Thấy Bùi Sắt quay người sang, nam tử kia có chút kinh ngạc, trong mắt thoáng qua ý tứ gì đó, nhìn chằm chằm về phía Bùi Sắt, ánh mắt một mực không dời.
Bùi Sắt suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng không chú ý đến chuyện khác nữa, nói với tiểu nhị: “Chúng ta không làm khó dễ ngươi nữa, chúng ta sẽ chuyển đi.”
Bùi Nhiên chưa kịp nói thêm gì đã bị Bùi Sắt kéo vào phòng, tiểu nhị đứng ở cửa mừng rớt nước mắt.
Đợi hai người thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời đi, hai chân mới bước tới đại sảnh, nam tử y phục tôn quý liền đứng dậy đi về phía họ.
Mặc dù trong lòng Bùi Sắt kinh hoảng, nhưng thấy hắn ngăn lại, cũng chỉ có thể đứng yên tại chỗ.
“Hai vị cô nương không cần vội vã rời khỏi, là do tại hạ lỗ mãng?” Nam tử kia đi tới trước bọn họ, giọng nói vang vọng hữu lực. Chỉ thấy hắn nhìn về sau lưng một cái, lập tức có một nam nhân khác đi lên, hắn trực tiếp căn dặn: “Từ Ước, dọn dẹp phòng chữ Thiên của chúng ta, tặng cho hai vị cô nương này.”
Trong lòng Bùi Sắt kinh ngạc, nam tử thị vệ kia cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì, đáp “Dạ.” rồi đi lên lầu.
Nam tử y phục tôn quý liền chắp tay nói: “Chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng vì có duyên, tại hạ họ Thuỷ tên chỉ có một chữ Hiên, dám hỏi hai vị cô nương đây tên họ là gì?”
Bùi Sắt, Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, suy đi nghĩ lại một lát mới nói: “Tên của hai người chúng tôi thực sự không đáng nhắc tới, để công tử nghe thấy ngược lại sẽ chê cười, ý tốt của công tử chúng tôi xin nhận, chỉ là đột nhiên nhớ ra chúng tôi còn có chuyện cần làm, xin được đi trước, mong công tử lượng thứ.”
Bùi Nhiên dứt lời, liền kéo Bùi Sắt cùng rời đi, nam tử kia nhìn hai người đi xa, đôi con ngươi lộ vẻ sắc bén.
Hai người vòng vo một hồi trên đường cái, làm sao một thị trấn nhỏ như thế này lại tìm không ra cái khách điếm thứ hai chứ, bất đắc dĩ, họ đành tìm một nhà dân xin ngủ lại qua đêm, cũng may gia đình này thấy hai nàng chỉ là hai cô nương, lại đêm hôm khuya khoắt, liền đồng ý.
Trời rất nhanh đã sáng. Chủ nhà là hai bà cháu một già một trẻ, thấy hai người thức dậy, nhiệt tình bưng cháo rau cùng mấy đĩa dưa muối tới mời họ.
Bát cháo rau kia rất ít gạo, cả cái bát to hầu như đều chỉ chứa nước canh suông, thấy Bùi Sắt nhìn về phía bát cháo, bà lão cẩn thận cười cười: “Hai vị cô nương, trong nhà nghèo nàn, tìm không nổi đồ ăn ra hồn, nếu cô nương không chê cứ ăn tạm một bữa.”
Đứa cháu ngồi trong lòng bà lão là một tiểu cô nương mới năm, sáu tuổi, bím tóc dài được chải gọn, mặc dù mặt nhìn bẩn thỉu nhưng đôi mắt to lại sáng ngời, đoán rằng sau khi lớn nhất định sẽ là một mỹ nhân. Chỉ thấy đôi mắt tiểu hài tử nhìn chằm chằm bát cháo trên bàn, rõ ràng mặt đầy thèm thuồng, lại chỉ dám nuốt mấy ngụm nước bọt.
Bùi Sắt thấy thế, đứng dậy đi tới cạnh mặt bàn rồi ngồi xuống, vẫy tay với tiểu cô nương kia nói: "Nói cho tỷ tỷ biết, muội tên là gì?"
"Muội tên là Oa Hề." Giọng nói của nữ hài tử trong vắt, rõ ràng hơi sợ hãi.
Ngay sau đó Bùi Sắt cười khẽ, sờ đầu của tiểu cô nương một cái, nói với lão phu nhân: "Bà bà, chúng ta vốn không quen nhau, có thể được bà bà chiêu đãi như vậy, đã là may mắn không thôi. Bà bà ngồi xuống, hai người chúng ta cũng không quá đói, cháo này chúng ta cùng nhau ăn."
Lão bà kia nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Cô nương, như vậy sao được......"
Oa Hề vốn đang vô cùng thèm ăn, thiếu chút nữa đã đưa bàn tay nhỏ bé ra nhận chén, nhưng nghe xong lời nói của nãi nãi, bé vội vàng siết chặt nắm tay, ngồi bất động ở chỗ đó.
Bùi Nhiên ở một bên chợt cười nói: "Bà bà không cần câu nệ, nếu cứ khách khí như vậy, đêm qua hai người chúng ta cũng không dám ở lại bên trong nhà của bà bà."
Lão phu nhân thấy các nàng nói như vậy, cũng không từ chối nữa, liền ngồi vào bên cạnh Oa Hề.
Oa Hề vừa thấy bà nội có động tác, lập tức vui mừng rạo rực thổi cháo Bùi Sắt đưa tới, uống ừng ực ừng ực từng ngụm lớn.
Mặt của Bùi Sắt và Bùi Nhiên đầy ý cười, lão bà kia thấy thế vốn còn định ngăn cản Oa Hề, nhưng nhìn tiểu nha đầu ăn ngon như vậy cuối cùng không đành lòng cự tuyệt, ngay sau đó cũng cười.
Hai chén cháo chia làm bốn phần, bốn người ăn vui vẻ hòa thuận.
"Tỷ tỷ, dung mạo của tỷ thật đẹp mắt, muội vẫn cho rằng người đẹp nhất trên thế giới là cô cô của muội, nhưng tỷ nhìn còn xinh đẹp hơn cả cô cô."
Bùi Sắt ngẩn người, từ trong chén cháo ngẩng đầu nhìn về phía Oa Hề, chỉ thấy con mắt của Oa Hề vô cùng sáng, đang cầm cái chén đã ăn sạch bóng cười si ngốc nhìn nàng.
Bùi Sắt chợt vuốt đầu Oa Hề nói: "Oa Hề cũng xinh đẹp, có lẽ sau khi lớn lên nhất định còn đẹp hơn tỷ tỷ."
"Thật chứ? Bà nội, lời tỷ tỷ nói là sự thật sao?" Oa Hề ngây thơ nằm úp sấp ở trên người lão phu nhân hỏi.
Lão phu nhân nhìn bộ dáng đáng yêu của cháu gái, không nhịn được ôm bé đặt trên đùi của mình, ôm vai bé nói: "Đúng, Oa Hề của chúng ta sau khi lớn lên chắc chắn là một mỹ nhân."
Oa Hề lập tức vui rạo rực, dùng bàn tay gầy nhỏ cầm chiếc đũa gắp dưa muối đưa tới khóe miệng nãi nãi của bé nói: "Bà nội, ăn nhé?"
Ngay sau đó Bùi Sắt và Bùi Nhiên cũng khẽ cười, lão phu nhân ngậm dưa muối, cũng cười theo không khép miệng.
"Bà bà, bà có biết khoảng hơn hai mươi năm trước thôn này có một hộ gia đình họ Trầm, bộ dáng của nữ nhi cực đẹp, về sau đi theo một người đàn ông rời khỏi thôn, cho tới bây giờ cũng không trở lại hay không?"
Sau khi ăn xong, Bùi Sắt và Bùi Nhiên liếc nhau một cái, chỉ cảm thấy lúc này là thời cơ tốt, lập tức lên tiếng hỏi thăm.
Lão bà cả kinh, nhìn về phía bọn họ với vẻ dò xét: "Các ngươi là gì của nàng?"
Lão phu nhân phản ứng, nhìn hai người ở trong mắt, Bùi Nhiên nhìn về phía nàng, lập tức trả lời: "Nàng là phu nhân nhà ta, là dưỡng mẫu của ta, vị này chính là con gái ruột của nàng."
Nàng ta chỉ Bùi Sắt.
Con người của lão phu nhân xoay quanh vài vòng ở trên mặt Bùi Sắt, lại quan sát nàng từ trên xuống dưới một vòng, tự lẩm bẩm: "Giống, giống...... Thật sự là từ Mặc Tử khắc ra......"
"Bà bà nhận ra mẫu thân vãn bối?"
Bùi Sắt vội vàng tiến lên một bước, cùng Bùi Nhiên liếc mắt nhìn nhau, bộ mặt vui sướng.
"Con đi theo ta."
Lão phu nhân cũng không nói thẳng, chỉ là dẫn đầu ra khỏi phòng.
Một đường dọc theo máng dẫn nước vào ruộng mà đi, thôn Lục Hà quả nhiên là một nơi tốt, chẳng những non xanh nước biếc, đưa mắt nhìn quanh, rõ ràng đều là cầu nhỏ nước chảy, giống như Giang Nam kiếp trước. Nơi Bùi Sắt đi đều bị tuyết dày bao trùm, hai người bước thấp bước cao đi theo sau lưng lão phu nhân, ngược lại Oa Hề quen cửa quen nẻo, đi theo phía sau, bộ dáng không chút mệt mỏi nào như hai người, đuổi theo lão phu nhân hỏi: "Bà nội muốn tới nhà cô cô sao?"
Lão phu nhân nhìn tiểu nha đầu vừa đi vừa nhảy, vội vàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô bé, chỉ là thế nào cũng không chịu nói chuyện.
Ước chừng đi khoảng nửa canh giờ, xuyên qua một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, chỉ thấy một tòa nhà lớn vững chắc ở trung tâm tuyết đọng, vững vàng mà đứng.
"Nơi này, chính là nhà của nàng, chỉ là, lão bà tử ta khuyên các ngươi vẫn là không nên đi vào, Thẩm gia là gia đình giàu có nhất nhì thôn Lạc Hà chúng ta, qua nhiều năm như vậy, bởi vì sự việc năm đó, ông cụ vẫn canh cánh trong lòng, về sau chỉ cần thấy người phát ngôn bừa bãi liên quan tới nàng, bất luận là người nào, nhất định hành hạ vào chỗ chết, quyết không buông tha cho một con đường sống." Nhớ tới chuyện năm đó, lão phu nhân vẫn còn sợ hãi, bà nhìn về phía hai người Bùi Sắt Bùi Nhiên, mặt đầy lo lắng.
"Cám ơn bà bà, chúng ta sẽ chú ý chừng mực." Bùi Sắt mỉm cười cảm kích nhìn lão phu nhân nói.
Lão phu nhân thấy các nàng khăng khăng, chỉ đành phải thở dài, gọi Oa Hề rời đi.
Cho đến bóng dáng của hai người biến mất ở trong rừng cây, lúc này Bùi Sắt mới nhìn về phía Bùi Nhiên nói: "Chúng ta đi xem một chút."
"A Sắt......" Bùi Nhiên kéo nàng: "Lời của lão bà kia không phải không có lý, hay là chúng ta tìm hiểu rõ tình hình trước, cẩn thận hỏi thăm một lần rồi lại đi đến nhà bọn họ được không? Nếu chuyện đúng như lão bà bà nói, ông cụ hận phu nhân như vậy, chỉ sợ chúng ta đi vào, sẽ không có kết quả tốt."
Bùi Sắt suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời của nàng tràn đầy đạo lý, nhưng mà hiện tại, hai người đều đã đến đây, cũng không thể cứ như vậy mà rời khỏi, đúng lúc đang do dự, chợt nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa từ trong rừng truyền đến, hai người đưa mắt nhìn qua, đột nhiên cả kinh: người từ trong rừng đi ra, đúng là đám người ở khách sạn đêm qua.
Lúc Bùi Sắt và Bùi Nhiên nhìn thấy bọn họ, nam tử hoa phục này cũng đã nhìn thấy họ.
"Hư" một tiếng, con ngựa "vù vù" vẫy đuôi ngừng lại.
Nam tử hoa phục ngồi trên lưng ngựa, vây quanh bọn họ, tầm mắt sắc bén của hắn nhìn về phía hai người nói: "Xem ra tại hạ cùng với hai vị cô nương rất có duyên, ở chỗ này cũng có thể gặp mặt."
Bùi Sắt khẽ cười rộ lên: "Trùng hợp thôi, xin hỏi công tử, bây giờ công tử muốn đi nơi nào?"
Nếu đã gặp rồi, chi bằng thoải mái tự nhiên một chút.
Chỉ thấy Thủy Hiên nhìn lướt qua trạch viện cao lớn đằng trước, chuyển mắt nhìn về phía họ nói: "Xin hỏi nơi này còn có đường ra khác sao? Nơi chúng ta muốn đi, chắc là giống nơi hai vị cô nương muốn tới."
"Sao lại giống nhau được, chúng ta chỉ là lạc đường thôi, đi tới nơi này, phát hiện đằng trước không có chỗ đi, đang chuẩn bị quay lại, thế nên mới gặp các công tử?" Bùi Sắt nói này lời này xong, đồng thời hơi ôm quyền, nói: "Nếu công tử có chuyện quan trọng, hai người chúng ta liền không quấy rầy nữa, cáo từ."
Dứt lời, nàng liền kéo Bùi Nhiên đi, thủ hạ có người muốn đi đuổi theo lại bị Thủy Hiên ngăn cản, chỉ thấy hắn híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nói: "Để cho bọn họ đi, trước mắt, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Dạ."
Nhóm người Thủy Hiên lần nữa thúc ngựa, chạy tới trước cửa trạch viện.
Bùi Sắt kéo Bùi Nhiên đi về phía sau, lúc tới chỗ rẽ, hai người vừa mới nhanh chóng trốn một bên, đợi nhìn thấy bóng lưng đám người kia biến mất, giống như vào viện, hai người mới đi ra, núp ở sau một cái núi giả gần ngoại viện, chỉ chờ xem đám người kia đi vào rốt cuộc là làm truyện gì. Trực giác nói cho nàng biết, mục đích của đám người kia cũng giống như nàng.
Chỉ có điều nàng là để tìm người thân, ở nơi này tạm thời nghỉ chân, mà bọn họ lại khác.
Ngồi hồi lâu, trong dự kiến cũng là ngoài dự liệu, toàn bộ đám người bọn họ bị đánh ra ngoài.
Chỉ nghe một loạt tiếng ầm ỹ ở bên trong, tiếng đao kiếm không dứt lọt vào tai, Bùi Sắt kéo Bùi Nhiên gắt gao ẩn núp không dám ra, mà bên kia, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe có người hét lớn một tiếng: "Đi mau!" Ngay sau đó liền có tiếng vó ngựa vang lên trên đường lớn, mặt đất khẽ chấn động, quả nhiên mới chỉ trong chớp mắt, đã có con ngựa chạy như bay ra ngoài, nhóm người kia vậy mà lại bị đánh cho tơi bời.
Hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên than thở không dứt, đám người kia nhìn qua đều không giống như người có võ công yếu ớt, có thể đánh đám người kia ra khỏi phòng trong thời gian ngắn, xem ra thực lực của người trong đại trạch viện không thể khinh thường.
Đợi tới khi bên ngoài đã không có động tĩnh, lúc này hai người Bùi Sắt và Bùi Nhiên mới cẩn thận thò đầu ra, từ sau núi giả ra ngoài.
Chỉ là hai người vừa mới động, một thanh hàn kiếm đã đặt trên gáy của hai người, quát lớn: "Đứng lại, các ngươi là ai?"