Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 37: Thư sinh Lâm gia



“Đứng lên đi!” tiếng nói trầm thấp từ trên từ trên đầu truyền lại, Thanh hạ nằm dưới Long xa, cẩn thận hít thở, chỉ nghe tiếng Sở Ly lạnh lạnh nói: “Ngươi quỳ ở đây ba ngày, mở miệng là nói muốn gặp ta, không phải là để quỳ ở đây nhìn ta chứ?!”

”Thần...” tiếng nam hơi run run giống như có chút khiếp sợ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói to: “Thần cho rằng điện hạ thưởng phát bất minh, thiện ác bất phân, mất đi phong phạm một minh quân!”

Một trận hít hà vang lên, dù không chính mắt nhìn thấy, Thanh Hạ cũng có thể đoán được biểu tình của mọi người.

Gió lạnh từ từ thổi tới, tiếng nói như vanh lên trong đêm tối, như một viên đá ném xuống mặt hồ đang tĩnh lặng.

Rất lâu không thấy chút động tĩnh nào, nam nhân có chút khẩn trương, tiếng nước miếng nuốt xuống hầu ực một cái, trong yên lặng của đêm đen, nghe rất rõ ràng.

Như qua một thế kỷ rồi, tiếng Sở Ly mới trầm trầm vang lên, không có chút rung động, không nghe ra bất cứ tình cảm nào:“À?! Thế nào là thưởng phát bất minh, thiện ác bất phân, ngươi giải thích rõ ràng đi.”

Thư sinh ngốc có vẻ chần chờ, nhưng sau đó lại dõng dạc nói, có một số chuyện là như vậy, bạn cho rằng thật khó mở miệng, song sau khi đã nói ra thì lại dễ dàng hơn nhiều, quả nhiên, tiếng ngập ngừng của thư sinh dần dần trở nên dõng dạc, tư duy sắp xếp lại rõ ràng, đảm khí cũng mạnh mẽ hơn, lớn tiếng nói: “Thần dã nhiều lần báo lên với điện hạ, nói rõ tình hình đêm thập tam vương gia tạo phản, ngày đó có thể thành công báo tin cho điện hạ, quy công thực tế thuộc về một như đẳng cung nữ mặc áo của Lan Đình viện, nhưng điện hạ lại thưởng tất cả công lao cho thần, làm vi thần gia quan tấn tước, vậy là thưởng phạt bất minh. Huống hồ vi thần tôn kính thánh nhân chỉ dạy, rất lâu năm làm văn sử quan viết sách, tận trung báo quốc là bổn phận, nhưng một cung nữ nho nhỏ lại có giác ngộ như vậy, thực tế càng nên trọng thưởng. Đáng tiếc điện hạ không những không trọng thưởng mà toàn bộ Lan Đình viện đều bị thẩm vấn, như vậy là thiện ác bất phân. Thần là người cầm đầu văn sử quan, phụ trách ghi chép lại lịch sử triều đình, có trách nhiệm khuyên can ngôn hành của điện hạ. Nên to gan thượng tấu, mong điện hạ suy nghĩ!”

Tiếng nói dõng dạc vang vọng trong không khí âm lạnh, chung quanh là một vùng tĩnh mịch, không có chút tiếng động.

Sở Ly cũng âm trầm không nói, không biết đang nghĩ gì.

Lâm Sử quan quỳ trên đất, chiếc giày màu xanh, phía trên là triều phục màu xanh đậm, Thanh Hạ chăm chú nhìn Lâm thư sinh ngốc, không khỏi buồn cười, không ngờ ngày đó gặp nhau một chút, lại làm hắn cảm kích nàng, còn vì nàng mạo phạm thiên nhan, không biết nên nói hắn trung thực hay ngu xuẩn.

”Ta hỏi ngươi một lần cuối.” Tiếng nói Sở Ly đột nhiên vang lên, trong giọng nói có chút cấp thiệt và chờ mong, nhưng cố che dấu bằng giọng nói hơi cao lên và kìm lại sự nôn nóng.

”Ngươi nói cung nữ đó, mặc y phục cung nữ nhị đẳng, thật là người của Lan Đình viện?!”

”Vâng!” Lâm Sử quan vội vã cúi xuống, trầm giọng nói: “Thần tuyệt đối không nhớ sai!”

”Vậy sao?!” Tiếng sở Ly nhàn nhạt nói, đôi mắt trong long xa lại mang chút ảm đạm, nói vậy, nàng lại gạt mình thêm một lần, đêm đó bước ra trong đám lửa, Thanh Hạ xác thực mặc áo của Hương Quất.

Lúc đó hắn có chút hoài nghi, nhưng tại sao nàng lại không nói ra? Đây cũng không phải chuyện xấu, nàng cứu giang sơn của hắn.

Lẽ nào là sợ từ thân thủ của nàng hoài nghi chân tướng việc Tề An chạy trốn sao?!

”Điện hạ nếu do thời gian quá ngắm không tìm được cung nữ nọ, thần đã vẽ xong một bức tranh của cung nữ đó, chỉ cần điện hạ dán lên, là có thể tìm thấy nàng!”

Lâm Sử quan nhìn Sở Ly mở miệng, đôi mắt tràn ngập ý cười khiến Thanh Hạ nằm dưới Long xa chỉ muốn xông ra dùng đao chặt hắn thành tám khúc.

Tất cả chuyện phiền nhiễu đều từ hắn mà ra, nếu không phải hắn, Sở Ly sẽ không nhanh như vậy nghi ngờ nàng.

Bây giờ nếu nhìn thấy bức tranh kia, có thể sẽ nhận định chắc chắn Tề An do nàng thả rồi.

Giờ chỉ hy vọng Sở Ly không muốn đi nhìn bức tranh của mình, nhưng đời người thật không như nguyện, Sở Ly dường như có hứng thú, trầm giọng nói: “Tranh ở chỗ nào, đưa lên đây.”

”Ở phòng tranh của văn sử quan, thần đi lấy!”

”Thôi đi, ta đi cùng ngươi một chút vậy!” Sở Ly dường như nhàn quá phát chán, các thân vệ vừa nghe xong lời Sở Ly, lập tức đẩy long xa đi về hướng văn sử quán, Thanh Hạ chỉ còn cách thờ dài bám sát vào gầm long xa.

Chưa tới nửa tuần trà, thì đến cửa lớn của văn sử quán, sau khi mở khóa, Lâm sử quan vội vã chạy vào.

”Điện hạ, đây là bức tranh thần họa cung nữ đó!”

Tấm màn của Long xa được thị vệ kéo ra, chiếc giày vàng của Sở Ly bước xuống, đứng ngay trước mặt Thanh Hạ.

Nhận bức tranh trong tay lâm sử quan, Sở Ly lập tức mở ra, thị tùng chung quanh không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc, chỉ thấy bức tranh không giống một bức tranh chỉ có khuôn mặt bình thường mà cao bằng người thật.

Sở Ly phải giơ cao tay mới làm cho bức tranh không chạm xuống đất.

Nữ nhân trong tranh mày thanh mục tú, khuôn mặt trái xoan, ánh mắt lăng lệ quả cảm, hàm chứa nét băng sương, lại lộ ra xuân ý, mái tóc dài kết thành búi, mặc một bộ cung trang lại lộ ra nét thanh lệ như tuyết.

Một tay cầm cương ngựa, ngồi thẳng trên ngựa, một tay cầm chiến đao, để trên cổ một tên sở quân, đắc ý dương dương, nhếch mép cười lạnh, bức tranh như đang sống, dường như người trong tranh đang muốn bước ra.

Những thị vệ thường theo sở ly đều nhận ra nữ tử trong bức tranh chính là Lan Phi nương nương vừa bị đưa vào lãnh cung Càn Thanh Tứ, toàn bộ đều trợn tròn mắt không thể nói nên lời.

Còn Sở Ly dường như đã đoán ra từ sớm, trầm tĩnh cầm bức tranh, trầm mặc một lúc lâu mới tự nhiên nói:“Bức tranh này, ngươi vẽ thật là dụng tâm.”

Lâm Sử quan lại cảm giác ngượng ngùng, cười gượng gạo nói: “Vì...Vì...Điện hạ phân ưu...Thần...Nên...Như vậy!”

”Người này ngươi không cần tìm nữa.” Sở Ly đột nhiên cuộn bức tranh lại, quay người bước về phía long xa, trầm giọng nói: “Cung nữ này trên thực tế ta đã sớm tìm ra, đó là Lan Đình viện nhất đẳng cung nữ Hương Quất, sau tối đó, nàng ấy quay về Lan Đình viện đã bị trận cháy làm phỏng nặng, cách đây không lâu trị không khỏi đã chết. Ta đã lệnh cho người chôn cất đàng hoàng cùng phong thưởng cho người nhà!”

”Sao cơ?!” Lâm Sử quan đột nhiên đại kinh thất sắc, kêu to một tiếng, tiếng kêu tràn đầy kinh ngạc và không thể tin tưởng.

Sở Ly nhìn dáng vẻ của hắn, mắt không khỏi nhíu lại, giọng nói cũng hơi chuyển lạnh: “Chuyện này ngươi không cần lo nữa, về đi!”

Nói xong, phất tay, thị vệ tự động tự giác điều khiển xe ngựa, long xa từ từ hướng về phía trước mà đi, Thanh Hạ còn có thể nhìn thấy giày và quan bào của Lâm Sử quan, hắn đang quỳ dưới đất, dường như đã mất đi sinh mệnh, không con chút sinh cơ.

”Điện hạ, đã canh ba rồi, còn muốn xuất thành không?!” Tinh thần của Thanh Hạ đột ngột bị kéo về.

Chờ đợi thật lâu, mới nghe tiếng Sở Ly nhàn nhạt nói: “Về Đông cung!”

Lòng Thanh Hạ như từ thiên đường giáng xuống địa ngục, chỉ nghe thị vệ kia tiếp tục nói: “Vậy thần đi thông báo trước một tiếng, không biết điện hạ đêm nay muốn lưu lại cung nào? Mấy ngày trước Đan phi nương nương cho người tới báo Nam cương phiên tiến cống trái cây mới, mời điện hạ tới thưởng thức, ngoài ra Trần Phi nương nương…”

”Đâu cũng không đi, về đông cung đại điện!” Tiếng Sở Ly lành lạnh, ngắt lời thị vệ rồi không nói gì khác, long xa lại chuyển phương hướng tiến về phía đông cung đại điện.

Sở Ly hiện đang chưởng quản binh quyền toàn quốc, quý như vua một nước, chỉ còn thiếu lễ đăng vị.

Đông cung canh giữ nghiêm mật, Thanh Hạ biết chỉ cần bước vào cửa lớn Đông cung muốn chạy trốn khó càng thêm khó.

Lúc này, vừa may Long xa đi vào một khúc ngoặt, có một lùn hoa cỏ cao bằng nửa người, Thanh Hạ nín thở, đột nhiên lật người, bay thật nhanh vào trong lùm cây, không chút tiếng động rời khỏi Long xa.

Không có ai phát hiện, chỉ một chút sau, nhân mã của Sở Ly đã đi xa.

Trong đêm đen có một thân hình như mèo đang nhanh thoăn thoắt khom lưng chạy về hướng ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.