Chỉ là người còn chưa đi được hai bước, đột nhiên xa xa lại thấy một nhóm người áo đen cầm kiếm chạy như bay tới, sắc mặt nàng đại biến, ngay ả giọng nói cũng run rẩy hô lớn: "U...... U Ly ——"
Nàng cấp tốc lui về phía sau chạy đi, thế nhưng bởi vì chạy quá mau mà ngã mạnh xuống đất, trong miệng toàn đất là đất.
"Ngu ngốc!" Bên cạnh có người ngồi xổm xuống kéo nàng vào trong ngực, nhất thời Bùi Sắt uất ức muốn khóc, nhưng sau lưng ánh đao lòe lòe, nàng buộc phải hít sâu cố nén, vẻ mặt đau khổ hỏi U Ly: "Làm sao bây giờ?"
U Ly nhìn về phía sau nàng, trong con ngươi bí hiểm lại đột nhiên toát ra ý cười: "Bọn chúng tới đúng lúc lắm."
Bùi Sắt không hiểu gì, cái gì gọi là tới đúng lúc? Một giây kế tiếp nàng đã hiểu được, bởi vì U Ly còn chưa dứt lời, bên tai đã lướt qua một trận gió mạnh, quay đầu nhìn lại, không hiểu sao hắc y nhân lại biến thành hai tốp, đột nhiên không biết từ chỗ nào nhảy ra một đám người bao vây đám hắc y nhân lại. Bùi Sắt trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm trước mắt đều là máu, nàng hét lên một tiếng, vùi đầu tựa vào trong ngực U Ly.
Những người đó ra chiêu bén nhọn tàn nhẫn, một kiếm hạ xuống tất thấy máu, mặc dù Bùi Sắt từng thấy cảnh đánh người nhưng cũng chưa từng nhìn qua cảnh giết người, nhất thời không khỏi sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run.
Chợt, nàng chỉ cảm thấy bên hông bị xiết chặt, U Ly nghiêm túc nói với nàng một câu: "Đi!"
Nàng còn chưa kịp phản ứng, U Ly đã ôm nàng lên, thân thể nhanh chóng hướng phi ra bên ngoài cánh rừng.
Bùi Sắt kinh hô, ôm chặt cổ hắn, lúc này mới nhìn lại, chỗ hai người đứng ban nãy lại xuất hiện một đám hắc y nhân, có lẽ là đám hắc y nhân đã đuổi theo lúc đầu, nhưng ở đó đã có người của U Ly ngăn cản, cho nên nhất thời chúng cũng không đuổi kịp.
Đi thật xa, tới chỗ không còn nghe được tiếng đánh nhau nữa thì U Ly ngừng lại tựa vào một gốc cây thô to, mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
Bùi Sắt bị nhìn tới sợ hãi, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên vạt áo trước ngực bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, ngực phập phồng như ẩn như hiện.
Nàng kêu lên một tiếng, vội vàng vươn tay che lại, U Ly chợt thả nàng xuống, Bùi Sắt cả kinh, vốn là động tác che ngực lại biến thành ôm chặt lấy hông của hắn, không để cho mình trượt chân ngã.
"Có nguyện ý làm nữ nhân của bổn vương không?"
Nàng còn chưa hồi hồn, chợt nghe được một giọng nói lướt qua bên tai.
Bùi Sắt kinh ngạc ngẩng đầu lên, đồng thời U Ly cũng nâng mặt nàng lên, ánh mắt nóng rực, con ngươi sâu thẳm lại chuyên chú đến mức khiến người ta mê muội.
"Hả?"
Bùi Sắt ngơ ngác nhìn hắn, sau khi ý thức được hắn hỏi cái gì thì khuôn mặt đỏ rực, khẩn trương lui về phía sau một bước ấp úng nói: "Ta là Tấn vương phi, ngươi là nhiếp chính vương, giữa chúng ta...... Sao có thể?"
U Ly nheo mắt nhìn nàng lui về phía sau, nhìn thấy trên mặt nàng đỏ ửng, khóe môi lại cong lên, sau đó hắn lười biếng tựa vào thân cây phía sau, hai tay dù bận vẫn ung dung nói: "Tới đây!"
Bùi Sắt liếc hắn một cái, trong lòng đột nhiên thấy khẩn trương. Muốn nàng qua đó làm gì?
Thấy nàng đứng im không nhúc nhích, U Ly lại lên tiếng: "Sao vậy, chẳng lẽ còn sợ bổn vương ăn ngươi à? Cho dù bổn vương sốt ruột cỡ nào cũng quyết không lựa chọn một chỗ thế này." Hắn vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, ánh mắt kia mập mờ càng khiến Bùi Sắt không biết làm sao.
Tự cổ vũ cho mình thêm chút can đảm, Bùi Sắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt thấy chết không sờn nói: "Qua thì qua!"
Nàng nhảy một bước lại gần U Ly, nhưng U Ly vẫn bất động, thản nhiên nhìn nàng, Bùi Sắt cắn răng, sau khi tính toán khoảng cách thì quyết định nhảy thêm ba bước nữa.
Nhưng mà bước thứ ba chưa xong, Bùi Sắt chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, ngay sau đó trời đất quay cuồng, U Ly lại trực tiếp đè nàng trên mặt đất.
"Nói đi, ngươi cũng thích bổn vương đúng không?" Hắn thổi lên gò má nàng, hơi cúi đầu, muốn chạm vào môi nàng.
Cả mặt Bùi Sắt đỏ bừng, phát hiện trên bụng có gì đó, xấu hổ chỉ thiếu điều tìm cái lỗ chui xuống Đúng là không biết làm thế nào, tình huống này tuyệt đối không thể chọc giận hắn, Bùi Sắt thả hạ mi mắt, điều chỉnh hô hấp, há miệng nói: "Ta......"
Mới nói được một chữ, môi đã bị chặn lại. Bùi Sắt trợn mắt hốc mồm.
Đây là lần hôn thứ mấy trong ngày rồi?
Một cái hôn sâu, U Ly lập tức buông nàng ra, dường như cười đến cực kỳ đắc chí: "Ngươi không cần vội vã trả lời bổn vương, chờ sau khi hồi kinh, bổn vương sẽ cho ngươi cơ hội nói ra đáp án."
Bùi Sắt kinh ngạc không nói được gì, trong lòng lại vô cùng muốn đạp cho nam nhân vừa phúc hắc vừa vô sỉ đang đè trên người nàng một phát.
"Hoàng thúc ——"
"Vương gia ——"
Đột nhiên lại có tiếng gọi vang vọng khắp rừng, U Ly ngừng cười, rốt cuộc Bùi Sắt cũng tìm được cơ hội đẩy hắn ra.
U Ly lại cười một tiếng, sau đó thản nhiên đứng lên, xòe tay trước mặt Bùi Sắt.
Bùi Sắt hung ác trợn mắt nhìn hắn, cực kỳ có ý thức tay làm hàm nhai bám vào cây nhỏ bên cạnh để đứng lên.
U Ly híp mắt lại, trong mắt âm u, nhưng Bùi Sắt biết bây giờ hắn đang sảng khoái lắm, bởi vì hôm nay từ đầu tới đuôi nàng đều đóng vai tiểu bạch thỏ, mà hắn từ đầu tới giờ chính là một con sói, hơn nữa còn là một con sói xám lớn muốn nuốt nàng vào bụng, ăn sạch sành sanh xương vụn cũng không chừa.
Mặc dù đúng là hắn đã cứu nàng.
Bùi Sắt phủi mông đứng lên, đột nhiên có tiếng gọi vọng tới, cả người nàng cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía bìa rừng, xa xa, một bóng trắng rọi vào mi mắt, tiếng gọi vừa rồi phát ra từ chỗ của hắn.