Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 53: Yêu?



Động tác Sở Diễm nhẹ nhàng thả sách trong tay xuống, thân thể biếng nhác dựa vào trên nhuyễn tháp, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta không nhìn ra tâm tình, cũng hoặc là hắn vốn cũng không có chút tâm tình nào. "Nếu có một ngày, nàng muốn rời khỏi thâm cung, Bổn vương sẽ thành toàn cho các người."

"Sẽ không có ngày đó." Sở Dục cười khổ.

Hàm Tuyết yêu Sở Diễm quá sâu, thậm chí.... Nàng sao có thể chịu rời đi. Thành toàn cái gì? Vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày như vậy.

"Tin tức trắc phi của Thái tử thất tiết, đệ đã sai người truyền ra ngoài. Thất ca khẳng định Mộ Dung Phục nhất định sẽ đi vào khuôn khổ?"

Sở Diễm cười lạnh, tiện tay ném cho hắn một phong thư. Trên thư cũng không có ký tên, Sở Dục đột nhiên hiểu rõ, hẳn là bút tích của Mộ Dung Phục, nội dung rất đơn giản, đại khái chính là nguyện lấy mười vạn đại quân biên cảnh để đổi lấy mạng Ti Ngôn.

"Tin tức lại truyền đi nhanh như vậy sao?"

"Dùng bồ câu đưa tin, từ Đông cung tới biên cảnh, không quá nửa ngày mà thôi." Sở Diễm bình thản nói.

"Kể từ khi Mộ Dung Ti Ngôn vào cung, Mộ Dung Phục liền phái người trà trộn vào, vô luận trong cung gió thổi cỏ lay, bọn họ cũng đều sẽ truyền tin về biên cảnh."

Sở Dục cả kinh, "Mộ Dung Phục thật là to gan."

"Một đám ô hợp mà thôi." Sở Diễm khinh thường cười một tiếng.

Nếu không phải còn có giá trị lợi dụng, hắn làm sao lại để người của Mộ Dung Phục vào Đông cung. Hắn không rãnh để ý, cũng không có nghĩa là hắn để mặc cho bọn họ làm bừa. Nếu mất đi giá trị, hắn tự nhiên sẽ trừ khử hết thảy bọn họ, dọn dẹp sạch sẽ.

"Mộ Dung Phục giao ra binh quyền, biên cảnh mười vạn đại quân, Thất ca tính toán phái người nào đi trước tiếp quản?" Sở Dục mỉm cười, thật ra thì đến biên cảnh ngây ngốc một chút cũng không tồi, có một số việc, có vài người, không thấy, không nghĩ tới, ngược lại đối với tất cả mọi người là chuyện tốt.

"Đại cục còn chưa định, đệ tạm thời vẫn không thể rời đế đô." Sở Diễm miễn cưỡng mở miệng.

Một chút tâm tư liền bị Sở Diễm nhìn thấu, sắc mặt Sở Dục tái nhợt mấy phần.

"Hai ngày sau, Thẩm Đông Thần sẽ xuất phát tới biên cảnh, tài năng của hắn không kém Mộ Dung Phục."

"Hắn?" Sở Dục cau mày, ngược lại là một nhân tài. "Người này nếu chúng ta có thể dùng dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn dù sao cũng là người của Thẩm gia."

Sở Diễm lãnh mị cười, khí định thần nhàn. "Chỉ cần Thẩm Thiên Dao còn ở trong tay Bổn vương, hắn có thể trung thành hơn so với bất luận kẻ nào."

--- ------ -----

Ở một nơi khác, trong Lăng Tiêu điện, trước cửa sổ mở rộng, một bóng dáng tuyết trắng.

Hắn nói, sẽ cùng nàng dùng bữa tối, nàng liền chờ. Thức ăn nóng hổi trên bàn đã nguội lạnh, cũng đã hâm lại mấy lần, hắn vẫn chưa trở về.

Cho đến đêm khuya, mới có Đại thái giám tới bẩm báo, hắn tới Hạm Tâm các của Hàm Tuyết qua đêm.

Thiên Dao vẫn không ăn cơm, ngây ngốc tựa vào trước cửa sổ, ánh trăng cô lãnh rất giống với tâm tình nàng. Nàng ghét hắn như vậy, thật ra thì, hắn có thể không hứa, như vậy nàng sẽ không có ảo tưởng.

Trong viện lạnh lùng trong trẻo đột nhiên bị một giọng nữ thê lương đánh vỡ, hẳn là Mộ Dung Ti Ngôn bất kể thị vệ ngăn trở mà xông vào.

Nên tới, sau tất cả vẫn sẽ tới.

Thiên Dao giễu cợt cười một tiếng, kéo lại y phục, đẩy cửa ra.

"Chủ tử, người nên trở vào trong, để tránh ngộ thương người." Tử Y lo lắng ngăn ở trước người nàng.

Thiên Dao lạnh nhạt lắc đầu. "Ta cuối cùng cũng phải đối mặt với nàng."

Trong vườn, Mộ Dung Ti Ngôn sớm đã bị thị vệ bắt lại, chật vật té xuống đất. Nàng vẫn tiếp tục giùng giằng, móng tay cào trên đất, trong đất bùn lẫn vài vệt máu đỏ tươi.

"Dừng tay, buông nàng ra." Thiên Dao đứng trước mặt mọi người, lạnh lùng nói. Giọng nói không lớn, lại rất có khí thế.

Cung nhân gác cửa hai mặt nhìn nhau, giằng co một lát sau mới buông Ti Ngôn ra.

Mộ Dung Ti Ngôn lảo đảo từ dưới đất bò dậy, đi tới trước người Thiên Dao, không nói hai lời giơ tay tát nàng một cái. Lực đạo kia không nhẹ, móng tay bén nhọn sượt qua da thịt vô cùng mịn màng. Mà Thiên Dao lại không có ý tứ tránh né, trực tiếp chịu đòn.

Tử Y cả kinh, mặt lạnh nhìn chằm chằm cung nhân ở một bên, lớn tiếng nói. "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau bắt ả."

"Dừng tay." Con ngươi lạnh nhạt của Thiên Dao quét qua mọi người. "Tất cả lui ra đi."

"Chuyện này..." Mọi người có chút do dự, sau đó vẫn chắp tay lùi sang một bên.

"Chủ tử!" Tử Y có chút sốt ruột.

"Ngươi cũng lui ra đi." Thiên Dao nhàn nhạt nói. Tử Y cắn răng một cái, quay đầu chạy ra ngoài.

Thấy không có người ngăn trở, Mộ Dung Ti Ngôn điên cuồng cười to, tay giơ lên, lại một cái tát nặng nề rơi trên mặt Thiên Dao. "Thẩm Thiên Dao, con tiện nhân ngươi hại ta. Ta muốn giết ngươi, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận..." Nàng đã sớm mất đi lý trí, nhào lên thân thể đơn bạc của Thiên Dao mà đánh. Nàng không tránh không né, chấp nhận tuỳ ý nàng ta giày xéo.

Cung nhân bị Thiên Dao ra lệnh lại không dám khinh cử vọng động, chỉ đành phải trơ mắt nhìn.

Quyền cước rơi trên người đau đớn, vẻ mặt Thiên Dao vẫn bình tĩnh, không một chút thay đổi, thật giống như đau đớn kia là rơi vào trên thân thể của người khác. Nàng cũng không đánh trả, thậm chí chưa từng tránh né, máu tinh ngọt trên mặt chảy xuống.

"Càn rỡ, dừng tay lại cho Bổn vương." Một giọng nam từ ngoài điện truyền đến, lạnh đến kinh người, mang theo uy hiếp cùng không dung tha. Tử Y đi theo sau đó, trên mặt tràn ngập lo âu.

Hắn đi tới, Thiên Dao chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ, thân thể đã rơi vào trong ngực hắn. Đập vào mi mắt là khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt thâm thuý có một loại "tiếc thương" gì đó.

Khoé môi nàng nhàn nhạt nở nụ cười lúm đồng tiền, Sở Diễm, ngươi hẳn là quan tâm ta, thật tốt!

"Người đâu, đem Mộ Dung Ti Ngôn xuống đánh năm mươi trượng." Giọng nói phát ra vẫn như trước không mang theo một chút cảm xúc.

"Không, không cần." Thiên Dao tựa vào trong lồng ngực hắn, thân thể có mấy phần run rẩy, tay nhỏ bé bắt được vạt áo hắn. Đôi mắt trong suốt mang theo vài tia khẩn cầu.

"Dám đả thương nàng, sẽ phải bị trừng phạt." Giọng nói của hắn quyết tuyệt, không mang theo nửa phần thương lượng. Hắn ôm nàng, xoay người hướng phía trong điện.

Sau lưng, truyền đến tiếng mộc côn rơi trên người, còn có tiếng nữ nhân khóc lóc thê lương nguyền rủa. "Thẩm Thiên Dao, con tiện nhân này, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." Nàng giùng giằng hướng trong điện, không biết khí lực từ đâu tới, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, lần nữa nhào về phía Thiên Dao.

Sắc mặt Sở Diễm sửng sốt, xoay người lại tung một cước rơi vào trên bụng nàng, đem nàng cả người đá bay ra ngoài. "Càn rỡ."

Máu tươi từ miệng nàng trào ra, Mộ Dung Ti Ngôn đã sớm mất đi lý trí, lảo đảo bò dậy, trong tay chẳng biết từ lúc nào có thêm một thanh đoản kiếm lạnh như băng. "Thẩm Thiên Dao, ta và ngươi đồng quy vu tận." Nàng nhào lên, nhưng ngay cả vạt áo của Thiên Dao cũng không chạm tới.

Tử Y phi thân tới ngăn, nắm chặt cánh tay cầm kiếm của nàng, hơi dùng lực một chút. Đoản kiếm trong tay Mộ Dung Ti Ngôn bay ra ngoài, chuôi kiếm thật sâu cắm vào bụi hoa, chỉ lộ ra thân kiếm lạnh như băng.

Mộ Dung Ti Ngôn cũng chưa từ bỏ ý định, vẫn giãy giụa phản kháng, Tử Y bất đắc dĩ, một chưởng đánh bay thân thể của nàng ra ngoài. Trùng hợp là thân thể nàng té trong bụi hoa, tim bị thân kiếm đâm xuyên.

Máu tươi từ ngực Mộ Dung Ti Ngôn chảy xuống, nàng hoảng sợ trợn to cặp mắt, miệng đau đớn há to thở dốc.

"Mộ Dung Ti Ngôn." Thiên Dao cả kinh, tránh thoát khỏi cái ôm của Sở Diễm, nửa quỳ trước người Mộ Dung Ti Ngôn. Hai tay nắm lấy mu bàn tay đã mất đi nhiệt độ của nàng.

Ánh mắt Mộ Dung Ti Ngôn trợn to, phản chiếu tuấn nhan của Sở Diễm, cánh tay nàng run rẩy đưa về hướng hắn, cố sức nỉ non. "Phụ thân nói, ý cười của người vĩnh viễn không đạt tới đáy mắt, nam tử như thế nào có thể thật lòng. Nhưng mà, thiếp không tin. Phụ thân nói, người chẳng qua là lợi dụng thiếp, người muốn là biên cảnh mười vạn đại quân, thiếp cũng không tin. Nhưng hôm nay, thiếp tin, là Mộ Dung Ti Ngôn ta sai lầm rồi.... Người...."

Sở Diễm từ trên cao quan sát nàng, phượng mâu sâu thẳm không chút biến đổi. Thật đúng là bạc bẽo lạnh nhạt.

Máu tươi từ trong miệng trào ra, Mộ Dung Ti Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Dao, trong mắt đều là hận. "Thẩm Thiên Dao, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi không chết tử tế được.... Ha ha..."

Tiếng cười từ từ yếu ớt, cuối cùng im bặt. Mộ Dung Ti Ngôn chết trong tiếng cười.

"Đem nàng lôi ra ngoài an táng đi, chớ để lộ tin tức." Sở Diễm lạnh lùng nói.

"Dạ." Người hầu cung kính lĩnh mệnh.

Sở Diễm sải bước tới, đem Thiên Dao lần nữa ôm lấy, hướng trong điện mà đi. Váy sam trắng của Thiên Dao dính một mảng máu, ánh mắt nàng mờ mịt nhìn chằm chằm màu máu đỏ, trước mắt từ từ mơ hồ.

Nàng không biết, hôm nay là Mộ Dung Ti Ngôn, ngày mai có thể là Thẩm Thiên Dao hay không. Nếu mất đi giá trị, điều này cũng hứa hẹn kết quả của chính nàng.

Trong Y Lan điện, cung nhân sớm được cho lui, bên trong điện không khí an tĩnh quỷ dị, ngay cả tiếng hít thở nhẹ cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Sở Diễm ngồi ở trước giường, đem Thiên Dao ôm vào trong ngực, đầu ngón tay thon dài lạnh lùng chạm tới vết máu ghê rợn trên mặt nàng. Mày kiếm khẽ nhíu lại, giọng nói lạnh nhạt. "Tự mình chuốc khổ."

Lúc này, Thiên Dao vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt có chút ngốc trệ từ chuyện của Mộ Dung Ti Ngôn, trên người khắp nơi đều là vết thương, vốn là thân thể suy nhược, lần nữa trở nên nóng sốt.

"Dao Nhi." Hắn thấp giọng gọi, bàn tay che ở trán nàng, chạm phải nhiệt độ nóng phỏng người. Mi tâm hắn nhăn chặt, tuấn nhan nổi lên vài tia sầu lo. "Người đâu, truyền thái y."

Tính khí thái tử điện hạ, trong cung không người nào không hiểu. Không tới thời gian nửa chum trà, thái y đang làm nhiệm vụ ở Thái Y viện đã chạy tới Y Lan điện trong Đông cung, không chút nào chậm trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.