Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 118



Nói là phái người đến Nam Hải điều tra, nhưng cũng không đơn giản như vậy. Từ Đại Nghiệp đến Nam Hải, một là đi đường bộ, đi qua lãnh thổ Vũ Trạch đến Nam Hải; hai là đi đường thủy, từ Toại Châu vào Đông Hải, lại vòng đến Nam Hải. Đi đường bộ cần giao thiệp với Vũ Trạch, đi đường thủy tốn thời gian phí sức lực tạo thuyền biển, lập đội ra biển. Thế nào cũng cần thời gian chuẩn bị. Cũng may trước đó vài ngày Vũ Trạch dâng quốc thư muốn tới thăm, đợi sứ thần Vũ Trạch đến kinh, sau đó hai nước trao đổi việc này.

Hơn nữa Tiêu Chỉ Qua luôn cảm thấy, Tiết Thường cùng Hoài Như Dục, Tây Khương cùng Vũ Trạch, ít nhiều có liên quan đến tộc Giao Nhân. Không chừng Vũ Trạch cũng có ghi chép về tộc Giao Nhân. Nhưng những việc này không thể gấp gáp, chỉ có thể chờ sứ thần Vũ Trạch đến rồi nói.

Hôm sau là sinh thần của An Trường Khanh, tuy không làm lớn, nhưng đều mời bạn tốt quen biết tới uống rượu, bởi vậy khách nhân cũng không ít. An Trường Khanh dậy từ sáng sớm, đầu tiên là đánh một bộ quyền với Tiêu Chỉ Qua, mới đi tắm rửa thay quần áo. Vì sinh thần hôm nay, Uông Dục chuẩn bị thường phục cùng phát quan đều là màu đỏ, sau khi mặc lên cả người đều tươi sáng. Tiêu Chỉ Qua mặc thường phục màu đen dệt vàng, đứng bên cạnh y, vô cùng xứng đôi.

Hai người còn chưa kịp ra cửa, nhũ mẫu đã ôm hai huynh muội Tiêu An Hoành đến. Hôm nay hai huynh muội cũng mặc hồng y. Mập mạp giống như Phúc oa oa tặng niềm vui. An Trường Khanh duỗi tay bế, thình lình bị Tiêu An Hoành hôn một cái lên mặt. Tiêu An Châu vừa thấy liền không vui, từ trong lòng nhũ mẫu duỗi người túm tay áo An Trường Khanh, gấp gáp liên tiếp gọi cha.

An Trường Khanh đành phải bế cô bé, Tiêu An Châu được bế, lúc này mới vừa lòng, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ An Trường Khanh, hôn lên hai bên má của y.

Tiêu Chỉ Qua đứng ở sau, bất đắc dĩ nói: “Tối qua ta dạy các con thế nào?”

Tiêu An Châu mờ mịt nhìn hắn, Tiêu An Hoành trừng mắt nhìn, giống như nhớ tới cái gì, lại vội vội vàng vàng hôn thêm một cái lên mặt An Trường Khanh, nhu thanh nói: “Cha, sinh thần, vui vui!”

Tối qua Tiêu Chỉ Qua cố ý dạy cho chúng, chẳng qua tuy hai huynh muội thoạt nhìn thông minh sớm, nhưng dù sao cũng nhỏ, ngủ một giấc liền quên. Tiêu An Hoành tốt xấu còn nhớ một ít, Tiêu An Châu thì quên sạch. Nghe ca ca nói, mới lập tức nói theo, sau đó lại không phục mà gặm cằm An Trường Khanh.

An Trường Khanh bị gặm dính đầy nước miếng, ở bên hai huynh muội chốc lát, đoán khách nhân sắp tới, mới bảo nhũ mẫu bế chúng đi. Tiêu Chỉ Qua cầm lấy khăn vải Uông Dục chuẩn bị mà lau mặt cho y, mới cùng đi ra ngoài.

Khách nhân đến sớm nhất là Chu Hạc Lam, tiếp theo là đám người Tề Nguy. Vì thời điểm còn sớm, các khách nhân tới trước đều uống trà ở phòng khách. An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua là chủ nhà, ngồi trên chủ tọa nghe bọn họ nói chuyện trời đất, ngẫu nhiên nói thêm mấy câu.

Tề Nguy là người không chịu yên miệng, bởi vì tâm tư yêu thích sớm chảy về biển đông, liền có chút ghét Chu Hạc Lam, mỗi lần đụng phải đều không nhịn được nói mấy câu. Hôm nay cũng vậy, chưa nói được mấy câu liền xả lên người Chu Hạc Lam.

“Mắt thấy thi Hội tới gần, ngươi không ở nhà chuẩn bị, sao còn có thời gian tới uống rượu? Ta nghe nói mấy ngày nay có không ít bà mối đến Chu phủ làm mai, ngươi đừng bị loạn hoa mê mắt rồi lơi lỏng.”

Tạ Lăng bên cạnh bất động thanh sắc đá gã một cước, dùng ánh mắt bảo gã biết điều, đừng vội vàng chạy trước rồi bị người chèn ép ——tên ngốc này tranh cô nương không lại người ta, cứ gặp là chọc ngoáy hai câu, câu nào câu nấy đều bị người ta lấp miệng không nói, có lúc bị mắng cũng không hiểu. Vậy mà gã cũng không thèm nhớ, gặp được là lại sát vào.

Vậy mà Tề Nguy đặc biệt không cảm kích, quay đầu cả giận: “Tạ Lăng ngươi đá ta làm gì? Ta nói không đúng sao? Giải Nguyên nho nhỏ không xứng với……” Nói đến nửa, gã nhớ ra không thể bôi xấu danh tiếng của An Nhàn Ngọc, dừng một chút sửa lời: “…… Không xứng với cô nương tốt.”

Nói xong còn nhìn về phía Chu Hạc Lam khiêu khích nói: “Ngươi thấy ta nói đúng không? Ít nhất phải được tam giáp chứ?”

Chu Hạc Lam nhàn nhạt uống trà, nghe vậy buông chén, lấy ra một chiếc khăn tay thêu liên trúng tam nguyên lau khóe miệng, rồi cẩn thận gấp lại cất vào tay áo, cười gật đầu nói: “Tề tướng quân nói đúng, ta sẽ không cô phụ tâm ý của nàng. Thi Hội tất toàn lực ứng phó.”

Tề Nguy hừ lạnh một tiếng: “Ngươi biết thì tốt. Nếu ngươi không trúng, ta sẽ không nhường ngươi nữa.”

Vì đứa bạn tốt trì độn này, Tạ Lăng thở dài một hơi thật sâu, lên tiếng vạch trần nói: “Khăn tay của Chu huynh thật độc đáo, ngụ ý cũng hay.”

Nụ cười bên miệng Chu Hạc Lam càng nhu hòa, liếc nhìn Tề Nguy một cái, ôn tồn nói: “Là một người cực kỳ quan trọng tặng cho.”

Tề Nguy trừng mắt, nhìn Chu Hạc Lam lại nhìn Tạ Lăng, nghiêng người đến bên tai Tạ Lăng nhỏ giọng hỏi: “Có ý gì? Ngươi nói tới khăn làm gì?”

“……” Tạ Lăng tức khắc đồng cảm mà nhìn gã, không nhịn được nói: “An tiểu thư không thích ngươi, thích Chu Hạc Lam, đúng là có nguyên nhân.”

“???” Bỗng nhiên bị chọc tới vết thương, Tề Nguy thẹn quá hóa giận, đè thấp giọng nói: “An tiểu thư…… không thích ta, cũng không nhất định thích hắn! Rốt cuộc người về phe nào hả?”

Tạ Lăng cầm ấm trà lên rót trà cho gã, có lệ nói: “Được được, đương nhiên là phe ngươi, uống trà đi, hôm nay là sinh thần Nhạn Vương, ngươi bớt tranh cãi, tránh liên lụy ta bị bệ hạ phạt cùng ngươi.”

Trong lòng Tề Nguy còn hùng hùng hổ hổ, nhưng nghĩ đến lần trước mới chọc tức Tiêu Chỉ Qua ăn hai mươi gậy, liền không dám nói Chu Hạc Lam nữa, đành căm giận uống trà.

Chờ khách nhân đều đến đông đủ, liền có hạ nhân bắt đầu bày tiệc, mời mọi người vào vị trí.

Vì sảnh ngoài đều là nam tân, nữ quyến không tiện ngồi cùng họ, khi mở tiệc chỉ có Dư thị đặc biệt mang mì trường thọ tự làm tới. Một chén mì sợi vàng óng, nước canh trong veo, sinh thần mỗi năm của An Trường Khanh đều không thể thiếu.

Sinh thần của y, cũng là ngày khó khăn của sinh mẫu. Đặc biệt vì y khác hẳn người thường, vì che chở y, Dư thị đã ăn không ít khổ. An Trường Khanh ăn hết bát mì, sau đó trịnh trọng rót rượu, kính tạ ân sinh của Dư thị.

Dư thị uống vài chén rượu với họ mới rời đi, để người trẻ tuổi bọn họ vui vẻ uống rượu.

Tiệc sinh thần náo nhiệt đến sắc trời tối đen mới tạm ngừng. Đều là bằng hữu xấp xỉ tuổi tụ tập với nhau, sau khi say rượu đỏ mặt, giảm đi sự trói buộc quần thần, càng thêm vui vẻ thoải mái. Ném thẻ vào bình rượu, đánh bài phạt rượu…… có thể chơi đều chơi một lần, mỗi người đều uống nhiều rượu, ngay cả An Trường Khanh cũng uống đến chuếnh choáng say.

Phòng bếp đưa canh giải rượu tới, mọi người chia nhau uống, lúc này tiệc rượu mới tàn. Không uống say thì tới chào từ biệt, uống say thì có hạ nhân đưa người lên xe ngựa về phủ. Chờ khách nhân đi hết, Tiêu Chỉ Qua mới vòng lại, đi đỡ người uống say trong sảnh.

Hôm nay An Trường Khanh uống hơi nhiều, canh giải rượu cũng không có tác dụng, cả người lung lay sắp ngã, nhìn người đều thấy bóng chồng.

Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tiêu Chỉ Qua tới dìu y, y nhíu mày tránh, mềm giọng lẩm bẩm nói: “Đầu choáng váng, ngài bế ta.”

Tiêu Chỉ Qua dừng động tác, không nhịn được nhéo mũi y, bế ngang người lên: “Tiểu túy quỷ, đây là tự ngươi muốn bế.” Lúc An Trường Khanh thanh tỉnh không muốn hắn bế y ở ngoài, sợ bị hạ nhân chê cười.

“Ừ.” An Trường Khanh được hắn bế ngang, thuần thục tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn. Một đường được Tiêu Chỉ Qua bế về chính viện, y nỗ lực mở mắt hỏi: “Quà sinh thần của ta đâu?”

“Ngươi say rồi, ngày mai xem.” Tiêu Chỉ Qua đặt y lên giường, cởi giày cho y.

“Ta không có say, bây giờ ta muốn xem.” An Trường Khanh duỗi chân, đẩy hắn ra, chân không đạp lên thảm, lắc lư đi tìm quà sinh thần của mình.

Tiêu Chỉ Qua dở khóc dở cười, ấn y về lại giường, đắp chăn đến bên hông cho y, mới dỗ dành nói: “Ngươi ngồi yên, ta đi lấy cho ngươi.”

An Trường Khanh được dỗ dành, nghe vậy liền ngoan ngoãn gật đầu: “Ta ngồi yên.”

Tiêu Chỉ Qua xoay người mang hộp gỗ tới, đặt trong tay An Trường Khanh. Vẻ mặt hắn ôn nhu: “Vốn định đến tối cho ngươi xem, nào biết vậy mà uống thành ma men.”

“Đã nói ta không say.” An Trường Khanh nhíu mày lẩm bẩm một câu, mở hộp gỗ trên tay, lấy quyển trục bên trong chậm rãi mở ra —— đây là một họa quyển, trên tranh là đình viện quen thuộc, trong đình viện đặt xích đu. Ba người một lớn hai nhỏ ngồi trên xích đu. Lớn chính là An Trường Khanh, nhỏ là hai huynh muội Tiêu An Hoành. Trên tranh hẳn là ngày xuân, đình viện rực rỡ hoa cỏ, cha con ba người thoải mái mà ngồi trên xích đu, Tiêu Chỉ Qua đứng sau bọn họ cẩn thận bảo vệ, ánh mắt ôn nhu lưu luyến. Dưới họa quyển còn đề một câu câu thơ “Trì nhật giang sơn lệ”.

(*Trì nhật giang sơn lệ: “ngày dài sông núi đẹp” trích từ Tuyệt cú nhị thủ kỳ 1 - Đỗ Phủ)

An Trường Khanh yên lặng nhìn chốc lát, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Chỉ Qua: “Ngài vẽ?”

Tiêu Chỉ Qua “ừ” một tiếng, biểu tình lộ vài phần xấu hổ hiếm có: “Tặng thứ khác quá bình thường, liền tự vẽ một bức tranh.”

An Trường Khanh lại cúi đầu nhìn tranh, nhìn nửa ngày chỉ vào câu thơ hỏi: “Câu thơ này có ý gì? Sao không có lạc khoản*?”

(Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ)

Có lẽ là vì uống say, y nghĩ đến cái gì liền hỏi cái đó, nhưng Tiêu Chỉ Qua vẫn kiên nhẫn trả lời: “Vốn định để tên ngươi cùng An Hoành An Châu.”

An Trường Khanh lại nhăn mày, cũng không biết tiểu túy quỷ này nghe hiểu không, y bỗng đứng lên, không màng Tiêu Chỉ Qua ngăn cản, chân không chạy đến phòng ngoài tìm kiếm trong một cái tủ. Cuối cùng tìm được con dấu phỉ thúy màu tím, vui sướng giơ con dấu nói: “Dùng cái này ấn thêm!”

Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ, đành phải cầm con dấu. Con dấu được làm từ phỉ thúy thượng đẳng, hình dáng cổ xưa đơn giản, lông tuyến trơn bóng, hiển nhiên được cẩn thận mài giũa. Lại nhìn từ khắc trên con dấu, phía trên rõ ràng khắc bốn chữ “Tiêu An Hoành Châu”.

Tiêu An Hoành Châu…… lòng Tiêu Chỉ Qua nóng lên, vuốt ve con dấu hỏi: “Nhạ Nhạ làm con dấu lúc nào, sao ta không biết?”

An Trường Khanh mới tìm được mực đóng dấu, bị hắn hỏi vậy, liền ngẩn ngơ, sau đó như nhớ tới cái gì lại khẩn trương, hoang mang đoạt lại con dấu trong tay hắn, trừng mắt hung dữ nói: “Không được động, đây là quà sinh thần của ngài!”

Nói xong liền muốn tìm chỗ giấu. Trong lòng Tiêu Chỉ Qua vừa mềm vừa nóng, kéo tiểu túy quỷ chân không chạy khắp phòng vào lòng rồi đè lên tháp, lại lấy con dấu trong tay y đặt sang một bên, mới dán lên môi y: “Ừ, ta rất thích quà sinh thần này, ta lại tặng Nhạ Nhạ món quà giống vậy……”

An Trường Khanh mơ màng mở to hai mắt, bị bắt nhận “quà sinh thần” độc đáo khác của Tiêu Chỉ Qua.

***

Ngày hôm sau An Trường Khanh không thể dậy sớm, chờ tỉnh lại, Tiêu Chỉ Qua đã hạ triều quay lại. Đang ngồi ở mép giường thưởng thức con dấu phỉ thúy tím. Thấy y tỉnh lại liền cười: “Tỉnh rồi? Có đau đầu không?”

An Trường Khanh lắc đầu, ánh mắt dừng trên con dấu, lại chuyển qua họa quyển, lại nhớ đến tối qua…… Sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, không nhịn được hung hăng liếc xéo Tiêu Chỉ Qua. Tối qua chính là hắn lừa mình muốn viết lạc khoản, kết quả lại dùng lên người y……

Tiêu Chỉ Qua như không phát hiện, còn nói: “Đây là khối phỉ thúy màu tím mà ngươi chọn trước đây phải không? Trộm khắc xong khi nào?”

Khi hai người đến Lương Châu và Tây Khương nói chuyện quặng phỉ thúy, An Trường Khanh từng mang một khối phỉ thúy tím về, rảnh rỗi liền cầm công cụ làm chốc lát. Nhưng sau này nhiều việc, trở về Nghiệp Kinh, Tiêu Chỉ Qua không thấy y làm nữa, cho rằng y không còn hứng thú. Không ngờ rằng y lại trộm khắc xong, còn khắc lên tên họ một nhà bốn người họ.

Tựa như “Trì lệ giang sơn lệ” trên họa quyển, ba người An Trường Khanh là giang sơn của hắn; mà An Trường Khanh cũng lặng yên tự tay khắc tên họ một nhà lên con dấu.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, An Trường Khanh liền buồn bực, lườm hắn một cái, căm giận vươn chân đá: “Ngài lấy họa quyển cùng mực đóng dấu tới đây, ta muốn lạc ấn.”

Tiêu Chỉ Qua nghe lời lấy đồ tới đặt trước mặt y, lại ấn con dấu lên mực đưa cho y. An Trường Khanh nhận con dấu, nhấp môi trịnh trọng ấn con dấu cạnh “Trì nhật giang sơn lệ”

“Được rồi.” An Trường Khanh vui vẻ lại, sai Tiêu Chỉ Qua làm việc: “Tìm một chỗ treo lên đi.”

Nhưng treo ở đâu lại là vấn đề, Càn Chính Cung, thiên điện Sùng Chính Điện, Ngự Thư Phòng, phủ Nhạn Vương…… quá nhiều nơi muốn treo, tranh lại chỉ có một, thật sự khó lựa chọn.

Tiêu Chỉ Qua cẩn thận cất con dấu vào hộp, nói: “Treo bức tranh này ở Ngự Thư Phòng, về sau mỗi năm ta vẽ một bức, có thể treo đầy nơi đó.”

An Trường Khanh bị hắn chọc cười: “Ngài không sợ bị các đại thần chê cười.”

Tiêu Chỉ Qua ôm lấy y: “Có gì phải chê cười? E rằng bọn họ còn hâm mộ không hết.”

Lương thần mỹ quyến, nhi nữ song toàn, sợ không có ai có phúc khí như hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Đợi ta treo đầy Ngự Thư Phòng, làm tấm gương cho những đại thần tam thê tứ thiếp đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.