Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 3: Trừng trị ác phụ, tức giận đánh gia đinh



Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Còn dám mạnh miệng à!” Phương tẩu chuẩn bị quăng thêm một cái tát nữa, lại không ngờ được cổ tay bỗng tê rần, nha đầu chết tiệt kia vậy mà lại dám giữ chặt tay bà, không cho mà động đậy chút nào, Phương tẩu không thể tin mà trợn to hai mắt.

Lúc trước đánh nhau với bà cô quản lí tới thời mãn kinh là do cô không chú ý nên mới trượt chân rơi xuống, nếu không với thân phận là con gái của huấn luyện viên Taekwondo, sao cô có thể thảm hại như vậy.

"Tốt nhất là bà thật thà cho tôi!" Xuyên Nguyệt vung mạnh tay, Phương tẩu theo động tác của cô lui về phía sau mấy bước.

"Chát!" Bị giáng cho một cái tát lên mặt, Xuyên Nguyệt bất ngờ không kịp chuẩn bị lập tức bị đánh tới ngây người, căm tức nhìn người dám đánh mình.

"Tiện nhân, ở đây từ khi nào tời lượt mày đánh trả!" Phụ nhân mặc áo gấm, khuôn mặt đoan trang này vậy mà lại đưa tay đánh cô, hơn nữa cái giọng nói chết tiệt kia còn giống y hệt bà cô quản lí tới thời mãn kinh nữa.

"Tôi nói rồi, đời này tôi ghét nhất việc bị người khác gọi là tiện nhân, giữ cái miệng của bà sạch sẽ một chút! Chát!" Cô bước lên một bước, hung hăng quăng một cái tát lên mặt người phụ nữ kia.

Vô duyên vô cớ lại bị hai kẻ thần kinh kia vừa đánh vừa mắng, dù cô có là thần tiên cũng không nhịn được.

"Phu nhân!" Phương tẩu kinh hãi đỡ lấy Hoa Ngọc Niệm, vẻ mặt không thể tin nói: "Phu nhân, người có đau không...... Ngay cả phu nhân mà ngươi cũng dám đánh, thật là nghịch thiên, hãy xem hôm nay Phương tẩu ta dạy dỗ ngươi thế nào!"

Phương tẩu vung tay lao lên một bước, Xuyên Nguyệt nhìn chằm chằm động tác trên tay của bà ta, lui về phía sau một bước. Nhằm đúng lúc Phương tẩu dồn toàn lực nhao đầu về phía trước, Xuyên Nguyệt nhấc chân hung hăng đạp ngang hông bà ta, trực tiếp đánh ngã Phương tẩu.

"Phương tẩu!" Hoa Ngọc Niệm hiển nhiên không thể ngờ được, trong đôi mắt hừng hực lửa giận giờ tràn đầy vẻ khó tin.

"Bùi Sắt, đừng tưởng rằng ngươi tới đương Kỳ làm vương phi là có thể kiêu ngạo, một ngày ngươi còn chưa bước khỏi cửa chính Tướng phủ thì một ngày còn là thứ nữ hèn mọn trong nhà này, người tới, mau trói nó lại!"

Mấy gia đinh đang đứng ở xa trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này nghe vậy thì chạy tới muốn trói Xuyên Nguyệt.

Nhìn đám người khí thế hung hãn trước mặt, Xuyên Nguyệt thấy một kẻ thì đạp một phát, sau mấy hiệp, trên đất đã ngổn ngang lộn xộn bốn năm kẻ, mà Hoa Ngọc Niệm và Phương tẩu đứng một bên đã sớm kinh sợ tới mức không nói nên lời rồi.

Người trước mắt này vẫn là Bùi Sắt nhu nhược yếu đuối trước kia sao?

Sao đột nhiên nàng ta lại khỏe như vậy, ngay cả bốn, năm tên gia đinh mạnh khỏe cũng có thể đánh gục?

Vuốt vuốt nắm đấm bị đau, Xuyên Nguyệt lạnh lùng liếc hai người đang đỡ nhau kia một cái, tiêu sái xoay người.

Cho đến khi không còn nghe thấy sau lưng có âm thanh gì nữa cô mới dừng bước, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

Trong lòng có dự cảm xấu gần như muốn xông ra, từ sau khi tỉnh lại tới giờ, từng chuyện đều không ngừng nhắc nhở cô không có bất cứ thứ gì là chuyện đùa. Thậm chí lúc cô gạt ngã những gia đinh kia, cô còn nghe thấy người phụ nữ mặc áo gai vải thô vừa kêu "phu nhân" vừa lùi lại.

Phu nhân?

Đó không phải là xưng hô ở cổ đại sao?

Còn có phụ nhân kia gọi cô là Bùi Sắt! Đợi chút...... Cô chợt cúi đầu nhìn thoáng qua người mình một cái, mặc dù dơ dáy bẩn thỉu nhưng vậy mà cũng là quần áo cổ trang, cô bước nhanh qua hành lang chín khúc trước mặt đi tới chỗ hồ nước cách đó không xa. Cô không chút do dự ngồi xổm xuống, sau đó sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống đất.

Khuôn mặt trong nước kia không phải gương mặt vốn có của cô.

Thì ra linh cảm là thật, cô xuyên qua rồi hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.