Sở Diễm lạnh nhạt, khoé môi có chút ý cười. "Nàng muốn nghĩ thế nào thì tuỳ."
Gò má Thiên Dao dán chặt sau lưng hắn, tựa hồ chỉ có ôm lấy hắn mới có thể chân thật cảm giác được hắn. "Sở Diễm, đừng đi." Giọng nói nàng nhẹ vô cùng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng một mảnh.
Sở Diễm xoay người lại, nghiền ngẫm nâng cằm khéo léo của nàng lên. "Dao Nhi đang nói gì?"
"Ta..." Ánh mắt Thiên Dao né tránh, giống như hài tử làm sai chuyện, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ý cười nơi khoé môi Sở Diễm từ từ thoả mãn, nàng thẹn thùng nhưng tựa hồ khiến cho tâm tình hắn thật tốt. "Còn có hai canh giờ sẽ phải lâm triều, Bổn vương chỉ có thể ngủ cùng nàng một lát mà thôi." Hắn vừa nói, vừa ôm lấy nàng, dịu dàng đặt trên giường, sau đó, nằm xuống cạnh nàng.
Thiên Dao được hắn ôm trong ngực, trong hơi thở tràn đầy mùi mực trúc độc thuộc về hắn, loại cảm giác ấm áp mà an tâm này trong lúc vô tình, lại khiến nàng trầm luân vào trong mộng cảnh.
Cảm giác được hô hấp của nữ tử trong ngực trở nên đều đều, Sở Diễm mở hai mắt ra, trong mắt là một mảnh sáng tỏ, không có nửa phần dấu hiệu say ngủ. Đầu ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve khuôn mặt mềm mịn như ngọc, ánh mắt từ từ trở nên thâm thuý.
--- ------ ----
Hạ triều, Sở Dục vội vã chạy tới thư phòng Đông cung, sắc mặt thật là khó coi. Vẻ mặt cười đùa hàng ngày đã sớm tan thành mây khói.
"Trời sập xuống sao? Luôn thiếu kiên nhẫn như vậy." Sở Diễm nhàn nhạt nói một câu, ưu nhã đặt sách trong tay xuống, bưng lên chén trà xanh uống cạn một hớp.
"Tin tức từ Lam Hinh từ trước đến nay sẽ không sai, Sở Hạo cùng Hung Nô vương âm thầm cấu kết. Hôm qua, Hung Nô vương bí mật đưa biên quan bố phòng đồ đến đế đô." Sở Dục thở dài nói. "Đồ vốn đã đắc thủ, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim."
Hung Nô vương vì muốn biểu đạt thành ý liên minh, đưa ra bản đồ biên quan bố phòng. Đêm qua nếu đám người Sở Dục đắc thủ, khả năng lớn là giết được Hung Nô ai cũng trở tay không kịp, giá hoạ cho Sở Hạo. Thật là một hòn đá ném hai con nhạn. Chỉ tiếc, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau, giữa đường xuất hiện một đôi hắc y nhân, dám đem đồ cướp đi.
"Mất đồ, hôm nay người gấp gáp chính là Nhị ca, mà không phải chúng ta." Sở Diễm vân đạm phong khinh cười một tiếng, cũng không quá mức để ý.
Sở Dục nhíu chặt mi tâm. "Thất ca cảm thấy, là người phương nào gây nên?"
Mâu quang Sở Diễm sâu thẳm, như có điều suy nghĩ. "Khó mà nói, có lẽ là Thục phi, có lẽ.... là phụ hoàng."
"Cấu kết Hung Nô, tư thông với địch phản quốc là tội lớn, nếu đồ thật ở trong tay phụ hoàng, hôm nay lúc lâm triều, mặt rồng nên giận dữ mới đúng."
Sở Diễm trong trẻo cười một tiếng. "Quân tâm khó dò, ai biết được phụ hoàng lại đang tính toán cái gì."
"Bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"
Mày kiếm Sở Diễm khẽ nhíu, trầm tư trong chốc lát. "Bất kể bản đồ ở trong tay người nào, Nhị ca cũng sẽ đem vấn đề này thảy đến trên đầu Bổn vương. Nếu Bổn vương đoán không lầm, trong vòng hai ngày sẽ có người đêm khuya xông vào Đông cung. Đệ đem người an bài một chút, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ."
"Được, đệ lập tức đi làm." Tiếng nói Sở Dục vừa dứt, một tiếng "bộp" thật lớn vang lên, cửa phòng bị người bên ngoài đụng mở, một đạo bóng dáng mềm mại nhỏ bé xuất hiện trước mặt hai người. Sau đó, "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, trên mặt ràn rụa nước mắt. Sở Dục chăm chú nhìn nàng, đó là thiếp thân thị nữ Tử Y của Thiên Dao.
"Điện hạ, mau cứu chủ tử nhà ta. Nàng bị thị vệ trong Từ Ninh cung của Thái hậu dẫn đi, nói là nàng hạ độc mưu hại Huệ phi, luận tội xử chém."
Mày kiếm Sở Diễm nhíu chặt, trong trẻo lạnh lùng nói. "Bãi chiếc Từ Ninh cung."
Trên mặt Sở Dục lại khôi phục vẻ cười đùa như trước, một bộ chờ xem kịch vui, vội vàng bước nhanh theo.
--- ------ ----
Trong Từ Ninh cung, Thái hậu an toạ trên phượng tháp. Bên người ngồi đầy hậu cung tần phi, khí thế hội thẩm vô cùng lớn.
Thiên Dao đúng mực quỳ gối ở giữa. Sở Diễm cùng Sở Dục là hai người cuối cùng tiến vào, tuỳ ý ngồi ở bên người Thái hậu, bởi vì cũng không biết nguyên do trong đó, đều không mở miệng.
"Thiên Dao, ai gia tin tưởng ngươi sẽ không hại Huệ phi, ngươi nói cho ai gia biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Người này lòng dạ đen tối, đều là chuyện không thể nói" Một tần phi chen lời, bị Thái hậu trừng mắt, lại vội vàng cúi đầu ngậm miệng lại.
"Mẫu hậu, cũng không phải là thẩm vấn phạm nhân, để cho Thẩm trắc phi đứng lên trả lời đi, đã quỳ lâu như vậy." Thục phi mỉm cười mở miệng, tuy là cầu xin tha thứ nhưng nụ cười nơi khoé môi lại mang theo vài phần âm lãnh không dễ phát giác.
Thái hậu gật đầu, ý bảo ma ma bên người đem Thiên Dao đỡ dậy.
"Thiên Dao cùng Huệ phi nương nương thường ngày không oán không thù, cũng không có lý do để hại nàng." Thiên Dao lạnh nhạt mở miệng. Nàng đứng ở nơi đó, ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ để lại một bóng lưng thật dài, vô cùng tịch mịch.
Trời vừa sáng, thị vệ Từ Ninh cung đột nhiên vọt vào, nói là Huệ phi nương nương thân trúng kịch độc, hôn mê bất tỉnh. Cung nhân Vĩnh Hoà cung kinh sợ vô cùng, liền đem Thiên Dao bẩm báo với Thái hậu, dứt khoát cho rằng trong trà Thiên Dao có độc, cố ý mưu hại Huệ phi. Cứ như vậy, nàng bị bắt đưa tới Từ Ninh cung thẩm vấn.
Thiên Dao cười khổ, hoạ trên trời giáng xuống, đại để là nói đến tình huống như thế này đi.
"Khởi bẩm Thái hậu nương nương, Trương ngự y đã đợi ngoài điện." Đại thái giám Lưu Hỉ phục mệnh trở lại.
"Mau để cho hắn vào."
Không lâu lắm, Trương ngự y vác hòm thuốc đứng ở trong điện. "Cựu thần tham kiến Thái hậu nương nương, Thái tử điện hạ...."
"Nói mau, tình huống Huệ phi là như thế nào?" Thái hậu trực tiếp hỏi.
"Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nương nương đã tỉnh lại. Nói là bản thân không cẩn thận ăn phải gì đó, chuyện này không liên quan tới Thẩm trắc phi." Trương ngự y cúi người, trả lời rõ đầu đuôi.
Tảng đá lớn trong lòng Thái hậu cuối cùng cũng được đặt xuống. "Ai gia đã nói tuyệt không phải là Thiên Dao gây nên, lần này bỗng dưng lại oan uổng nàng."
"Phải đó, Thẩm trắc phi thuần hậu thiện lương, lại như thế nào làm ra chuyện hại người. Có trách phải trách nha hoàn của Huệ phi muội muội không phân tốt xấu." Thục phi ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng, ngữ điệu lạnh lẽo, ánh mắt càng thêm ngoan lệ.
"Người đâu, đem tiện tỳ dám tố loạn kia lôi ra ngoài phạt đánh 50 trượng cho ai gia." Sắc mặt Thái hậu lạnh nhạt phân phó. Ma ma lĩnh mệnh liền tính ra ngoài bắt người, lại bị Thiên Dao ngăn lại.
"Hoàng tổ mẫu, nô tỳ này cũng là có tâm hộ chủ mà thôi, tạm tha nàng lần này đi."
Thái hậu hơi suy xét. "Được rồi, tuỳ ý ngươi." Bà nghiêng đầu nhìn về phía Sở Diễm ở một bên, cười nói. "Thiên Dao hôm nay bị uỷ khuất, Diễm Nhi phải an ủi thật tốt mới phải."
"Dĩ nhiên ạ!" Sở Diễm cười một tiếng, ưu nhã đứng dậy đi tới trước người Thiên Dao. Trước mặt mọi người, đem nàng ôm lấy, sải bước ra ngoài điện.
"Hoàng tổ mẫu, Sở Dục đột nhiên nhớ tới trong phủ còn có chút chuyện, không quấy rầy tổ mẫu."
Phụ thân của Sở Dục cũng không phải do Thái hậu sanh ra, đối với tôn tử trên danh nghĩa này, thái độ của bà cũng ôn hoà. Huống chi, hắn còn là trợ thủ đắc lực của Sở Diễm, cũng không thể để bà sử dụng.
Sở Dục sải bước đuổi theo Sở Diễm, ôn hoà liếc mắt nhìn nữ tử trong ngực hắn, cười đùa nói. "Thất tẩu xinh đẹp khuynh thành, một cái nhăn mày một nụ cười có thể chống được thiên binh vạn mã. Thất ca có thê tử như thế, nam nhân khác cầu còn không được.”
Trong giọng nói của hắn không giấu được châm chọc, Sở Diễm lạnh lùng trợn mặt nhìn hắn một cái, ở cửa điện đặt Thiên Dao xuống. "Bổn vương muốn xuất cung một chuyến, nàng tự trở về Y Lan điện đi. Buổi tối Bổn vương tới tìm nàng."
"Ừ." Thiên Dao thuận theo gật đầu, lui về phía sau nửa bước, đối với hắn cùng Sở Dục khẽ cúi người.
"Thất tẩu không cần đa lễ." Sở Dục nghiêng người tới trước, cố ý đưa tay nắm lấy cổ tay Thiên Dao. Nàng theo bản năng rút tay về, lui về sau từng bước.
Sở Diễm cúi đầu đứng ở bên người Sở Dục, ánh mắt lạnh băng theo dõi hắn, không nói một câu.
Sở Dục lại giống như không có chuyện gì, cười hì hì một tiếng. "Thất tẩu tựa hồ không muốn nhìn thấy Bổn vương."
Thiên Dao cười một tiếng, vân đạm phong khinh. Đôi mắt đang cúi xuống hơi nâng lên, hàng mi run rẩy, lưu quang trong mắt tràn đầy. "Vương gia quá lo lắng, Thiên Dao đối với Vương gia cũng không có địch ý, chúng ta, bất quá là người xa lạ mà thôi."
Dứt lời, nàng nhanh nhẹn xoay người, tuyết y theo gió tung bay, tựa như sương mù, tựa như mây.
Sở Dục trầm ngâm nhìn bóng dáng nàng đi xa, ánh mắt nguội lạnh. Nữ nhân này không thể lưu, sớm muộn có một ngày, nàng sẽ trở thành điểm yếu trí mạng của Thất ca.
"Đệ diễn hát xong chưa?" Bên người truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Sở Diễm.
Ý cười nơi khoé môi Sở Dục từ từ thu lại, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc. "Lợi dụng sự áy náy của phụ hoàng đối với Vân hoàng hậu để cứu Thẩm Thiên Dao một mạng, tấm lòng của Thất ca, Sở Dục tự thấy hổ thẹn."
Sắc mặt Sở Diễm hơi lạnh, ánh mắt hờ hững rơi trên người hắn. "Đệ muốn nói gì?"
"Không có gì." Sở Dục cười lạnh một tiếng. "Đệ chỉ là muốn nhắc nhở Thất ca một câu, đừng để cho một nữ nhân trở thành nhược điểm trí mạng của người. Chúng ta tuyệt không thể thua, cũng không thể thất bại."
--- ------ -------
Mặt khác, một mình Thiên Dao đi trên đường cung vắng lạnh, cách cửa cung không xa, một ma ma xa lạ khom người mà đứng, hiển nhiên chờ nàng đã lâu. "Lão nô ra mắt Thẩm trắc phi."
"Ma ma tìm ta có việc?" Thiên Dao nhàn nhạt hỏi thăm. Ma ma này nàng biết, là ma ma chưởng sự của Vĩnh Hoà cung.
"Nương nương nhà ta mời Thẩm trắc phi đến Vĩnh Hoà cung một chuyến."
Huệ phi tìm nàng? Ánh mắt Thiên Dao hạ thấp, dung nhan tĩnh lặng nhuộm vài tia khó xử. "Xin ma ma dẫn đường."