Làm bẩn? – Hàn quang hai mắt Sở Hoài Chi chợt lóe – Hừ, thật có lỗi, chúng ta cái gì cũng không có làm a! Ít nhất nàng cùng chúng ta một chỗ so với ngươi này một ca ca bạo ngược, hoang *** vô độ thì ai tốt hơn?
Chỉ là hoàn hảo nàng không bị ngươi ảnh hưởng, bằng không nàng sẽ giống ngươi thanh danh là một đống hỗn độn – Mộc Dĩnh Nhiên giữ chặt eo nhỏ của Thụy Hiên, tựa vào bên tai hắn nói.
….. – Thụy Hiên không thể phản bác lời nói của y, bên ngoài bất luận kẻ nào cũng biết hắn mang danh bạo quân tàn bạo, ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng không dám thân cận hắn, sợ rước họa vào mình.
Nói không ra lời sao – Sở Hoài Chi mang theo nụ cười lạnh nhìn Thụy Hiên, lãnh làm trái tim người ta băng giá, lãnh làm người ta sợ hãi.
Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn ngược lại không sợ gã, lộ ra biểu tình ngoài dự đoán.
Đáng giận – Sở Hoài Chi cúi đầu mắng một tiếng.
Xảy ra chuyện gì? – Mộc Dĩnh Nhiên buông tay khỏi cơ thể Thụy Hiên – Muốn trao đổi sao?
Sở Hoài Chi nhíu mày, tà tà cười trả lời – Không, ai nói ta muốn đổi, sao chúng ta không cùng nhau đến?
Lời tuy là nói cho Mộc Dĩnh Nhiên nghe nhưng đồng thời cũng là cho Thụy Hiên nghe, mục đích đương nhiên là muốn nhìn thấy nụ cười Thụy Hiên biến mất, sắc mặt tái nhợt biểu tình sợ hãi.
Xảy ra chuyện gì? Thụy Hiên thân ái, sao biểu tình khó coi như vậy a? – Sở Hoài Chi cởi bỏ dây thừng, để Thụy Hiên ngã vào lòng mình.
Mộc Dĩnh Nhiên cười cực kì xán lạn, tay xoa xoa cái lưng bóng loáng của Thụy Hiên – Tốt, chúng ta sẽ thử cùng nhau đến đi!
Hai người cùng đến? Kia còn không bằng làm hắn chết cho mau!!!
Ân, ân – Mộc Dĩnh Nhiên lắc lắc tay, cùng Sở Hoài Chi giữ thân mình lộn xộn của Thụy Hiên – Như vậy không được, còn chưa bắt đầu mà hưng phấn vậy là không tốt….
Không, không, không – Thụy Hiên điên cuồng lắc đầu.
Ai hưng phấn! Hắn sẽ chết a….sẽ chết…sẽ chết…
Liền cùng nhau hưng phấn thôi… – Sở Hoài Chi ôm Thụy Hiên làm đôi chân thon dài trắng nõn vòng qua thắt lưng mình.
Này tư thế này cũng làm Thụy Hiên bài xích không thôi.
Hắn không cần dùng loại tư thế này, không cần…
Thụy Hiên… – Sở Hoài Chi nhẹ nhàng kêu, đem Thụy Hiên giơ lên, phúc chốc phân thân tiến vào.
A…….. – Hậu đình của Thụy Hiên bị phân thân cực đại của Sở Hoài Chi nhồi nhét, đột ngột tiến vào làm nước mắt Thụy Hiên một lần nữa rơi xuống.
Kế đến lượt ta… – Mộc Dĩnh Nhiên đem Thụy Hiên tựa vào mình, theo phía sau cố gắng tiến vào thân thể Thụy Hiên.
A….dừng tay…đình chỉ…đau quá!!! Đau quá!! A… – Đau đớn kịch liệt làm Thụy Hiên không hề để ý hình tượng, kêu khóc.
Khi Mộc Dĩnh Nhiên hoàn toàn tiến vào, Thụy Hiên sớm kêu không ra tiếng, hoàn toàn ngồi phịch trên người Sở Hoài Chi, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Hai cái thi bạo nhân, bắt đầu khởi động thân thể, một lần tiến vào rồi đi ra.
Không thể thừa nhận, Thụy Hiên lâm vào hắc ám.
Hết thảy đối với hắn…tựa hồ không còn trọng yếu nữa.