúy trực tiếp thăm dò vào trong đáy mắt trong suốt của nàng.
Thiên Dao lạnh lùng, cố chấp lặp lại động tác, tránh thoát hắn, sau đó chạm đến dây đàn, giọt máu diễm lệ lây dính trên dây đàn băng lãnh, tản ra màu máu. Bây giờ, Sở Diễm hoàn toàn bị chọc giận, hắn túm lấy bạch ngọc tỳ bà trong tay nàng, mạnh mẽ quăng trên đất, ‘xoảng’ một tiếng, thân cầm vỡ thành hai.
Không khí nháy mắt băng lãnh tới cực điểm.
Thân thể Thiên Dao cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt ngu ngơ rơi vào trên thân cầm bị gãy, hơi nước dần dần ngưng tụ trong mắt. Nàng ngập ngừng động đậy thân thể, ngã ngồi dưới đất, bàn tay run rẩy chạm đến thân cầm, nước mắt giọt lớn theo khuôn mặt tái nhợt chảy xuống. Bạch ngọc tỳ bà là di vật duy nhất mẫu thân lưu lại cho nàng, lúc ôm tỳ bà liền giống như chạm vào nhiệt độ mẫu thân lưu lại, mà hiện giờ, một chút nhớ nhung sau cùng đều bị Sở Diễm đập nát.
Sở Diễm tự nhiên không biết nguyên do trong đó, nhưng chỉ đơn giản nhìn phản ứng của Thiên Dao liền biết tỳ bà này không đơn giản chỉ là vật vô giá. “Dao Nhi.” Hắn chậm lời lại, vẫn như cũ không có được đáp lại của nàng.
Thiên Dao nửa quỳ trước bạch ngọc tỳ bà, muốn nhặt tỳ bà lên lại phát hiện toàn bộ bất quá là phí công. Nàng lại cố chấp giống đứa bé, lòng bàn tay non mềm bị ngọc phiến vỡ vụn cắt phải, vết máu loang lỗ rơi trên thân cầm bạch ngọc, đau đớn mắt cùng trái tim Sở Diễm.
“Dao Nhi, đừng như vậy.” Hắn vươn cánh tay từ phía sau ôm lấy eo nàng, vây thân thể băng lãnh của nàng trong ngực, “Dao Nhi, tỳ bà đã vỡ, ta đưa cái giống như đúc cho nàng, có được hay không?”
“Ngươi đưa?” Thiên Dao cười lạnh, ra sức tránh thoát ôm ấp của hắn. “Nó là di vật của mẫu thân ta, là thứ duy nhất mẫu thân lưu lại cho ta, ngươi đền được sao?”
“Dao Nhi, thực xin lỗi, ta không biết…”
“A, ngươi không biết?” Thiên Dao châm chọc cười lạnh, lại một giọt lệ long lanh chảy xuống, “Sở Diễm, chuyện ngươi không biết nhiều lắm. Trên Thiên Sơn, ngươi không biết là ta cứu ngươi. Gả cho ngươi làm thê tử, ngươi không biết ta yêu ngươi thế nào. Năm năm trước, ngươi không biết ta sắp chết, dứt khoát kiên quyết lưu bên cạnh một nữ nhân khác… Sở Diễm, đủ rồi… kết thúc đi.”
“Không có kết thúc, ta không cho phép.” Sở Diễm luống cuống tiến lên ôm nàng vào lòng, hôn loạn lên giọt nước mắt mặn chát trên mặt nàng. Không có kết thúc, làm sao có thể kết thúc chứ! Nếu hắn có thể buông tay lại làm sao tiếp tục cùng nàng hành hạ lẫn nhau. “Dao Nhi, nói cho ta biết, muốn ta làm thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta, mới có thể để cho toàn bộ trở lại như lúc trước? Chúng ta bắt đầu một lần nữa, không thể sao?”
Thiên Dao bị hắn ôm chặt, cũng không vùng vẫy, cũng mất đi khí lực phản kháng, một gương mặt tuyệt mỹ nhưng trắng xanh mà băng lãnh, “Bắt đầu một lần nữa?” Nàng giễu cợt cười, “Được a, ta muốn thời quan quay trở lại, nước đổ thu về. Ta muốn bạch ngọc tỳ bà hoàn hảo như lúc ban đầu, ta muốn năm năm trước chết ở trong lòng ngươi, ta muốn hứa hẹn ‘duy nhất’ chưa bao giờ thay đổi. Hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng của ta, người có thể làm được sao?”
Mắt phượng Sở Diễm hơi hơi nheo lại, trong u ám là vòng xoáy thâm trầm. “Thẩm Thiên Dao, hứa hẹn ta cho nàng chưa bao giờ từng thay đổi qua. Là nàng vẫn không chịu tin tưởng.” Hắn rũ mắt, lại cúi người ôm nàng từ trên đất lên, đi nhanh ra ngoài điện.
Thiên Dao bị hắn ôm, nhưng không có mở miệng hỏi đi đâu. Màn đêm bao phủ cung điện khổng lồ, trên cung đường thanh lãnh, một đôi cung nhân vội vàng đi ở phía trước, trong tay đèn cung đình chiếu sáng đường đi. Lưu Trung bước nhanh đi theo, phía sau, Ngự Lâm quân rất xa hộ giá. Sở Diễm đi cực nhanh, Lưu Trung chạy chậm mới theo kịp tốc độ của hắn. Con đường này rõ ràng là đường tới Khôn Ninh cung, chỗ này hoang phế đã nhiều năm, hoàng thượng ôm Dao phi đi đâu? Trong lúc này, ông nhưng lại đoán không ra tâm tư đế vương.
Sở Diễm dừng bước trước Khôn Ninh cung, cửa cung đóng chặt, không còn sinh khí, hiển nhiên, đã hoang phế nhiều năm. Thiên Dao nhất thời ngu ngơ. Vào cung lâu ngày, vẫn không từng nghe nói qua những chuyện liên quan tới Linh Lung, nàng thậm chí cũng tận lực né tránh, dù sao, đó là vết sẹo trên ngực nàng.
“Nơi này? Nàng ấy…” Mi tâm Thiên Dao nhíu lại.
“Nàng ta đã chết, vào năm năm trước.” Sở Diễm tiếp lời, con ngươi thâm thúy lạnh lùng không gợn sóng. “Ta vốn không muốn tổn thương tính mạng nàng ta, nhưng năm năm trước, nàng ta tự cho là đúng tự diễn một màn kịch, lợi dụng hoàng tỷ gạt trẫm tới Khôn Ninh cung. Lúc ấy hoàng tỷ một lòng muốn hỗ trợ nàng rời đi, mắc bẫy của nàng ta.”
“Cho nên, ngươi ban chết cho nàng?” Thiên Dao cơ hồ không thể tin.
“Đúng vậy.” Sở Diễm lạnh nhạt gật đầu. Hắn nhốt nàng trong Khôn Ninh cung vốn muốn lưu lại cho nàng một mạng, không nghĩ tới, nàng vậy mà còn không biết an phận giở thủ đoạn, để cho hắn không thể không động sát khí với nàng. Nữ nhân tâm cơ thâm trầm như vậy, lưu lại trên đời, đối với Thiên Dao chung quy chính là uy hiếp.
“Lúc nàng ta chết, mặc dù ta ở trong Khôn Ninh cung, lại ngăn cách một bức bình phong để cho hình quan thi hình, tử sinh không gặp lại, ta nói rồi, lại làm sao không làm.”
Tình cảnh Linh Lung chết tựa hồ vẫn rành rành trước mắt. Ban thưởng ba thước lụa trắng, nàng đi thật sự nhanh. Trên bình phong thủy mặc là ảnh ngược thi thể nàng treo lơ lửng. Trước khi nàng chết lưu lại một câu sau cùng, là khóc lên án. Nàng nói: ‘Diễm, tâm ngươi thật nham hiểm. Đây là muôn vàn sủng ái ngươi cho ta sao!’
Sau khi Linh Lung đi, hắn cũng không đem nàng táng nhập hoàng lăng, mà sai người đem tro cốt Linh Lung cùng Huyễn Ảnh về cố hương bọn họ. Lá rụng về cội, nếu như có kiếp sau không cần lại gặp nhau, giữa bọn họ, vốn là một hồi sai lệch. Kiếp sau, hắn hy vọng Linh Lung có thể có được hạnh phúc của chính nàng.
“Bên trong âm khí nặng, nàng mang hài tử, đừng đi vào.” Hắn nhạt giọng mở miệng, ôm Thiên Dao đi nhanh rời khỏi. Ánh mắt Thiên Dao mờ mịt nhìn cửa cung đóng chặt, ngực nhưng không nói nên lời là tư vị gì. Nói ra, nàng nhưng chưa từng hận qua Linh Lung, nếu như giữa các nàng thật sự tồn tại cái gì, kia cũng chỉ là ghen tị giữa nữ nhân với nhau. Nàng ghen tị Linh Lung cùng Sở Diễm gắn bó làm bạn hơn mười năm, mà Linh Lung ghen tị tình yêu Sở Diễm cho nàng.