Đây là lần đầu tiên
Thanh Hạ bước vào quân cơ đại doanh, lần trước đi bên cạnh vào ban đêm
tuy nhiên lại sợ kinh động tòa đế quốc quân đội này nên không tiến đến
thăm dò, thế sự kỳ diệu khó lường, thật không ngờ nàng lại có một ngày
mang thân phận như hiện tại đi vào bên trong một tòa quân sự trọng địa
cổ đại.
Thanh Hạ ở kiếp trước từng tham gia những nhiệm vụ tiềm
nhập, đột kích, ngụy trang, có thể hóa thần như thần, giả quỷ như quỷ,
việc xâm nhâm vào trong quân đội giả trang thành một nam quân nhân cũng
không phải là chuyện khó khăn gì, huống chi trước khi tới nàng đã điều
tra tỉ mỉ mà không phải là xông bừa vào.
Mấy ngày trước Sở Ly có
cho điều tra những thành viên lục quân doanh lưu thủ trong hoàng cung,
mà thủ lĩnh lục quân doanh vì bình loạn có công được phong làm tướng
lĩnh, đi biên thành nhậm chức.
Hôm qua lúc đi qua khu mật viện,
Thanh Hạ đã ghé vào, thuận tay cho một ngọc lửa, thế lửa không lớn,
nhưng lại thiêu sạch danh sách những lục quân doanh lưu giữ trong hoàng
cung.
Mất đi danh sách quân đội, dù cổ đại hay hiện đại đều là một tội lớn.
Cũng may phạm vi lửa thiêu không quá lớn, chưởng quản khu mật viện nếu đầu óc còn tỉnh táo, tất sẽ giấu đi không báo.
Mấy ngày này sẽ vào trong hoàng cung, lén bổ sung danh sách, cho nên trong
mấy ngày này những người bị điều động vào cấm vệ hoàng thành sẽ bị đình
chỉ tạm thời, nếu báo lên trên cũng bị coi như chuyện nhỏ gác lại một
bên.
Chờ họ bổ sung xong danh sách, lúc phát hiện không có Thanh Hạ thì nàng đã cao chạy xa bay.
Sự tình quả nhiên không ra ngoài dự liệu, Tướng quân Sở Quân Hầu Vĩnh chỉ
hỏi nàng đơn giản vài câu, rồi an bài cho nàng chỗ ở, Thanh Hạ ôm đống
quần áo giáp trụ mới, từ từ đi về hướng doanh chướng được chỉ định, trên được gặp Sở thị vệ đều chào hỏi rất tự nhiên.
Đang đưa tay ra,
màn chướng đột nhiên bị vén ra từ bên trong, Dương Phong cầm cây trường
thương, cúi đầu đang định bước ra, nhìn thấy Thanh Hạ, không khỏi sửng
sốt.
Thanh Hạ vội vã đứng thẳng người, bước sang một bên, nhường đường cho Dương Phong đi ra.
”Cảm ơn!” Nhàn nhạt nói một câu, Dương Phong sải bước đi qua bên cạnh Thanh Hạ,đi về hướng giáo trường.
Nơi ở của quân cơ đại doanh cũng không tệ, rất ít thấy doanh trướng có cho
hai người ở chung, mỗi doanh trướng giống như lều nhỏ của Mông Cổ, chắc
chắn ấm áp, không giống như cái lều hành quân dã ngoại năm đó của Thanh
Hạ.
Hai người ở nên không gian không phải rất lớn, chính giữa lều có đặt một cái nệm lớn có thể ngủ được ba người, phía cửa có bày một
cái bàn nhỏ, hai tủ gỗ, trên bàn nhỏ để dầu thắp, và vài cuốn sách nhàu
nát, ngoài ra không có vật gì khác.
Mở một cái tủ gỗ ra, trong đó có khá nhiều sách và vài bộ y phục, biết đây là tủ của Dương Phong nên
Thanh Hạ cũng không nhìn kỹ, đóng cửa lại, mở cái tủ còn lại ra bỏ đồ
của mình vào, Thanh Hạ quỳ trước cái bàn nhỏ, đột nhiên lộ ra nét tươi
cười, bàn thân thoát khỏi lãnh cung của Sở ly lại chui vào quân doanh
của hắn làm tiểu binh, nghĩ lại liền thấy buồn cười.
”Soạt” một
tiếng, mành cửa bị kéo ra, Dương Phong mang vào một mâm thức ăn, quỳ
dưới đất để đồ trên bàn nhỏ, trầm giọng nói: “Sáng sớm còn chưa ăn phải
không, chút nữa phải luyện tập, ăn chút đồ đi!”
Thanh Hạ ngồi dưới đất, nhìn nam nhân quỳ trước mặt mình, thấp giọng hỏi: “Huynh làm sao nhận ra được?!”
Dương Phong mày hơi nhíu lại, trầm mặc không nói, Thanh Hạ tiếp tục nói:“Huynh có thể nhận ra, người khác tất cũng có thể nhận ra, xin huynh nói cho ta!”
”Nàng hóa trang rất giỏi.”
Dương phong đột nhiên gật đầu nói: “Yên tâm, người khác nhận không ra đâu!”
Thanh Hạ híp mắt lại, nhìn trên dưới đánh giá lại người binh lính trước mắt,
bây giờ hắn đã là cấm vệ quân chính quy của hoàng thành.
Thân
hình hắn cao to nhưng cũng không hẳn quá cường tráng, căn cốt tú lệ,
cũng không quá văn nhược, khí chất nam tử toát ra ngoài, mày kiếm, vai
dài, bàn tay to, Thanh Hạ bỗng nhướng mày, đột nhiên nắm chặt bàn tay
trước mặt.
”Quả nhiên là huynh!” Thanh Hạ đột nhiên cười nhẹ, hai mắt cong híp lại, nhẹ nhàng miết vào vết chai trong lòng bàn tay: “Là
huynh đưa thuốc và thức ăn tới?! Huynh ngửi thấy mùi trên người ta có
phải không?!”
”Không chỉ có thuốc mà còn có dầu hoa nhài!” Dương
Phong dường như đoán được sẽ bị nàng phát giác, không lo lằng nói: “Ngày đó nương nương cứu mạng ta, ân như dòng suối, báo như giọt nước, nương
nương hà tất nhớ trong lòng!”
”Ngàn cay vạn khổ mới trốn ra được
khỏi cung, như thế nào còn là Nương nương?!” Thanh Hạ lắc đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói: “Sau này thế gian không còn Thanh Hạ, chỉ còn Hạ
Thanh!”
”Được!” Dương Phong gật đầu đáp ứng, đưa cho Thanh Hạ đôi đũa sạch.
”Chỉ cần có cơ hội chấp hành nhiệm vụ là có thể an nhiên trốn đi, không cần
lo lắng, ăn chút đồ đi!” Thức ăn trong quân đội tuy không ngon bằng
trong cung nhưng khi bỏ vào miệng Thanh Hạ lại có cảm giác vui vẻ và cao hứng, cảm thấy ăn rất vừa miệng, rất ngon.
Vừa bỏ đũa xuống, màn cửa lại bị vén lên, Hồng Đại Nguyên thô tráng kéo ra, thô lỗ nói lớn:“Ra giáo trường tập hợp, đội trưởng phân cho đệ con ngựa mới, ta kéo đến đây rồi!”
Thanh Hạ thầm nghĩ điều kiện sinh hoạt của cấm vệ
hoàng thành quả nhiên là tốt, một người vừa tới có thể có chỗ ở còn được thêm phát ngựa, nếu đây là thời hiện đại cũng phải là cấp chính phủ mới có được đãi ngộ này.