Không chết, hắn còn sống – Thiều Dật trấn an cười.
Thật sự? Tốt quá…thật tốt quá.. – Lãnh Thanh Tú mừng đến phát khóc, nước mắt trong suốt mang theo tia vui mừng.
Nhưng là…. – Thiều Dật bắt đầu nói tiếp, Lãnh Thanh Tú biến sắc.
Nhưng là cái gì? – Lãnh Thanh Tú ngừng khóc, kích động hỏi.
Thủ hạ của ta còn truyền lại….Thụy Hiên đang ở phủ Thừa tướng, chịu không ít ngược đãi – Kỳ thật Thiều Dật cũng không biết vì sao thủ hạ không nói rõ là ngược đãi thế nào, chịu ngược đãi ra sao, dù sao vẫn là bị ngược đãi, mình cũng không nói khoa trương, không phải sao?
Không biết có phải hắn bị quất, bị ăn thức ăn thừa, bị thiết lạc, hay là….
Không được nói – Lãnh Thanh Tú che lỗ tai không muốn nghe tiếp.
Hoàng tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu hắn ra – Thiều Dật bắt hai tay đang che lỗ tai của nàng, ngữ khí kiên định.
Thiều Dật….kính nhờ ngươi, bất luận dùng phương pháp gì, đều nhất định phải cứu hắn ra.
Đương nhiên, hoàng tỷ. Hắn hiện tai coi như là đệ đệ của ta – Thiều Dật vừa nói vừa ôm Lãnh Thanh Tú vào lòng.
Ô….Thiều Dật, đây là ngươi nói a…Hoàng tỷ cũng sẽ giúp một tay…
Ân.
Một bên kiều nhan thượng lê hoa mang đầy lệ, một bên là khuôn mặt tuấn tú tươi cười.
Có Hoàng tỷ hỗ trợ, kế hoạch đã thành công một phần.
Thiều Dật dùng ánh mắt ý bảo thủ hạ Lôi Minh đi xuống làm việc nhưng gã không biết đây là lần cuối cùng gã sai khiến Lôi Minh.
Lôi Minh nhẹ nhàng phi lên nóc nhà.
Rõ ràng thấy một nam tử xuất hiện trước mặt, mái tóc gã đen dài, hai mắt mông lung kỳ lạ.
Là ai? – Lôi Minh lấy lại ý thức, bình tâm hỏi.
……. – Đối phương không trả lời chỉ rút một trường đao màu bạc hướng Lôi Minh.
Xâm nhập hoàng cung, giết không tha – Lôi Minh cũng rút ra trường kiếm hướng nam tử không rõ lai lịch kia.
Một trận đao quang kiếm ảnh.
Lôi Minh từ nóc nhà ngã xuống, thương thế không thể chữa trị.
Khi thủ vệ đến nơi, hiện trường không còn gì lưu lại.