Tâm tình An Trường Khanh vốn có chút thấp thỏm, dưới lời nói trầm ổn của hắn bình tĩnh trở lại. Y nghĩ nghĩ nói: "Nếu như vậy, ta cũng không thể nhàn rỗi. Khoản mục của các cửa hàng ta sẽ đối chiếu tính toán với Hạc Lam. Vừa lúc chuẩn bị áo bông lương thực cùng than lửa qua mùa đông."
Đời trước y đã từng nghe hạ nhân trong phủ đàm luận giá cả than lửa tăng đặc biệt lợi hại. Vì không ít đại quan quý nhân chuẩn bị than lửa chỉ có thể dùng trong một tháng. Đến đầu tháng 2 thì không có than sưởi. Một năm này lạnh đến cuối tháng 3. Các phủ đệ tranh mua than lửa khắp nơi. Làm cho than lửa bị nâng giá đến cực cao.
Tiêu Chỉ Qua suy nghĩ, nói: "Trong phủ vẫn còn có bạc, tìm Vương Phú Quý lấy là được, chỉ là phỏng chừng lúc này, không mua được nhiều."
"Có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu." An Trường Khanh nói.
Hai người quyết định, rồi cùng đi dùng bữa tối. Tới ngày kế, An Trường Khanh liền phân phó Vương Phú Quý triệu tập các quản sự cửa hàng trước, thương nghị chọn mua hàng hóa.
Sớm đã định 20 tháng chạp sẽ triệu người tới, giờ đúng lúc có việc, dứt khoát gọi người tới trước hai ngày.
Mấy ngày nay An Trường Khanh có chuyện chồng chất, không có thời gian suy nghĩ xử lý đám quản sự thế nào, nhưng những quản sự bị thờ ơ này ai cũng lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể lập tức đến vương phủ dập đầu nhận sai.
Bọn họ càng nghĩ càng sợ hãi, mấy ngày ở nhà ăn ngủ không yên. Trước kia bọn họ nghe nói Vương phi bắt đầu tra nợ cũ, sau đó lại nghe nói quản sự tiểu nhị của Thiên Y Phường bị bắt đi gặp quan, sau lại bị vẻ mặt nghiêm khắc của Vương Phú Quý đánh một phen. Trừ bỏ mấy người trong lòng không có quỷ, trong thời gian ngắn ngủn những quản sự khác đều lo lắng hãi hùng mà gầy đi không ít.
Khi bị gọi đến vương phủ, ngược lại trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù phải chết, cũng thấy được ngày chết, so với ngày ngày lo lắng hãi hùng đêm không thể ngủ còn tốt hơn nhiều.
Ai biết Vương phi không kéo xuống thẩm tra hỏi tội từng người như bọn họ tưởng tượng. Trái lại vẻ mặt ôn hoà hỏi tình hình các cửa hàng. Các quản sự đáp thật cẩn thận. Lại nghe y nói: "Lần này triệu tập mọi người đến, kỳ thật là có chuyện quan trọng. Ta và Vương gia muốn chọn mua quần áo mùa đông, lương thực còn có than lửa. Nhưng khổ nỗi không đủ nhân thủ, không biết các vị quản sự có thể giải ưu không?"
Các quản sự đều là nhân tinh lăn lộn nhiều, nghe ý tứ này, chính là muốn bọn họ lấy công chuộc tội. Nếu làm tốt, dù lúc trước có sai lầm gì, cũng có thể lấy công đền.
Mấy quản sự trong đầu dưới tay không quá sạch sẽ liếc nhau, lập tức tiến lên một bước: "Không biết Vương phi muốn mua bao nhiêu?"
An Trường Khanh cân nhắc một chút, nói: "Các ngươi có thể mua được bao nhiêu?"
Các quản sự thương nghị một lát, cũng không thể xác định. Bọn họ giao thiệp hàng năm, mạng giao thiệp khá rộng, có thể tìm được đường mua, nhưng mua được bao nhiêu, còn phải về xác nhận.
Lập tức có người nói: "Phải trở về xác nhận lại ạ."
An Trường Khanh nói: "Vậy chư vị quản sự mau chóng xác nhận, tốt nhất ngày mai có thể báo số lượng lên."
Tuy các quản sự không biết vì sao y bỗng nhiên muốn mua nhiều đồ mùa đông như vậy, nhưng vì chột dạ mà có vài phần sợ y, không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính đồng ý.
Nói xong việc mua bán, thấy các quản sự thấp thỏm, An Trường Khanh lại nói: "Còn có một chuyện khác, hẳn là chư vị đều đã biết. Quản sự cùng tiểu nhị của Thiên Y Phường lừa trên gạt dưới, cấu kết người ngoài, làm giả sổ sách, hiện giờ đã bị đưa đến quan phủ."
Các quản sự rùng mình, lo sợ mà nhìn y.
An Trường Khanh ngừng một chút, ánh mắt đảo qua thần sắc của các quản sự, mới tiếp tục nói: "Ta vừa mới tiếp quản cửa hàng, chưa quen thuộc như chư vị quản sự, rất nhiều chuyện còn phải dựa vào chư vị. Nhưng mà......tuy ta khoan dung, cũng sẽ không bỏ qua những kẻ lừa trên gạt dưới kiếm túi lời riêng!"
Thanh âm của y đột nhiên lạnh lùng, các quản sự mới lơi lỏng xuống lại treo lên, có tên nhát gan, tay rũ ở sườn đã run nhè nhẹ.
Thấy đạt được hiệu quả mình muốn, An Trường Khanh hòa hoãn sắc mặt, thả nhẹ ngữ khí nói: "Nhưng dù sao các vị quản sự cũng là lão nhân, tục ngữ nói nước quá trong ắt không có cá, ta cũng không phải loại người trong mắt không chấp nhận được một hạt cát. Cho nên không truy xét chuyện cũ nữa. Chẳng qua vì phòng xuất hiện một kẻ như quản sự Thiên Y Phường, định ra điều lệ mới. Chư vị truyền xem một phen, nếu có dị nghị, sẽ bàn lại."
Nói rồi kêu Vương Phú Quý truyền điều lệ xuống, cho các quản sự truyền đọc.
Những điều lệ này do An Trường Khanh cùng Chu Hạc Lam thương nghị định ra, trừ bỏ bố trí lúc trước, mỗi cửa hàng sắp xếp hai vị chưởng quầy một chính một phó, cách ba năm đổi một lần, còn bỏ thêm không ít khuôn sáo khác. Không tính là khắc nghiệt, nhưng cũng diệt con đường quản sự nắm hết quyền hành kiếm túi tiền riêng.
Các quản sự truyền đọc xong, hai mặt nhìn nhau một lát, đều thức thời mà khom người: "Chúng ta không có dị nghị."
Nếu là vào trước kia, điều lệ thế này bọn họ thế nào cũng làm ầm lên, nhưng hiện tại An Trường Khanh nắm được nhược điểm của họ, mặc dù có dị nghị, bọn họ cũng áp xuống.
"Nếu chư vị không có dị nghị, sau này cứ làm theo điều lệ." An Trường Khanh đánh gậy xong, lại bắt đầu cho táo ngọt: "Hôm nay chư vị quản sự đi một chuyến xa, sắp đến cuối năm, ta bảo Vương quản gia chuẩn bị phần quà cho các vị."
Vương quản sự mang một khay tới, phát cho các quản sự mỗi người một bao lì xì.
Chờ rời đi rồi mở ra, bên trong có mấy tờ ngân phiếu. Trước đó các quản sự còn có chút bất mãn tức khắc thu vào. Tuy nói Vương phi định ra điều lệ bất lợi với họ, nhưng nếu mỗi năm đều hào phóng như vậy, bọn họ sẽ không bí quá hoá liều đi ham những đồng tiền lẻ kia.
***
Sau khi bị ân uy một phen, các quản sự làm việc cực kỳ nhanh nhẹn. Hôm sau đã sôi nổi hồi bẩm số lượng hàng có thể mua. An Trường Khanh và Chu Hạc Lam tính suốt đêm, cuối cùng quyết định mua ba vạn bộ quần áo mùa đông, ba vạn thạch* gạo trắng. Một vạn thạch than lửa bình thường, năm vạn thạch than ngân ti thượng hạng. Vì mua nhiều, giá cả đi xuống không ít, nhưng dù vậy, cộng lại vẫn tiêu gần 130 vạn lượng bạc. Khoản mục trong phủ đã rỗng tuếch.
(*Thạch: đơn vị dung tích)
Lập tức tiêu mất nhiều tiền như vậy, An Trường Khanh cũng có chút hãi hùng khiếp vía, buổi tối nằm trên giường cũng không ngủ nổi, trằn trọc lúc lâu, lại ngồi dậy, kéo Tiêu Chỉ Qua nhắc mãi: "Tiêu tốn bao nhiêu tiền như vậy, nếu không kiếm lại được thì phải làm sao?"
Giờ y tính toán rất tốt, nếu thiên tai ập xuống. Mấy thứ này nhất định tăng giá. Quần áo mùa đông và lương thực đều là thứ bình dân bá tánh không thể thiếu. Y mới được Tiêu Chỉ Qua điểm tỉnh, cũng không tính dựa vào hai thứ này đi vơ vét. Nhưng than lửa tích trữ, y đã chuẩn bị kiếm món tiền lớn.
Than lửa giá cao, bình dân bá tánh không bỏ dùng được, càng có rất nhiều người phú quý đang dùng. Đợi giá cả lên cao, y sẽ nhân cơ hội bán đi, có thể kiếm lại tiền về.
Tính là tính vậy. Nên phòng cũng nên phòng. Tiêu Chỉ Qua càng tín nhiệm y, khi chi bạc mặt già của Vương Phú Quý đã nhăn thành vỏ quýt khô, nhưng Tiêu Chỉ Qua lại không chớp mắt. Một câu Vương phi làm chủ liền xong rồi.
Lúc trước An Trường Khanh còn vui sướng vì hắn tín nhiệm, nhưng chuyện ập lên đầu, lại sầu mà ngủ không yên. Cứ lo lắng nếu đời này khác đời trước thì phải làm sao? Nếu tin đồn y từng nghe có sai sót thì thế nào? Nếu...... mấy thứ này hoàn toàn không dùng tới, lại làm sao bây giờ?
Y sầu đến thở ngắn than dài, lông mày thanh tú hận không thể thắt nút lại.
Tiêu Chỉ Qua bị y nháo, cũng không biết nên thế nào mới có thể khiến y yên tâm, nghĩ nghĩ đành nói: "Phủ Tướng quân ở Nhạn Châu còn có bạc. Dù không dùng tới, cũng có thể đem hết đến Nhạn Châu, coi như lương bổng cho tướng sĩ Nhạn Châu."
An Trường Khanh méo miệng, thấy hắn bình tĩnh như thường, không nhịn được lẩm bẩm: "Nhiều bạc vậy, sao ngài không hề đau lòng chút nào thế?"
Tiêu Chỉ Qua do dự, tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói mấy câu. An Trường Khanh mở to hai mắt nhìn: "Nhiều như vậy......"
"Xuỵt——" Tiêu Chỉ Qua đặt ngón tay lên môi, hướng y lắc lắc đầu.
An Trường Khanh nhấp môi, không tự chủ được duỗi tay che ngực, nghĩ so sánh số bạc này với số Tiêu Chỉ Qua nói, xác thật không tính là gì. Cuối cùng không lo lắng mình sẽ làm lụn bại của cải của Bắc Chiến Vương nữa, lộ nụ cười thả lỏng.
Tiêu Chỉ Qua thấy y không còn sầu, kéo chăn qua bao lấy người, nhu thuận ôm lại, nói: "Ngày mai lại nghĩ, ngủ đi."
An Trường Khanh chắp tay, mặt dán lên ngực nóng rực của hắn, an tâm mà ngủ.
***
Một lần mua nhập số lượng hàng hóa quá lớn, An Trường Khanh sợ quá khoe khoang, bảo quản sự các nơi chia ra cất giữ trong kho. Nhưng trên đời không có tường nào gió không lọt, ngẫu nhiên nghe thấy tin tức, đều chỉ khinh miệt mà cười, nói quả nhiên Bắc Chiến Vương phi là thứ tử không có tầm mắt, ngu ngốc mua một đống đồ không đáng tiền cũng không sợ không lấy được vốn về.
Thái tử Đông cung cũng nghe nói việc này, biểu tình thập phần kỳ dị, nói với người hầu bên cạnh: "Chẳng lẽ Lão Nhị thật sự động lòng? Nhiều đồ như vậy, không phải của cải bị đào hết đi sao? Hắn cứ mặc thứ tử kia làm bậy?"
"Đúng vậy." Người hầu nghiền ngẫm thần sắc của gã, nói: "Nghe nói Bắc Chiến Vương giao hết quyền hành trong phủ cho Vương phi, ngay cả quản gia tâm phúc cũng bỏ qua một bên."
"Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân......" Thái tử hơi mỉm cười: "Xem ra Lão Nhị đã ngã vào rồi. Không biết hắn có thể bò dậy hay không......"
Người hầu lấy lòng nói: "Một Vương gia cưới nam nhân, lại không có con nối dõi, còn có thể bò dậy thế nào? Sợ đã nhảy xuống hố, vĩnh viễn không xoay người được."
Thái Tử đứng dậy đi dạo hai bước, mặt lộ vẻ sung sướng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Tuy nói như thế, vẫn không thể thiếu cảnh giác."
***
Khi đống quần áo mùa đông cuối cùng chuyển vào kho hàng của Thiên Y Phường, cách giao thừa còn ba ngày. Mấy ngày nay y và Chu Hạc Lam cả ngày bôn ba, chính vì bảo đảm không có bất luận sơ suất gì. Xác nhận đống hàng cuối cùng không có sai sót, liền có thể an tâm ăn tết.
Xe ngựa vẫn đi qua đường Vĩnh Nhạc, nhà cửa hai bên đã treo đèn lồng cùng tơ lụa đỏ, trên gương mặt của bá tánh qua đường đều tràn đầy không khí vui mừng. An Trường Khanh vén rèm thăm dò nhìn bên ngoài, liền thấy một nam tử bỗng nhiên lao tới, ngăn cản xe ngựa.
"Vương phi, ta với Nhàn Ngọc lưỡng tình tương duyệt, lại sớm định hôn ước. Tuy bây giờ gia đạo sa sút, nhưng ta nhất định sẽ dốc hết sức yêu quý nàng, chỉ cầu ngài đừng cản trở hôn sự của ta và Nhàn Ngọc!"
Nam tử khẩn thiết, nói xong dập đầu xuống. Đợi ngẩng đầu lên, chính là Ngô Tuyển Thư đã lâu không thấy.
Gã một thân bố y, không rạng rỡ như trước, nhưng vẫn chỉnh tề, hơn nữa gương mặt ôn nhuận, trong nhất thời có vẻ vô cùng si tình. Tựa như An Trường Khanh thành ác nhân chia rẽ uyên ương.
Tác giả có lời muốn nói:
# Vương gia có quặng #
Túng Túng: Ta giàu có vượt qua tưởng tượng của ngươi.