Thái dương đã từ từ
lặn xuống nơi phía cuối chân trời nhưng đám cung nữ đang tụ tập ngoài
cửa lại không dám cầm đèn đến gần Sở Ly khiến Thanh Hạ không thể không
đứng dậy.
Nàng mang bộ dáng nhàn nhã tựa người vào khung cửa sổ
quay đầu lại nhìn Sở Ly, khoé môi dịu dàng nở nụ cười, đôi mắt phượng
hẹp dài trầm tĩnh tựa như hồ nước mùa thu, nét mặt có chút ôn nhu,giống
như vừa mới phát hiện ra hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng quay lại rồi sao?!”
”Ừ!”
Sở Ly khẽ đáp một tiếng rồi rảo bước đi vào nội thất, đám nha hoàn sau
lưng không khác gì được lệnh đặc xá vội vàng chạy tới châm hết các ngọn
đèn trong phòng rồi lui ra.
Ánh sáng đột ngột ập đến chiếu rọi khuôn mặt hai người khiến cho khung cảnh có vẻ chói mắt.
Thanh Hạ hành động tự nhiên tiến lên thoái bỏ đai lưng cùng từng kiện giáp
nặng nề trên người Sở Ly xuống để vào cái ghế nhỏ bên cạnh.
Động tác lưu loát không hề gượng ép dường như đã từng thực hiện qua rất nhiều lần.
Thật ra nàng sớm đã phát hiện Sở Ly đứng ở cửa, chỉ là một loại cảm xúc khác lạ không tên không biết tại sao cứ quanh quẫn mãi ở trong tim khiến
nàng không muốn đối diện với người nam nhân trước mắt.
Không khí giữa cả hai có phần trầm lắng.
Cuối cùng Thanh Hạ chính là người đầu tiên không còn kiên nhẫn phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Nàng căn bản không phải là một nữ nhân cổ đại đơn thuần cái gì cũng không
biết hay là một quý phi nhất tâm cầu sủng trong cung, vô duyên vô cớ
xuyên đến triều đại quỷ dị này thì nàng chỉ còn cách tùy theo sóng mà
chảy không có phương hướng của chính mình.
Lần đầu tiên Thanh Hạ có cảm giác bản thân mình không có nơi chốn để quay về.
Nàng nên lưu lại hoàng cung giả dạng giống như một con đà điểu vùi đầu vào
cát mà tự thôi miên mình bên ngoài vẫn đầy tòa cao ốc sao?! Hay phải
ngây ngốc tựa như chim non mới nở mà coi địa phương đầu tiên bản thân
nhìn thấy là nhà của chính mình?!
Những thị nữ từ bên ngoài nhẹ
nhàng bước vào trưng bày thức ăn tràn ngập bàn nhỏ, tuy nhiên lại không
làm cho người khác có cảm giác thèm ăn.
Sở Ly cầm lấy đũa bạc
trong khay rồi lãnh mạc quan sát Thanh Hạ ở đối diện, vài giây sau mới
gắp một miếng măng cho vào trong miệng, không biết mùi vị nuốt xuống,
nhàn nhạt hỏi: “Vì sao nàng muốn cứu Đan Phi?!”
Thanh Hạ không
nghĩ tới hắn lại điều này, hạ xuống đôi đũa đã đưa tới nơi khoé môi,
nhàn nhạt nói: “Lúc đó không chú ý đó là ai, chỉ thấy còn thở nên liền
cứu!”
Sở Ly sắc mặt không đổi, giống như tùy ý hỏi: “Nàng sao không ở trong cung?! Lúc hoả hoạn xảy ra nàng đã đi đâu?!”
Động tác gắp thức ăn của Thanh Hạ dừng lại, môi mọng có chút trắng nhợt,
nghĩ một chút mới trả lời: “Thiếp nghĩ lén trốn ra khỏi hoàng cung báo
tin cho chàng, ai dè đi không được tới Đông Hoa môn thì thiếu chút bị
thị vệ phát hiện nên phải quay ngược trở về.”
”À?!”
Giọng
nói của Sở Ly bỗng chốc trở nên cao hơn, hắn nhướng mày nói: “Văn sử
quan Lâm Mộ Bạch báo lại là có một cung nữ hiệp trợ hắn xuất cung, người đó có phải hay không là nàng?!”
Thanh Hạ nhíu mày, nghi vấn cất giọng hỏi: 'Lâm Mộ Bạch?! Có phải là chưởng quản của văn sử quan Lâm đại nhân?!”
”Chính là hắn, nàng quả đã thấy hắn?!”
”Không có?!” Thanh Hạ khẽ ngẩng đầu, hai mắt trầm tịnh như nước nói: “Chỉ là
thời gian trước thiếp có đọc qua Đại Tần sử ký do hắn viết, cảm giác hắn có tài hoa nên nhớ tên hắn mà thôi! Hắn tuy thuộc tầng lớp thư sinh
nhưng lại có thể mạo hiểm xuất cung báo tin cho chàng quả thật là người
trung nghĩa!”
”Đúng vậy! Đó là công lao vô cùng lớn nên bất kể là ai làm cũng đều được trọng thưởng!” Sở Ly trong lời có ý, trầm giọng
nói: “Thanh Hạ, nàng biết võ công, sao từ trước giờ không thấy nàng
luyện qua?!”
Thanh Hạ biết nhất định là ngày đó Tề An cứu nàng ở
thiên lao đã để lộ ra sơ hở, nghi vấn này hắn sẽ giữ trong lòng và cho
người bí mật điều tra.
Nói không chừng đến chuyện chạy trốn của
Tề An hắn cũng đã hoài nghi tới nàng, nói tới nói lui thì họa đều là do
Lâm thư sinh chọc ra.
Thanh Hạ không động thanh sắc nhìn Sở Ly,
lộ ra một chút không nguyện ý nói: “Năm đó ở trong Tề cung thiếp có học
qua một võ thuật để phòng thân, mãi đến hiện tại mới có cơ hội dùng!”
Đến nơi đây gần một tháng, đối với sự tình của Trang Thanh Hạ nàng cũng đã
biết phần lớn, nàng đã từng là đặc công ưu tú của sở tình báo quân đội
nên sở trường là từ trong những vấn đề vụn vặt lấy ra được những thông
tin cần thiết, huống hồ sự tình của Trang Thanh Hạ cũng không phải là
chuyện bí mật gì.
Sở Ly nghe nàng nói như vậy liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm mà không nói gì.
Lúc này trên hành lang có tiếng bước chân đi lại, một lúc sau bên ngoài
truyền vào thanh âm của thái giám thiếp thân của Sở Ly Tống Nguyên:“Điện hạ, thị vệ canh giữ Đông cung tới báo rằng Tiêu quý phi nương
nương hiện đang quỳ ở ngoài cửa Đông cung đại điện!”
”Cạch!!!” Đôi đũa trong tay Sở Ly rơi xuống mặt bàn.
Thanh Hạ nghi ngờ ngẩng đầu thì chỉ thấy Sở Ly đang nhíu chặt chân mày lặng
lẽ trầm tư, một lúc sau lại cầm đũa lên tiếp tục ăn, không có một lời
phản ứng với tiếng bẩm báo bên ngoài.