Đã nhiều ngày quán trà ở Nghiệp Kinh làm ăn đặc biệt tốt, khách nhân ngồi đây bên dưới, phía trên thuyết thư tiên sinh nước miếng văng tung tóe, miệng cũng sắp nứt.
Mắt thấy một lúc đã ngồi đầy, tiên sinh kể chuyện dùng sức gõ cây quạt lên bàn, bắt đầu nói: "Nói đến hoàng hôn hôm ấy, trên đường Vĩnh Nhạc người đến người đi, xa xa liền thấy một con ngựa lớn chậm rãi đi tới. Hai người ngồi trên ngựa, một người cường tráng uy phong hiển hách, một người nhỏ bé anh tuấn so Phan An......",
Thuyết thư tiên sinh mở quạt ra: "Các ngươi đoán là ai?"
"Ắt là Bắc Chiến Vương cùng Vương phi mới thành hôn của ngài ấy!"
"Bắc Chiến Vương phi thật khó lường, một thân nam nhi còn đẹp hơn nữ tử ba phần, tuấn tú phong lưu, câu hồn đoạt phách! Bắc Chiến Vương gặp y lần đầu, liền bị câu hồn, thề muốn cưới người về kim ốc tàng kiều. Nhưng dù sao Vương phi cũng là một nam nhi, nào có chịu theo......"
Thuyết thư tiên sinh nói đến nước miếng bay tứ tung, phía dưới lại có người bất mãn, nói thầm: "Thuyết thư này kể chuyện bậy bạ, không phải Bắc Chiến Vương phi đã sớm chết rồi sao? Nghe nói buổi sáng tân hôn ngày thứ hai đã được người lặng lẽ lôi ra ngoài thành chôn rồi!"
"Ngươi nghe được tin này ở đâu? Thật không đáng tin." Người bên cạnh không nghe nổi nữa, trừng gã ta một cái: "Hôm trước Bắc Chiến Vương còn đưa theo Vương phi đến Tam Vị Trai. Nghe nói Vương phi thích ăn bánh hoa mai, Vương gia cố ý dẫn ngài ấy đi mua."
"Đúng vậy." Một bà thím bên cạnh phụ họa: "Đã nhiều ngày bánh hoa mai của Tam Vị Trai bán như gió, nói ăn vào có thể nõn nà xinh đẹp như thiên tiên giống Vương phi, nếu không phải không đoạt được, ta cũng muốn mua mấy khối!"
Bên cạnh có người trêu ghẹo: "Thím đến tuổi này rồi, còn muốn trẻ ra sao?"
Bà thím "phi" một tiếng, mắng: "Ta ăn làm gì? Đó là cho khuê nữ nhà ta ăn!"
Lúc trước nam tử đặt câu hỏi bị mấy người nói lỗ mãng, trong mờ mịt lại hoàn hồn xem thuyết thư tiên sinh, thuyết thư tiên sinh cũng đã giảng tới vì Vương phi không chịu theo, Bắc Chiến Vương giận dữ bắt người đến vương phủ độc chiếm......
Nam tử: "......"
Tuy chuyện xưa vớ vẩn, nhưng đám khách lại nghe đến hứng thú dạt dào. Tới gần cuối năm, mọi người đều nhàn nhã, liền thích nghe thứ mới mẻ thú vị, chuyện Bắc Chiến Vương cường đoạt Vương phi ngược thân ngược tâm cuối cùng thành thân thuộc, so với hôm nay phủ Bắc Chiến Vương lại chết mấy hạ nhân còn thú vị hơn nhiều.
Mắt thấy thuyết thư tiên sinh càng giảng càng thái quá, một công tử áo lam ngồi ở cuối đứng dậy đi ra ngoài, hai người áo xám phía sau gã cũng đi theo.
Ra quán trà, mặc áo xám nói: "Thuyết thư này thật sự thái quá."
Công tử áo lam nói: "Nhưng hai người cùng cưỡi một con ngựa hồi phủ lại là thật. Các ngươi nói...... Lão nhị thiệt tình thích thứ tử kia, hay đang diễn trò cho chúng ta xem?"
Người áo xám chần chừ một lát: "Sợ là diễn trò nhiều hơn. Trước đây chưa bao giờ nghe nói Bắc Chiến Vương ham nam sắc. Với lại tính tình của ngài ấy...... Ngài không phải không biết."
"Không sai." Công tử áo lam tán đồng gật đầu: "Có phải diễn trò hay không...... đợi ta trở về, bảo mẫu hậu tuyên hắn vào cung thử một lần thì biết."
Công tử áo lam cười lạnh một tiếng: "Tuy nói hắn sớm không có tư cách kế vị, nhưng không thể không phòng."
Dẫu sao mấy vị hoàng tử trong cung bao gồm cả hắn, nhưng không ai nắm quân quyền. Tuy nói thầm chấp nhận hắn không có khả năng kế vị, nhưng chẳng lẽ tiền triều bức vua thoái vị còn ít?
Công tử áo lam giấu sắc bén trong mắt, nói: "Hồi cung."
***
Lại nói phủ Bắc Chiến Vương, gần đây Bắc Chiến Vương phi rất đau đầu.
Từ lần Tiêu Chỉ Qua đến An gia đón y, sau một lần gọi nhũ danh của y, không bao giờ chịu sửa.
Rõ ràng một võ tướng uy vũ cường tráng như vậy, cả ngày lại gọi nhũ danh mềm như bông, mỗi khi An Trường Khanh nhìn hắn mặt vô biểu tình, lại nghe hắn gọi mình "Nhạ Nhạ", cảm thấy từ đầu đến ngón chân đều tê dại.
Nhưng mặc kệ y công khai ám chỉ, nam nhân cũng không thay đổi.
Sau mấy lần, An Trường Khanh đành thỏa hiệp, mặc hắn. Chỉ là bây giờ vẫn không quen, mỗi lần nam nhân gọi, y đều đỏ mặt tía tai. Cuối cùng hết cách, chỉ có thể trốn tránh Tiêu Chỉ Qua.
Cũng may mỗi ngày Tiêu Chỉ Qua đều đến đại doanh ngoài thành luyện binh, y lại vội vàng chọn thôn trang, buổi tối nghỉ ngơi sớm, lúc này mới không bức y đuổi Bắc Chiến Vương đến thư phòng ngủ.
Hôm nay An Trường Khanh phân phó An Phúc đi chuẩn bị xe ngựa, y muốn ra thành một chuyến.
Trải qua mấy ngày tìm kiếm, rốt cuộc y cũng tìm được một thôn trang thích hợp, dưới núi Thanh Vân ngoài thành, cảnh vật thanh tịnh đẹp đẽ, trên thôn trang còn có suối nước nóng, rất thích hợp dưỡng bệnh. An Trường Khanh chuẩn bị tự mình đi xem, nếu thích hợp, sẽ nhanh chóng mua.
"Muốn ra ngoài?" Đúng lúc Tiêu Chỉ Qua cũng muốn ra ngoài, thấy thế hỏi.
"Ừ, đến núi Thanh Vân xem thôn trang."
Tiêu Chỉ Qua nhấc chân liền thu lại, ngồi xuống bên cạnh, nói: "Cùng đi, tiện đường."
An Trường Khanh kỳ quái: "Hôm nay Vương gia cũng phải đến núi Thanh Vân?"
Tiêu Chỉ Qua: "Không đi."
An Trường Khanh nghi hoặc nhìn hắn, không rõ hắn tiện đường nào. Núi Thanh Vân ra cửa thành hướng nam, đại doanh ra cửa thành hướng bắc, thế nào cũng không giống tiện đường. Nhưng Tiêu Chỉ Qua ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình thoạt nhìn chân thật đáng tin, An Trường Khanh nghĩ hắn có chuyện khác, liền không hỏi nhiều.
Không bao lâu An Phúc đã chuẩn bị xong xe ngựa, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua ra ngoài.
Tiêu Chỉ Qua liếc nhìn xe ngựa một cái, lặng lẽ nhấp môi, nhìn An Trường Khanh: "Cưỡi ngựa không?"
An Trường Khanh chớp chớp mắt, nhìn hắn cưỡi duy nhất một con ngựa, lập tức lĩnh hội ý của hắn, thẹn quá hóa giận mà trừng hắn một cái: "Ta ngồi xe ngựa!" Nói xong liền dẫm ghế lên xe.
Y còn nhớ sau lần ngồi chung hồi phủ, bỗng nhiên sinh ra vô số tiểu thoại! Y không nghĩ lại bị người xem thành hiếm lạ.
Vương gia lẻ loi cưỡi ngựa lặng lẽ hạ môi xuống, mặt vô biểu tình cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa.
Xe ngựa ra khỏi cửa thành, khi đang muốn quẹo trái hướng nam, bỗng một đám người chạy ra trước đường. Một thiếu niên gầy gầy cao cao chạy trước, một đám nông phu đuổi theo sau, cầm gậy cuốc, hùng hùng hổ hổ kêu la.
Thiếu niên kia đã kiệt lực, lảo đảo chạy được hai bước liền ngã ở ven đường, người phía sau hô hào đi tới, tay đấm chân đá gã.
Mắt thấy những người này sắp đánh chết thiếu niên kia, Tiêu Chỉ Qua giục ngựa tiến lên quát bảo ngưng lại: "Dừng tay!"
Một đám nông phu thấy sắc mặt hắn hung ác, theo bản năng có chút sợ hãi, lại thấy thiếu niên kia ngã trên mặt đất không nhúc nhích, sợ chọc phải kiện tụng, hét một câu "Hắn là kẻ ăn trộm" liền tán đi.
Tiêu Chỉ Qua cũng không đuổi theo, hắn nhìn xuống đánh giá thiếu niên một cái, tháo xuống nước ấm cùng kim sang dược bên hông để lại cho gã, lại giục ngựa về, nói với xa phu: "Đi thôi."
"Để hắn nằm ở kia không sao chứ?" An Trường Khanh xốc màn xe lên hỏi.
Tiêu Chỉ Qua nói: "Không chết được."
An Trường Khanh chần chờ mà nhìn qua, thiếu niên kia vẫn không nhúc nhích mà quỳ rạp trên mặt đất, trên tay chân đều là vết thương cùng nứt da, y đang chần chờ, xe ngựa đã đi chuyển, An Trường Khanh nhìn từ cửa sổ, thấy thiếu niên kia đã giãy giụa, trong miệng còn gọi một tiếng "mẹ" thật thấp.
Tâm y bỗng dưng mềm nhũn, kêu ngừng xe ngựa, nhìn về phía Tiêu Chỉ Qua: "Bằng không chúng ta đưa hắn về đi......"
"Hắn vẫn là một đứa bé......" An Trường Khanh tùy tiện nói: "Ít nhất đưa hắn đi khám đại phu."
Tiêu Chỉ Qua nhìn y nhíu nhíu mày, bộ dáng như sợ hắn không đồng ý, còn nỗ lực nghĩ lý do thoái thác, biểu tình lạnh lẽo không tự giác mà mềm xuống, nói với Triệu Thạch: "Đưa người lại đây."
Triệu Thạch liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn An Trường Khanh tức khắc vui vẻ ra mặt, nghĩ thầm quả nhiên Hồ quân y nói không sai, giờ Vương gia chỉ nghe Vương phi. Trước kia có thấy Vương gia của bọn họ lo chuyện bao đồng đâu?
Thiếu niên được Triệu Thạch cõng đến, An Trường Khanh thấy gã lạnh đến phát run, lại bảo Triệu Thạch đưa gã vào trong xe ngựa. Đưa bình nước nóng cho gã. Nơi này trước không thôn sau không tiệm, cũng không có đại phu, An Trường Khanh dứt khoát đưa người đến thôn trang dưới núi Thanh Vân..
Trên thôn trang trái lại có đại phu chân trần, An Trường Khanh bảo Triệu Thạch đưa thiếu niên kia đi khám đại phu trước, mình thì chuẩn bị đi xem trong ngoài thôn trang một lần.
Tiêu Chỉ Qua cũng theo y đi ra ngoài, nhưng là lên ngựa chuẩn bị rời đi.
An Trường Khanh nghi hoặc: "Hôm nay Vương gia phải đi đâu?"
Tiêu Chỉ Qua nói: "Đại doanh."
An Trường Khanh phản ứng nửa ngày, mới cẩn thận suy nghĩ kỳ thật lần này là hắn cố ý đưa mình tới, trong lòng hơi ấm, miệng lại nhịn không được nói thầm: "Chạy qua chạy lại cũng không sợ phiền toái."
Tiêu Chỉ Qua không nghe thấy y lẩm bẩm, hướng y gật gật đầu, nói "Chạng vạng tới đón ngươi", liền giục ngựa rời đi.
......
An Trường Khanh đi dạo khắp thôn trang, đều rất vừa lòng, quyết định sau khi trở về viết khế thư mua bán. Xong xuôi việc chính, lại nghĩ tới thiếu niên được cứu về, liền hỏi thăm trang đầu chỗ ở của đại phu, tự mình đi tìm.
Triệu Thạch đang giữ cửa, thấy y đến, liền nói: "Đại phu đã khám, nói không có trở ngại, đều là chút thương ngoài da."
An Trường Khanh gật gật đầu, đẩy cửa đi vào, thấy thiếu niên kia đang ngồi ở mép giường uống thuốc. Gã đã thay y phục, hẳn là đồ trong nhà đại phu, rõ ràng rộng rất nhiều, mặt cũng lau khô, thấy An Trường Khanh tiến vào, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ ân công, ân cứu mạng, suốt đời khó quên."
Tuy thiếu niên nỗ lực bắt chước, nhưng An Trường Khanh vẫn nghe ra, giọng của gã không phải giọng Nghiệp Kinh.
Lại nghĩ vừa rồi gương mặt này có chút quen thuộc, An Trường Khanh nâng người dậy, một bên tinh tế đánh giá gã, một bên thử hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Chu Hạc Lam." Thiếu niên ngẩng đầu, trên gương mặt mang ngây ngô, nhưng mũi cao mắt sâu, có chút giống người nước khác.
Không ngờ đến là gã, An Trường Khanh nhất thời sửng sốt, thật lâu không phản ứng.
Chu Hạc Lam, quốc sư Vũ Trạch, đời trước khi Tiêu Chỉ Qua táng thân ở bãi tha ma, y đã từng gặp gã một lần.
Khi đó Tiêu Chỉ Qua chết, y du đãng ở bãi tha ma không biết thời gian, một ngày bỗng nhiên có hai người đến bãi tha ma, đi đầu là Chu Hạc Lam.
Chu Hạc Lam một thân hắc y, thần sắc túc sát, mang theo một bầu rượu tới tế bái.
—— gã tế Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua chinh chiến cả đời, chết không toàn thây, lúc sống vô số tiếng xấu, lần đầu tiên y thấy có người đến tế bái. Y nhớ kỹ bộ dáng của Chu Hạc Lam, về sau đi theo gã về Nghiệp Kinh, mới biết được sau khi Tiêu Chỉ Qua chết, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tỷ như phế Thái tử Tiêu Kỳ Án đăng cơ chỉ một tháng, đã trúng độc bỏ mình. Hai vị Trụ Quốc đại tướng quân lại có các tâm tư lục đục nổi lên, thế cục vừa mới ổn định lại bị đánh vỡ, nước láng giềng Vũ Trạch mượn cơ hội huy quân ra bắc, thế như chẻ tre, nhất cử chiếm lĩnh đô thành Nghiệp Kinh.
Vũ Trạch Vương Hoài Như Dục ở Nghiệp Kinh xưng đế, tôn Chu Hạc Lam làm quốc sư.
Tác giả có lời muốn nói:
# tiểu thoại bản #
Túng Túng: Lại ra thoại bản mới, thừa dịp Nhạ Nhạ không ở nhà chạy nhanh đi mua.