“Không, không thể nào…” Quân Ninh đại để đã nghe qua thứ đồ như vậy, không thể tin lắc đầu, sau đó không khống chế được thoát khỏi cái ôm của Sở Diễm, dao găm trong tay đâm thẳng vào ngực ‘Lưu Trung’ đang phủ phục trên đất. Mọi người ở bên cạnh không ai kịp ngăn trở.
Máu tươi nháy mắt bắn ra, mắt phượng Quân Ninh nhiễm đỏ, áo bào trắng trên người cũng dính đầy máu đỏ tươi.
Mà hai tay ‘Lưu Trung’ nắm lấy thân kiếm đâm vào ngực, trong mắt không có chút thống khổ hay e ngại nào, ngược lại dùng hết sức lực sau cùng cười càn rỡ, âm thanh bén nhọn đúng là của nữ nhân. “Hấp Huyết cổ không có thuốc giải, cũng không có cổ mẫu, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được hắn.” Nàng ta trừng lớn mắt nhìn chằm chằm về phía Thiên Dao, “Thẩm Thiển Dao, cái ta không chiếm được cô cũng đừng mơ tưởng.”
“Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết nhà ngươi.” Quân Ninh khàn giọng gào thét, kéo xuống mặt nạ da người trên mặt nàng, ‘Lưu Trung’ nhất thời biến thành dáng vẻ của Tĩnh Phi.
Lưỡi dao sắc đâm lủng ngực nhưng Tĩnh phi vẫn chưa tắt thở, nàng vẫn độc ác nguyền rủa.
Hoàng tộc Tây Kỳ giỏi mị thuật, cũng giỏi về dịch dung và cổ độc. Nàng dịch dung thị nữ thành bộ dạng của mình, bản thân mình lại thành thị nữ lưu lại ở trong cung. Nàng một mực tìm kiếm cơ hội, mục tiêu của nàng vốn là Quân Ninh. Y là hài tử của Thẩm Thiên Dao, nếu như y chết, Thẩm Thiên Dao nhất định sẽ thống khổ. Chỉ là, nàng không ngờ tới trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Sở Diễm lại hi sinh thân mình đỡ mũi tên kia cho Quân Ninh.
Nàng vốn không đành lòng làm hắn bị thương, mặc dù hắn đối xử với nàng vô tình tàn nhẫn nhưng nàng vẫn không nỡ. Nhưng lúc này nàng ngược lại đã bình thường trở lại, như vậy cũng được, cái nàng không chiếm được Thẩm Thiên Dao cũng đừng mơ tưởng có được, nàng sẽ ở bên cầu Nại Hà chờ hắn.
“Ta không tin, ta không tin Hấp Huyết cổ không có thuốc giải, nếu ngươi không nói ra ta sẽ lóc từng miếng thịt của nhà ngươi.” Hai mắt Quân Ninh đỏ ngầu, ngón tay bóp lấy yết hầu Tĩnh phi.
Lúc Sở Diễm phi thân lên đỡ mũi tên trí mạng đó cho y, y mới hiểu được cái gì gọi là huyết mạch tình thân. Khi y trơ mắt nhìn miệng vết thương trên tay hắn đổ máu không ngừng, y hận không thể để mũi tên kia xuyên thủng trái tim mình cũng không nguyện để phụ thân chịu khổ vì y. Từ khi vào cung tới nay, y cùng phụ thân đều luôn duy trì sự lạnh lùng và xa cách, trong tiềm thức, y luôn nghĩ rằng nam nhân này đã cướp đi tình yêu của mẫu thân với y, thế nhưng y lại quên mất, là hắn cho y sinh mệnh. Quân Ninh cảm thấy bản thân chính là nhi tử bất hiếu nhất của hắn.
“Lột da lóc thịt bổn cung cũng vô ích, Hấp Huyết cổ căn bản không có giải dược. Cái bổn cung muốn là mạng của ngươi, nếu như hắn bằng lòng chết thay ngươi, bổn cung cũng thành toàn cho hắn.” Tĩnh phi nói xong cười to càn rỡ, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, cuối cùng chết đi trong tiếng cười.
“Không cho ngươi chết, ngươi tỉnh lại cho ta…” Quân Ninh mất khống chế liều mạng lắc mạnh thi thể Tĩnh phi, mãi đến khi Sở Dục từ phía sau ôm lấy y, khóa y ở trong lòng.
“Ninh Nhi, con bình tĩnh một chút, đừng làm phụ hoàng con lo lắng nữa.”
“Hoàng thúc, người có biết Hấp Huyết cổ là cái gì không? Ta đọc được trong y thư cổ, thứ kia không có thuốc giải, thực sự không có…” Quân Ninh không khỏi run rẩy trong lòng Sở Dục, trên người toàn là vết máu dơ, khóc đến kiệt sức.
Y trước giờ vẫn luôn biểu hiện ra sự trưởng thành và ổn trọng quá mức, nhưng giờ khắc này Sở Dục mới rõ ràng ý thức được, y thật sự chỉ là một đứa bé, một hài tử chưa lớn. Quân Ninh vẫn không chịu an phận, Sở Dục bất đắc dĩ đành đánh vào sau gáy y, cuối cùng mới yên tĩnh lại.
Lúc này, Sở Diễm được Thiên Dao đỡ đứng dậy, “Hồi cung trước.” Hắn bình tĩnh mở miệng.
Xe ngựa đi nhanh về trước, Xích Diễm suất lĩnh Ngự Lâm quân thủ hộ bốn phía. Bên trong xe, Sở Diễm nửa dựa vào thành xe, Thiên Dao canh giữ bên cạnh hắn, mặc dù sắc mặt hắn trắng bệch như giấy nhưng nhìn lại cực kỳ bình tĩnh. Bàn tay bọn họ đan chặt vào nhau.
Thiên Dao trầm nhẹ cười, trong nụ cười mang theo chua xót không thể che giấu được. Nàng khẽ ngửa đầu, có chút mỏi mệt tựa vào thành xe. “Người trăm tuổi, 70 tuổi đã hiếm, người cuối cùng cũng phải chết, chỉ là sớm muộn mà thôi. Bất luận là sinh tử phú quý, ta đều ở bên cạnh chàng, nghĩ như vậy ngược lại không còn thấy đáng sợ rồi.” Nàng nghiêng đầu, ôn nhu đối diện với ánh mắt hắn, tâm linh tương thông, nàng không nói, hắn cũng sẽ hiểu được. Tay bọn họ trước sau vẫn gắt gao đan vào nhau.
Sở Diễm khẽ nheo đôi mắt phượng lại, đôi mắt thâm thúy hơi nhòe đi. “Dao Nhi…” Hắn chỉ có thể khẽ gọi tên nàng, giọng nói nghẹn ngào. Trải qua quá nhiều chuyện mới đợi được tới ngày nay, lại không nghĩ rằng hạnh phúc sẽ ngắn ngủi như vậy.
Sở Dục ở một bên ôm Quân Ninh đang ngủ say trong lòng. “Thất tẩu, chẳng lẽ thật sự không còn cách khác sao?”
Thiên Dao khẽ cười, chua xót lắc đầu, “Không có, Hấp Huyết cổ không giống những loại cổ độc khác, loại cổ này rất khó dưỡng cũng rất hiếm. Vì tử cổ sẽ nuốt sạch cổ mẫu mới có thể sống sót, cho nên, không có cổ mẫu cũng không có thuốc giải.”
“Vậy Thất ca có thể chống đỡ bao lâu?” Sở Dục lo lắng hỏi, Quân Ninh còn nhỏ, hoàng triều Đại Hàn không thể không có Sở Diễm.
Thiên Dao nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng âm u đi rất nhiều, “Hấp Huyết cổ thông qua miệng vết thương tiến vào mạch máu, cắn xé mạch máu người cho đến khi người chảy hết máu mà chết. Loại cổ này phát tác cực nhanh, đại khái không quá một canh giờ. Ta dùng U Minh thần công đông cứng miệng vết thương của chàng, tạm thời khiến Hấp Huyết cổ ngủ say.” Đúng vậy, tạm thời, nàng cũng chỉ có thể ổn định tạm thời thương thế hắn, với công lực của nàng căn bản không chống đỡ được lâu lắm, lúc công lực của nàng hao hết, đó chính là con đường cuối cùng của nàng và Sở Diễm. Hóa ra, bọn họ lại đi đến tận cùng nhanh như vậy.
Bên trong xe yên lặng, Sở Diễm và Sở Dục không tiếp tục mở miệng, cả hai đều biết rõ, U Minh thần công của Thiên Dao chống đỡ không được bao lâu.
Sau khi hồi cung, mọi thứ đều bình tĩnh như thường, giống như chuyện ở bãi săn chỉ là một giấc mộng. Sở Diễm vào triều, hạ triều, sau đó phê duyệt tấu chương. Thiên Dao vẫn ở bên cạnh chăm sóc hắn, cũng càng ngày càng dính lấy hắn, ngoại trừ lúc lên triều, cơ hồ giờ giờ phút phút đều ở bên cạnh hắn. Buổi tối dùng U Minh thần công đông lại miệng vết thương cho hắn. Vào đêm, hàn khí thâm nhập vào vết thương của hắn xong, Sở Diễm ôn nhuận cười, khẽ ôm nàng vào trong lòng.
“Dao Nhi hà tất phải như vậy, nói cho ta biết, nàng còn có thể chống đỡ bao lâu?”
Thiên Dao cười lơ đãng, tựa đầu sát trong ngực hắn, hai tay mềm mại choàng lên cổ hắn. Nàng biết chuyện này giấu hắn không được, hà tất phải nói dối cho qua. “Chống đỡ bao lâu không quan trọng, quan trọng là… chúng ta có thể bên nhau. Sở Diễm, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, cho dù là từng phút từng giây, đối với Thiên Dao đều là cả đời.”
“Đồ ngốc.” Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng. Hắn vì Quân Ninh mà chết là cam tâm tình nguyện. Nhưng Ninh Nhi và Khiết Nhi còn nhỏ, không thể không có mẫu thân, nếu hắn thật sự không sống được bao lâu, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng cùng chết. Nếu hắn thực sự yêu nàng thì sẽ không thể lôi nàng chôn cùng.
Ngày trôi qua tựa hồ thật bình lặng, chỉ là, Quân Ninh trở nên cực kỳ nghe lời, vẫn đi theo bên cạnh Sở Diễm. Trong lòng bọn họ biết rõ, thời gian của Sở Diễm không còn nhiều, hắn hận không thể truyền thụ cho Quân Ninh tất cả những gì đã học. Quân Ninh im lặng nghe, chỉ rầu rĩ gật đầu, dáng vẻ cực kỳ thuận theo, dùng tâm nhớ kỹ từng lời Sở Diễm dạy.
“Khuya rồi, đi ngủ đi.” Sở Diễm ôn nhuận cười, nhẹ nhàng vuốt đầu Quân Ninh, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Quân Ninh cùng hắn đứng dậy, cúi đầu ấp úng mở miệng, “Phụ thân, sức khỏe của người, người đã khỏe hơn chưa?”
“Trẫm rất khỏe, yên tâm.” Sở Diễm khẽ cười, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người y, trong mắt là dịu dàng sủng nịch.
“Phụ thân, thật xin lỗi.” Quân Ninh trở tay nắm lấy tay áo Sở Diễm, nói thế nào cũng không chịu buông.
“Ninh Nhi, con là nhi tử của trẫm, trên người chảy huyết mạch của trẫm, con còn sống không khác gì trẫm còn sống. Giang sơn Đại Hàn trẫm giao cho con, Ninh Nhi, đừng làm trẫm thất vọng.” Cánh tay hắn đặt mạnh trên vai Quân Ninh, hài đồng nho nhỏ này từ nay về sau phải gánh lấy sức nặng giang sơn vạn dặm trên vai rồi.