Kêu a! Gọi ta Sở Hoài Chi!! Sở Hoài Chi!! Gọi tên ta!! – Sở Hoài Chi kích động rống to, mãnh lực đem Thụy Hiên gắt gao ôm vào lòng.
Vì cái gì là ngươi?? Vì cái gì là ngươi??? Ngươi nói a!! Vì cái gì người làm lòng ta nhiễu loạn lại là ngươi!!!
Cái gì? Đấy là tình huống gì? Hiện tại hắn hẳn là nên ở chỗ Hoàng muội, vì cái gì ở nơi này? Hơn nữa vì sao lại nói ra loại lời nói này?
Lại vì cái gì lời nói của hắn làm lòng hội cảm thấy rầu rĩ, cả người hảo nặng nề, hảo nặng nề?
Đôi môi đột nhiên bị hàm trụ, Sở Hoài Chi giống như muốn phát tiết tức giận trong lòng, nhu loạn cắn môi hắn.
Sở Hoài Chi thô lỗ kéo quần áo Thụy Hiên, trực tiếp đặt hắn trên bàn, tùy ý hạ xuống hôn ngân lên người Thụy Hiên.
Ngô…ngươi… – Mặt Thụy Hiên phiếm hồng, rất muốn nói chuyện nhưng lại bị Sở Hoài Chi dị thường kỳ quái, dị thường nhiệt tình ngăn chặn.
Hư…đừng nói….thân ái… – Sở Hoài Chi tà cười, tựa vào bên tai Thụy Hiên đang đỏ mặt nói.
Tò mò quái!! Người này tuyệt đối không phải Phi tướng quân!! Tên kia tuyệt đối không gọi hắn thân ái!! Nhưng diện mạo người này rõ ràng là…
A….
Sở Hoài Chi đột nhiên cắn điểm đỏ phấn nộn của Thụy Hiên, trừng phạt cắn tới cắn lui rồi mới cười xấu xa nói – Uy! Thân ái… thời điểm thân mật sao lại thất thần a?
=))
Cái gì? – Thụy Hiên hai mắt mông lung hỏi.
Nghe lầm…kia nhất địng là nghe lầm…
edit nhầm…kia nhất định edit nhầm =))
Thụy Hiên, bảo bối thấn ái của ta, để ta hảo hảo yêu ngươi… – Sở Hoài Chi vừa nói vừa dời xuống, một ngụm hàm trụ nơi đứng thẳng của Thụy Hiên.
A….ngô…không… – Thụy Hiên phát ra tiếng rên rỉ, trong lòng càng thêm xác định người này nhất định không phải Sở Hoài Chi, gã tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.
Ngô… – A….không thể suy nghĩ…. tâm trí hảo hỗn loạn.
Thụy Hiên theo bản năng lấy hai chân ôm lấy bả vai Sở Hoài Chi, đồng thời phát ra tiếng rên rỉ đạt cao trào mềm mại đáng yêu.
Cáp…cáp…cáp… – Toàn thân xụi lơ trên bàn, Thụy Hiên không ngừng suyễn khí, đầu óc đã muốn đình chỉ, chỉ có thể dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Sở Hoài Chi đang tà tà cười.
Hảo ngọt…thân ái… – Sở Hoài Chi hôn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của Thụy Hiên, hôn thật sâu, nước bọt kích tình thuận theo môi rơi xuống, gợi lên một tia *** mi trong không khí.
Sở Hoài Chi một bên hôn, tay cũng không nhàn rỗi, một tay ôm chặt thân hình hư nhuyễn vô cốt của Thụy Hiên, một tay hướng phía tiểu huyệt nhỏ nhắn tiến công, thuần thực tham nhập xoay nhẹ hai đầu ngón tay.
Ngô…ngươi…
Thân ái, gọi tên ta – Sở Hoài Chi cắn cắn xương quai xanh của hắn, ôn nhu nói.
Ân?
Gọi tên ta, gọi tên ta, ta muốn ngươi nhớ rõ tên ta là gì – Phút chốc rút ra ngón tay đang xâm nhập Thụy Hiên, xoa nắn dục vọng hắn, Sở Hoài Chi thúc giục.
Ân…a…cáp… – Thụy Hiên ngây thơ không ngừng thở nhìn người trước mặt.
Gọi tên ta, ta sẽ càng thêm yêu ngươi…. – Tách hai chân thon dài, gã đem thứ đã đứng thẳng của mình xoa xoa nơi huyệt khẩu không ngừng co rút của Thụy Hiên, dụ hống hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Ân…Sở Hoài…Chi… Sở Hoài Chi!!!
Bé ngoan…Thụy Hiên thân ái của ta…. – Đột nhiên tiến vào cơ thể Thụy Hiên, Sở Hoài Chi phát ra âm thanh tán thưởng.
Ngô… – Hai tay Thụy Hiên ôm lấy gã, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Dường như là chất xúc tác phảng phất, Sở Hoài Chi bắt đầu ra sức rong đuổi trong cơ thể hắn.
Tiếng Sở Hoài Chi thô suyễn cùng tiếng Thụy Hiên yêu kiều, này một đêm dần dần trôi qua, mà hai người đang đắm chìm trong *** hoàn toàn quên đi tân nương tử đang độc thủ trong tân phòng cùng người thay mặt chú rể đột nhiên biến mất Mộc Dĩnh Nhiên.