An Trường Khanh rất mệt, chém giết một ngày hai đêm, y không hề chợp mắt, cả người căng thẳng, không dám lộ ra chút mềm yếu sợ hãi. Tiêu Chỉ Qua không ở đây, y chính là tâm phúc của các tướng sĩ, vô luận thế nào, y không thể gục ngã.
Thậm chí tới khi cầm hỏa súng giết người, mặc dù dạ dày quay cuồng, y cũng cố cưỡng chế, giả bộ không sao, liên tiếp bóp cò súng, bắn chết người...... Cho tới khi loại cảm giác ghê tởm này dần yếu đi, trở nên chết lặng, cuối cùng chỉ còn lại bản năng chống đỡ y không được ngừng động tác......
Lúc này cảm giác ấy lại nổi lên, cảm thấy cả người như ngâm trong bể máu nhớp nháp lạnh lẽo, không được giải thoát.
Chỉ có cái ôm ấm áp của Tiêu Chỉ Qua, mới có thể ngăn cách tất cả nguy hiểm cùng thống khổ, y còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng trong cảm giác an ổn, bất tri bất giác hôn mê.
Khi tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen không thấy rõ năm ngón. An Trường Khanh cả kinh, trái tim tức khắc co chặt, cơ hồ cho rằng cái ôm ấm áp kia chỉ là hư cảnh trong mơ.
Y cực lực mở to mắt, run rẩy mà gọi Tiêu Chỉ Qua.
"Ta đây."
Tiếng nói quen thuộc vang lên, đồng thời nến cũng được đốt, Tiêu Chỉ Qua nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y: "Gặp ác mộng sao?"
An Trường Khanh chớp mắt, thích ứng ánh sáng, mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong chính phòng, Tiêu Chỉ Qua ngồi ở mép giường. Trên giường nhỏ cạnh giường, huynh muội Tiêu An Hoành nằm cạnh nhau ngủ ngon lành.
Lòng y lập tức yên ổn, càng nắm chặt tay Tiêu Chỉ Qua, thấp giọng "ừ" một tiếng, lại nói: "Ta sợ."
Trước đó thấy y rất mệt, mà bản thân cả người mồ hôi cùng máu, Tiêu Chỉ Qua mới khắc chế canh giữ ở mép giường, hiện giờ nghe thấy y ủy khuất, cũng bất chấp cởi giày lên giường, ôm y vào lòng.
An Trường Khanh đã cởi áo ngoài, chỉ còn trung y, thân hình càng có vẻ mảnh khảnh. Tiêu Chỉ Qua chạm vào tấm lưng gầy gò của y, thở dài nói: "Gầy đi nhiều rồi."
An Trường Khanh rầu rĩ "ừm" một tiếng, quyến luyến ôm eo hắn, chôn mặt vào ngực hắn, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của hắn, mới dần dần thả lỏng.
Hai người không nói lời nào, Tiêu Chỉ Qua xoa lưng y, im lặng dùng động tác an ủi y.
Hai người ôm nhau thật lâu, An Trường Khanh mới buông hắn ra.
Khi một mình đối mặt tên chó điên Tiêu Kỳ Án, y không sợ; khi cho người chuẩn bị dầu hỏa và chấn thiên lôi dứt khoát chịu chết, y cũng không sợ...... Nhưng khi thấy Tiêu Chỉ Qua xuất hiện, tất cả kiên cường như bị đánh nát, chỉ còn lại ủy khuất cùng sợ hãi vô tận.
Chỉ có trước mặt Tiêu Chỉ Qua, y mới có thể lộ ra một tia mềm yếu.
Y chậm rãi thở ra một hơi, nửa quỳ trên giường, vòng cánh tay qua cổ hắn, ngửa đầu hôn lên cằm Tiêu Chỉ Qua.
Hành quân bên ngoài, nam nhân không có thời gian chỉnh trang dung nhan, râu trên cằm cứng chắc đâm người, nhưng y không chê, trái lại càng không muốn rời xa mà hôn, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ.
Tiêu Chỉ Qua giữ chặt cánh tay, mặc y càn rỡ hôn.
Ánh nến yếu ớt, bóng dáng mơ hồ mờ nhạt, chỉ thấy tóc đen của hai người quấn, không phân rõ là tóc ai.
Tiêu Chỉ Qua ngồi xếp bằng ôm lấy người, cánh tay giữ chặt eo y, gắt gao kề sát lấy y không để lại một khe hở, cho đến khi cảm nhận tiếng tim đập dồn dập của nhau, mới thỏa mãn thở ra một tiếng.
An Trường Khanh dán mặt lên cổ hắn, thấp giọng nói: "Ta rất nhớ ngài."
"Ta cũng nhớ ngươi, thời thời khắc khắc đều nhớ."
Tiêu Chỉ Qua dùng gò má mềm mại chạm vào gương mặt y, nghĩ tới một màn kia, trái tim vẫn co rút không chịu nổi, thanh âm cũng trở nên tàn nhẫn: "Sau này ta tuyệt đối không để một mình ngươi vào chỗ hiểm, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ bỏ lại ta, nếu ngươi không còn nữa, ta cần thiên hạ này có tác dụng gì? Đã nói sống cùng phòng chết cùng huyệt, nếu ngươi dám đi trước một bước, dù là 3000 trượng hoàng tuyền, ta cũng phải bắt ngươi trở về!"
Là hắn quá tự tin, cho rằng đã an bài hết sức cẩn thận, không ngờ trên đường gặp phải trở ngại trì hoãn thời gian, nếu đến chậm một bước, hắn không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì.
Hắn nói lời tàn nhẫn, An Trường Khanh lại an tâm hơn, nhắm mắt nói: "Được."
......
Vừa rồi An Trường Khanh không ngủ bao lâu, dù cực kỳ mệt mỏi, nhưng cũng bị kinh hách, không ngủ an ổn được. Lúc này Tiêu Chỉ Qua ôm y, mới ổn định ngủ ngon.
Bây giờ sắc trời vẫn chưa sáng, Thái Thông dẫn người dọn sạch chiến trường, tính số thương vong. Tướng sĩ bá tánh bị thương đều lập tức đưa đi chữa trị, tướng sĩ bá tánh đã hi sinh được kiểm kê vào sổ, chờ đến ban ngày thông báo với người nhà tới nhận về an táng, còn an trí trợ cấp cho gia quyến...... Từng chuyện một đều được an bài ổn thỏa.
Trừ chuyện này ra, hoàng cung cũng đã bị khống chế, mấy quan viên trong hình ngục Đại Lý Tự cũng đều được giải cứu, sau đó phải làm thế nào, đều cần Tiêu Chỉ Qua tới quyết định.
An Khánh Đế bệnh nặng gần chết, Tam hoàng tử bị giết, Tiêu Kỳ Án thành tù nhân, Tiêu Chỉ Qua danh chính ngôn thuận kế thừa đế vị.
Quý An Dân mang theo vài vị quan viên, cùng vài vị tướng lãnh chờ bên ngoài —— từ lúc Bắc Chiến Vương ôm Vương phi xuống nóc nhà, thì không có ra ngoài.
Mọi người thức thời, biết An Trường Khanh gặp phải nguy hiểm, nhất định hai người có nhiều lời muốn nói, cho nên không ai dám lên tiếng quấy rầy.
Nhưng mà bọn họ đứng bên ngoài một canh giờ, hai canh giờ...... Mắt thấy trời sắp sáng, bên trong vẫn không có động tĩnh.
Quý An Dân nâng tay, ngáp một cái nói với Tề Nguy: "Không phải Tề tướng quân có chuyện muốn bẩm sao?"
Tề Nguy liên tục xua tay: "Ta không vội, nếu Quý đại nhân sốt ruột, vậy mời trước."
Nói xong lại lui ra sau một bước, dành ra vị trí, nói rõ mình sẽ không làm chim đầu đàn.
Quý An Dân khụ một tiếng, nâng tay nói: "Lão thần cũng không sốt ruột lắm."
Mọi người không nói lời nào, văn thần võ tướng chia ra hai bên kiên nhẫn chờ. Chờ một lát, Đại Lý Tự khanh tìm chuyện nói: "Vương gia và Vương phi thật là kiêm điệp tình thâm, khiến người hâm mộ."
Quý An Dân cười nói: "Vương phi cao thượng, có lòng đại nghĩa, cũng khó trách Vương gia vô cùng yêu thương."
Đám người Tề Nguy bên kia nghe thấy, vinh dự nói: "Đó là tất nhiên."
Hai bên vốn không nói lời nào vì đề tài này mà không khí trở nên hòa hợp, Đại Lý Tự khanh hiếu kỳ nói: "Ta vừa thấy một vũ khí giống ống sắt, đó là hỏa súng sao?"
"Đúng vậy." Thiết Hổ nói: "Trừ hỏa súng, còn có chấn thiên lôi, đều do Vương phi nghĩ ra. Quân khí giám tốn không ít sức lực mới chế tạo được, đây là lần đầu tiên sử dụng......"
Chỉ cần thấy uy lực của hỏa khí này sẽ không khỏi kinh ngạc cảm thán, không chỉ võ tướng, nhóm văn thần cũng ý thức được hỏa khí này có ý vị thế nào.
"Có thể chế tạo nhiều không?" Quý An Dân kích động hỏi.
"Vật này cần dùng sắt, yêu cầu với thợ làm cũng cao. Nếu có đầy đủ sắt và thợ, có lẽ có thể chế tạo ra số lượng lớn. Nhưng giờ trong vương phủ, những thứ này đã chiếm hơn phân nửa số tích trữ của Nhạn Châu rồi."
"......"
Mọi người vây quanh thảo luận hỏa khí kiểu mới này, nhất thời quên luôn canh giờ.
Chờ Tiêu Chỉ Qua ra khỏi phòng, sắc trời đã sáng.
Thấy mọi người chờ bên ngoài, nói một câu "Vất vả rồi", liền triệu bọn họ vào nghị sự.
An Trường Khanh và hai đứa nhỏ còn đang ngủ, Tiêu Chỉ Qua sợ mình đi xa, khi An Trường Khanh tỉnh lại sẽ sợ hãi, cho nên buông màn, lấy bình phong ngăn cách, trực tiếp nghị sự với mọi người ngay trong phòng.
Tuy có bình phong ngăn cách, nhưng vẫn mơ hồ thấy màn trướng rủ xuống phía sau. Tiêu Chỉ Qua còn cố tình đè thấp thanh âm, mọi người ngầm hiểu, cũng thấp giọng nói chuyện.
Tề Nguy và Thiết Hổ mang binh từ Nhạn Châu nửa đường hội hợp với Tiêu Chỉ Qua, tới Nghiệp Kinh, hai người họ chia ra dẫn người đánh vào hoàng cung, hiện giờ cấm vệ quân ở hoàng cung đổi hết thành quân Nhạn Châu, cửa khẩu quan trọng trong thành Nghiệp Kinh cũng bị người của họ khống chế. Tiếp theo phải xử lý thế nào, còn phải đợi Tiêu Chỉ Qua ra chỉ thị.
"Bệ hạ và Thái Hậu đều muốn gặp Vương gia." Tề Nguy nói. Gã nói uyển chuyển, kỳ thật sau khi An Khánh Đế biết Tiêu Chỉ Qua mang binh tấn công, liền kích động không thôi, giãy giụa đứng dậy, muốn triệu kiến Tiêu Chỉ Qua.
Triệu Thái Hậu thu liễm khí thế, nhưng trong lời nói vẫn khó tránh có chút cao cao tại thượng.
"Không vội." Tiêu Chỉ Qua nói: "Chờ xử lý xong những việc vặt này, ta sẽ tự tiến cung."
Nói rồi quay sang đám người Quý An Dân: "Quý đại nhân có chuyện gì?"
Mấy người đi theo Quý An Dân, số lượng không nhiều kiên định đứng về phía Tiêu Chỉ Qua. Lần này cũng là bị Tiêu Chỉ Qua liên lụy, mới bị hỏi tội bắt vào hình ngục, ăn không ít đau khổ da thịt. Bởi vậy Tiêu Chỉ Qua vô cùng khách khí với bọn họ.
Quý An Dân hơi khom người nói: "Lúc trước lão thần từng hỏi Vương gia muốn thay thế hay không, Vương gia cự tuyệt. Hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hoà đều đầy đủ, lão thần cả gan hỏi lại, thời cơ "phá rồi lập lại" theo lời Vương gia đã tới chưa?"
Tiêu Chỉ Qua gõ mặt bàn, trầm giọng nói: "Không vội, còn có một chuyện vẫn chưa giải quyết."
Nhất thời mọi người khó hiểu ý hắn, nhưng một khi hắn đã nói như vậy, cũng không nên hỏi lại, dù sao An Khánh Đế vẫn chưa tấn thiên, có ít lời không thể nói trắng ra.
Tiêu Chỉ Qua và bọn họ thương nghị một phen, sau khi an bài tất cả mọi việc thỏa đáng, liền tống cổ bọn họ về nghỉ ngơi.
Những ngày này bọn họ đều không thoải mái, bây giờ chẳng còn ai tranh với hắn, có một số việc cũng không quá vội.
Đám người đi rồi, An Trường Khanh mới ra trước bình phòng. Y chỉ mặc trung y, trên người tùy ý khoác áo ngoài của Tiêu Chỉ Qua. Xiêm y quá rộng, đặt trên người y, càng làm y thêm mảnh khảnh.
"Đánh thức ngươi sao?" Tiêu Chỉ Qua kéo người tới, để y ngồi trên đùi mình.
"Không có, ngủ đủ thì tỉnh."
Trải qua chuyện này, An Trường Khanh càng ỷ vào hắn, cảm giác da thịt chạm nhau làm y an tâm, giờ được hắn ôm ngồi trên đùi, cũng không thấy thẹn thùng, thần thái thân mật mà nắm tay hắn hỏi: "Còn có chuyện gì chưa làm sao?"
Tiêu Chỉ Qua "ừ" một tiếng, kéo y đứng lên, tìm xiêm y tự thay giúp y: "Nếu tỉnh rồi, vậy đi cùng ta đi."
An Trường Khanh không rõ nguyên do, cho đến khi xe ngựa vào cung, y mới mơ hồ hiểu Tiêu Chỉ Qua muốn làm gì.
Bọn họ đến cung điện của An Khánh Đế.
Cung điện này vốn hẻo lánh, hiện giờ trong cung gặp đại biến, phần lớn cung nữ thái giám đều bị đưa đi nhốt, chỉ có tướng sĩ Nhạn Châu khí thế lạnh lùng canh giữ bên ngoài.
Tiêu Chỉ Qua dẫn An Trường Khanh đi vào, trong tẩm điện truyền đến tiếng An Khánh Đế ho khan. Chỉ ngắn ngủi một tháng, ông đã già nua không còn bộ dáng, tóc hoa râm, mặt như vỏ quýt héo, dáng vẻ già cỗi nặng nề bao phủ ông, dù là người không thông y thuật cũng có thể nhìn ra ông không sống được bao lâu.
Hiện giờ An Khánh Đế mắt hoa tai điếc, lão thái giám duy nhất hầu hạ ông đã bị nhốt lại. Tới lúc hai người đến gần, ông mới phát hiện có người tới.
Nheo mắt lại gian nan phân biệt, gương mặt ông đỏ ửng, vui vẻ nói: "Con ta tới rồi!"
Nói xong lại ho khan một trận, ông lấy khăn lau miệng, thở dốc nói: "Nghiệt tử kia, bị ngươi giết rồi?"
Trên mặt Tiêu Chỉ Qua không nhìn ra cảm xúc, lắc đầu nói: "Ta không giết hắn, mà chuẩn bị cho hắn một nơi tốt hơn."
Hình như An Khánh Đế có chút bất mãn, nhưng vẫn không nói gì, thở hổn hển rồi nói: "Thôi, ngươi muốn xử trí thế nào thì tùy ngươi. Lão Tam không còn, trẫm cũng không xong rồi, ngôi vị hoàng đế này chỉ có thể truyền cho ngươi. Ngươi mang ngọc tỷ tới, trẫm viết chiếu thư nhường ngôi. Sau này giang sơn Đại Nghiệp giao cho ngươi......"
"Nhường ngôi cho ta, phụ hoàng muốn thế nào?" Tiêu Chỉ Qua hỏi.
"Trẫm già rồi, lại bị Triệu thị hạ cổ độc, thấy ngày tháng còn lại không nhiều lắm. Muốn đến hành cung Xuân Sơn nghỉ ngơi."
Đêm qua ông đã an bài đường lui cho mình. Tất nhiên Tiêu Chỉ Qua không chờ nổi ngày ông quy thiên kế vị, chỉ có khi ông chủ động nhường ngôi, làm Thái Thượng Hoàng mới không cản đường hắn.
Nhưng ông tính toán kỹ càng, Tiêu Chỉ Qua lại không định để ông vừa lòng đẹp ý.
Nghe thấy Tiêu Chỉ Qua cười như không cười hỏi: "Năm đó mẫu phi ta hàm oan mà chết, phụ hoàng cũng biết nhỉ?"
Nhắc lại chuyện xưa, sắc mặt An Khánh Đế không tự giác có chút khó coi, nhưng hiện giờ ông yếu thế, chỉ có thể áp bất mãn gật đầu.
"Nghĩ đến khi đó nghiệt tử kia bắt đầu lộ bản tính, chỉ hận lúc ấy trẫm đã tin lời biện giải của hắn......"
Giữa lời nói cũng ông rất là phẫn uất, nhưng không có chút áy náy nào.
Thanh âm của Tiêu Chỉ Qua lạnh đi, chậm rãi nói: "Tiêu Kỳ Án sắp trả giá đại giới vì hành động của hắn, phụ hoàng chuẩn bị đền tội với mẫu phi thế nào?"
An Khánh Đế lộ vẻ ngạc nhiên, run rẩy môi nhìn hắn: "Ngươi...... có ý tứ gì?"
"Nếu phụ hoàng chưa nghĩ ra, vậy cứ làm theo ý của ta đi."
Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua rét lạnh, sát ý dày đặc: "Phế Thái tử Tiêu Kỳ Án giết cha soán vị, nhi thần cứu giá chậm trễ, phụ hoàng chết dưới kiếm của phế Thái tử...... thế nào? Dù sao tội danh của Tiêu Kỳ Án đã đủ nhiều, thêm một chuyện cũng không có vấn đề."
"Ngươi, ngươi......" An Khánh Đế hoảng sợ, thấy hắn bình tĩnh rút bội kiếm, chỉ có thể nỗ lực chống thân thể lui ra sau, ngoài mạnh trong yếu nói: "Giết cha giết quân, ngươi đại nghịch bất đạo! Ngươi không muốn kế vị sao?!"
Tiêu Chỉ Qua không đáp, đặt lợi kiếm lên ngực ông, thong thả mà kiên định đẩy vào: "Từ lúc ông ngồi nhìn mẫu phi chết oan, nên nghĩ đến sẽ có hôm nay."
Lợi kiếm xuyên tim, An Khánh Đế kinh ngạc trừng lớn mắt, trong cổ phát ra tiếng "ô ô" không cam lòng, nhưng bất luận ông không cam lòng thế nào, cũng chỉ có thể dần dần đứt hơi thở.
Tiêu Chỉ Qua lạnh mắt nhìn ông, sau đó buông lỏng tay, An Khánh Đế chết không nhắm mắt ngửa mặt nằm trên tháp.
An Trường Khanh ở cách đó không xa nhìn thấy hết thảy, nhưng không tiến lên ngăn cản. Y biết những năm này Tiêu Chỉ Qua dồn nén thù hận trong lòng, chỉ có chính tay hắn chặt đứt, mới có thể bình ổn.
Thấy sắc mặt Tiêu Chỉ Qua u ám, y tiến lên nắm lấy tay nam nhân, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Tiêu Chỉ Qua trở tay nắm tay y, sóng vai y đi ra ngoài. Phía sau họ là tẩm điện âm u cùng xác chết của An Khánh Đế, tựa như những chuyện cũ mục nát ngày xưa, đã bị hắn đích thân chặt đứt rễ má dây dưa, vứt bỏ vào một góc tối tăm, từ nay về sau, không còn liên quan tới hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Hoàng đế không phải do ta giết, không tin các ngươi nhìn thanh kiếm kia, đó là của Tiêu Kỳ Án.