Cuối cùng, mọi việc lấy chuyện Bùi Sắt cầu xin tha thứ mà kết thúc. Nghe được hai chữ "cầu ngươi" từ trong miệng cô, U Ly tà tứ cong môi, dẫn theo Lưu Tử Dạ bị trói thành bánh chưng nghênh ngang rời đi.
"Ta!?@!&*!? ngươi!"
Ngồi trong xe ngựa, Bùi Sắt dùng kim đâm chọc con búp bê vải đáng thương vô số lần.
"A Sắt......" Bùi Nhiên vừa bước vào đã thấy cảnh tượng như vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài, nhấc búp bê vải trong tay Bùi Sắt ra. "Tới giờ ăn cơm rồi, muội còn ngây ngốc ở đây làm gì!”
Nàng kéo Bùi Sắt xuống xe ngựa, vị tướng hộ tống đoàn xuất giá là một vị lão tướng quân tuổi chừng năm mươi, nhìn thấy cô xuống, vội vàng sai người đưa thức ăn lên.
"Công chúa, ngày mai chúng ta sẽ bước vào biên giới của Kỳ quốc, ở đó sẽ có sứ giả của Kỳ quốc đến giúp đỡ, nhiệm vụ của lão phu coi như là đã hoàn thành!"
Sau khi ăn xong, lão tướng quân kia vểnh râu mép lên nói chuyện với cô, Bùi Sắt nhìn ông một cái, lại nhìn khung cảnh hoang vu xơ xác xung quanh gật đầu một cái: "Tướng quân cực khổ rồi!"
Trên đường xuất giá, cô đã thử chạy trốn không dưới mười lần, nhưng mỗi lần đều là đi được mười bước đã có người “mời” trở lại, đối mặt với tỷ tỷ len lén gạt lệ, cô chỉ đành phải bỏ đi ý muốn trốn chạy, chờ đến Kỳ quốc lại nghĩ biện pháp khác.
Mà Bùi Nhiên vốn là không cần theo cô tới Kỳ quốc, sau đó Bùi Sắt mới biết, đêm đó Bùi Nhiên không ở trong phòng, thì ra là đi quỳ suốt cả một đêm dể cầu xin Bùi tướng, Bùi tướng mới đồng ý lấy thân phận nha hoàn hồi môn cho nàng theo Bùi Sắt tới Kỳ quốc.
Về phần tên U Ly kia, Bùi Sắt nghe qua mới biết, Yến quốc căn bản không có vương gia nào gọi là U Ly, thực ra là họ U thâu tóm toàn bộ hoàng thất Kỳ quốc, Bùi Sắt nhất thời không hiểu, U Ly này đến tột cùng là nhân vật như thế nào.
Tới nơi này đã gần một tháng, Bùi Sắt coi như cũng đã hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh được phần nào. Đây là một nơi không khác Trung Quốc cổ đại là mấy, thiên hạ chia ra làm bảy, trừ mấy nước nhỏ bên ngoài biên thùy (vùng đất ven biên giới), bốn nước Yến quốc, Kỳ quốc, Liêu hàn, Nhạc Thanh là lớn mạnh nhất.
Mà trong tứ quốc, Kỳ quốc có binh hùng tướng mạnh nhất, sau đó là Liêu Hàn, Yến quốc xếp thứ ba. Mà mấy năm gần đây, Kỳ quốc liên tục thao luyện quân đội, chiêu mộ binh sĩ, Yến quốc vì tự vệ nên mới đồng ý với Kỳ quốc cho một vị công chúa sang hòa thân.
Mà Bùi Sắt thật bất hạnh bị chọn trúng, với vẻ ngoài bình thường mà lại có thể gả cho đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành Tấn quốc, điều này khiến cho vô số thiếu nữ hâm mộ, nhưng bản thân nàng lại lọt vào mây mù.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tìm được biện pháp trở về, chẳng lẽ cô thật sự phải ở nơi cổ đại gà không sinh trứng chim không ỉa phân này sống cả đời?
Thấy cô vò đầu, bộ dáng cả người nhức mỏi, lão tướng quân lắc đầu một cái, chọn một chỗ để tự mình đi nghỉ ngơi.
"A Sắt, tốt xấu gì người ta cũng là một vương gia, chúng ta lên tinh thần một chút nào!"
Bùi Sắt nhìn Bùi Nhiên một cái, buồn buồn gật đầu. Chuyện đã tới nước này rồi mà vẫn chẳng có biện pháp gì!
Ngày hôm sau, trời vừa sáng thì mọi người đã bị tiếng thông báo ồn ào đánh thức.
Chỉ thấy thị vệ đi dò đường hắng giọng hô: "Sứ giả rước dâu của Kỳ quốc đến!"
Mọi người rối rít tỉnh giấc, Bùi Sắt từ trong xe ngựa thò đầu ra, lúc này mới thấy phía trước bụi đất cuồn cuộn, đại đội nhân mã đang chạy về phía này.
"A Sắt, mau rửa mặt nhanh lên!" Bùi Nhiên vội vàng kéo cô vào bên trong, nhận lấy chậu nước thị vệ bên ngoài sớm chuẩn bị tốt đưa cho Bùi Sắt rửa mặt.