Ngô… – Thụy Hiên phát ra tiếng rên rất nhỏ, hai mắt chậm rãi mở.
Hắn làm một cái mộng, mộng những chuyện đã phát sinh trước đây.
Tỉnh? – Nam tử trầm thấp nói.
Thụy Hiên nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nam tử.
Đôi môi run nhè nhẹ, gọi ra xưng hô đã lâu chưa gọi…
Hoàng thúc.
Đúng vậy, trung niên nam tử chính là Cung Bình vương.
Đây là sao? Sao ta còn chưa chết? Ta không phải bị Mẫn Liên ám sát sao? Còn có, hoàng thúc, sao ta bị trói trong này? – Thụy Hiên hỏi một đống vấn đề, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hoàng thúc, ngươi tới cứu ta sao? – Cúi cùng Thụy Hiên nói ra vấn đề này.
Cứu ngươi? – Cung Bình vươn khóe miệng cười tươi, lấy ánh nến đi tới Thụy Hiên.
Không, ta không phải tới cứu ngươi, thực tế ta hạ lệnh bắt ngươi.
Thụy Hiên ngẩng ngơ, nhưng hắn liền ra vẻ trấn định – Ngươi là nói giỡn sao? Ngươi sao lại làm thế với ta được?
Hoàng thúc? – Bị Cung Bình vương chế trụ cằm, Thụy Hiên đau mặt nhăn mi.
Sao lại không? Ngươi nói a, vì sao lại không có khả năng?
Hoàng thúc…vì cái gì ngươi lại làm vậy? – Hai mắt Thụy Hiên đẫm lệ mênh mông, đối hoàng thúc tràn ngập khó hiểu.