Đau đớn, sợ hãi, mâu thuẫn, ẩn nhẫn, những cảm xúc phức tạp chập vào nhau, cực kỳ rõ ràng khiến Bùi Sắt nhìn thấy liền khiếp sợ ngay tại chỗ, trên cổ đau rát nhưng không hé miệng nói.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn quên mất phản ứng, U Ly dừng chốc lát, ngay sau đó nghiêng người xuống.
Trong nháy mắt khi đôi môi gần như dán sát, Bùi Sắt đột nhiên quay mặt sang. Trong lòng thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, ban đầu là kiên quyết, thân phận của hai người khác biệt, thậm chí còn hai người từng nói chuyện độc ác với nhau, nhưng khi mắt nhìn thấy một chút mềm mại, nàng cảm thấy đầu trống rỗng, tất cả suy nghĩ vừa rồi trong nháy mắt hóa thành hư không.
Chỉ hôn vào mặt của nàng, U Ly cũng không tức giận. Hắn dừng một lúc lâu, đột nhiên ôm lấy nàng vào ngực, giống như đang cầm lại bảo bối đã mất, thật lâu không thể bình tĩnh.
Bùi Sắt kinh ngạc không nói, rõ ràng không phải ở trong một gian phòng thu hẹp, nàng lại cảm thấy cả người cũng buồn bực không thở không nổi. Tay nâng lên, trong nháy mắt ở một cự ly gần như đụng vào y phục của U Ly lại buông xuống. Trong lòng nàng rối rắm hồi lâu, cuối cùng mặc cho hắn ôm, cho đến khi U Ly chậm chạp buông lỏng nàng ra.
Trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, trên khuôn mặt tuyết trắng lớn chừng bàn tay, mơ hồ có vài chỗ bị thương vì bị quẹt trúng, vết thương không sâu, rồi lại rỉ ra máu, con ngươi đen trắng rõ ràng như có chút luống cuống nhìn mình, rõ ràng là tầm mắt mờ mịt, rồi lại mang theo quật cường, khắc vào trong lòng hắn, đồng thời lại nảy sinh hận ý làm người ta nghiến răng nghiến lợi. U Ly nhìn một chút, hốc mắt quả nhiên có chút ướt át, từ năm năm trước sau trận biến cố kia, tim của hắn đã không bị bất luận kẻ nào làm rung động, nhưng lúc này, chính là tiểu nha đầu không chớp mắt, mọi chuyện có quan hệ với nàng đều làm rung động trái tim của hắn, nhưng mà, bộ dáng nàng thay đổi lại có nét rất giống người trong trí nhớ.
Thẩm phủ, Thẩm Ngâm Hà, Thủy Mộ Hiên.
Nàng và Liêu Hàn, chẳng lẽ thật sự có quan hệ?
Trong lòng xẹt qua cái gì trong chớp mắt, U Ly chợt mở miệng nói: "Theo ta đến Quật Khung, đợi giải quyết xong chuyện ở Quật Khung, ta cùng ngươi trở về Kỳ Quốc, ta sẽ xin phụ thân ngươi cầu hôn ngươi, như thế nào?"
"Cầu hôn?" Bùi Sắt kinh ngạc. "Ta nói muốn gả cho ngươi hồi nào?"
"Ngươi chưa nói." U Ly quét mắt nhìn nàng một cái, từ trên người nàng đứng lên ngồi trên chiếu, tựa vào sau lưng ghế dựa nói: "Nhưng bổn vương thay đổi chủ ý."
Hắn lười biếng nhìn nàng, mắt phượng khép hờ, khóe môi khẽ cong lên. "Mặc dù dáng dấp của ngươi không tính là quốc sắc thiên hương, nhưng ngốc nghếch, bổn vương chính là cần vương phi như vậy, thay vì phí sức đi tìm, thì nhặt người có sẵn, về phần bên Kỳ quốc, làm nhiếp chính vương phi đương nhiên có quyền có thế hơn Tấn vương phi, thừa tướng phụ thân của ngươi nhất định không cự tuyệt."
"Thật hèn hạ!" Bùi Sắt ngơ ngác nhìn hắn, thật lâu mới phản ứng kịp, không khỏi trợn mắt nhìn. "Ta mà ngốc nghếch sao, ngươi mới đần đấy?"
Nàng nổi giận đùng đùng bò dậy, đang quỳ trên mặt đất chúi về phía trước một cái, đến khi cách U Ly ba tấc mới ngừng lại: "Nói cho ngươi biết, coi như ngươi muốn lấy ta, bản cô nương nói không lấy chính là không lấy!"
"Hả? Chẳng lẽ là nói, ngươi còn muốn đặt tâm tư ở chỗ Tấn vương?" Khi nói câu nói này, khóe môi U Ly nhẹ cong, vẫn lười biếng dựa vào thành ghế, Bùi Sắt cũng không hiểu sao run lên, chỉ cảm thấy giờ phút này bề ngoài hắn dịu dàng vô hại nhưng bên trong là một hung thần tàn ác, chỉ cần mình sơ sẩy đáp sai lời, hắn sẽ lập tức tiến lên xé nát nàng ra, sau đó ăn sạch sành sanh.
"Ai nói ta phải gả cho đám vương gia các ngươi?" Bùi Sắt lui về phía sau một bước, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chậm chạp dịch chuyển ra cửa, nàng vừa cẩn thận nhìn sắc mặt U Ly, vừa thử phân tán sự chú ý của hắn. "Hơn nữa, hiện tại ta đã đổi diện mạo, cho dù ta đứng trước mặt Tấn vương, Tấn vương cũng không biết ta, thiên hạ này, ngoại trừ ta ra còn có tỷ tỷ ở bên ngoài, người biết ta là công chúa hòa thân chỉ có ngươi, trừ phi là ngươi cố ý, nếu không thì cho dù ta chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ không có người nào biết tung tích của ta."
"Vậy sao?" U Ly vẫn cười, mắt nhìn bước chân của nàng càng đến gần cửa, làm bộ không nhìn thấy, "Có lẽ, nếu tướng mạo của ngươi chưa từng thay đổi còn có thể tránh được một kiếp, nhưng mà nay, tướng mạo ngươi lại thay đổi......" Hắn dừng lời, hình như suy nghĩ đến cái gì, có chút châm chọc nhếch môi, "Nói chung, chỉ cần ngươi ra khỏi tầm mắt của bổn vương, cuối cùng sẽ có một ngày, không cần bổn vương tìm, cũng sẽ có người đưa ngươi đến trước mặt của bổn vương."
Tiếng nói vừa dứt, U Ly chỉ nghe một tiếng "Két", chưa kịp quay đầu, ngay sau đó là tiếng đóng cửa rất nặng nề.
Hắn chưa từng quay đầu, chỉ là yên tĩnh ngồi yên, đã đóng kỹ cửa, lúc này không ngờ bị người đẩy ra, Bùi Sắt lộ ra nửa cái đầu, thê thảm nhìn vào trong phòng, cực kỳ chậm rãi dịch người đi vào. Phía sau của nàng, có một ẩn vệ có khuôn mặt lạnh lùng cầm bảo kiếm ngăn cản đường đi của nàng.
Cửa bị đóng lại lần nữa, không phải nặng nề "Rầm" một tiếng, mà là âm thanh "Két" rất nhẹ.
"Sao quay lại rồi hả?" U Ly buồn cười ngẩng đầu nhìn nàng, một đôi mắt thăm thẳm, một mảnh tĩnh mịch, càng không nhìn ra nửa phần cảm xúc.
Bùi Sắt theo bản năng run lên, hồi lâu mới cắn răng nói: "Bản cô nương đánh không lại nhiếp chính vương đa mưu túc trí, cho nên lăn trở về rồi, ngươi vui mừng chưa?"
Nụ cười trên mặt U Ly không tắt: "Nếu đánh không lại, cô nương hãy bồi bổn vương đi ngủ đi."
Dứt lời hắn liền đứng lên, thân hình cao to trong nháy mắt ngăn cản tầm mắt của Bùi Sắt, nàng chưa kịp mở miệng, cổ tay đã bị người nắm được, kéo đến giường hẹp.
"Ngươi không ra ngoài được đâu, nếu ngươi cam nguyện đứng một đêm, thì tùy ngươi."
U Ly tự cởi y phục ra, hắn liếc Bùi Sắt đang bất động một cái, lười biếng xốc chăn chui vào.
Đêm rất sâu, vạn vật đều tĩnh lặng, không nghe thấy âm thanh gì, Bùi Sắt đứng một lát, liền thấy tay chân bắt đầu rét run, hung ác trợn mắt nhìn U Ly hình như đã ngủ say, nàng xoay người ngây ngô đi tới trên giường.
Bởi vì nãy giờ không mang giày, chân đã lạnh cóng đến mức sưng đỏ, nàng xoa nhẹ một lúc lâu, cảm giác đã hơi ấm áp, lúc này mới dùng thảm mỏng bọc mình thật chặt, ngồi ngủ.
Trong giấc mộng, luôn cảm thấy thân thể cực kỳ ấm áp, Bùi Sắt nghĩ thầm, chỉ sợ là mình lạnh cóng quá, mới có mộng cảnh như vậy.
Thân thể không nhịn được chui vào nơi ấm, tự dưng, hình như ngón tay đụng phải cái gì có hình tròn, Bùi Sắt cứng đờ, chợt cảm thấy tất cả buồn ngủ đều mất hết.
Nàng chưa mở mắt ra, mặc cho đôi tay ở phía trước chậm chạp di động đụng đến gì đó, trong đầu mãnh liệt nhớ tới, tuyệt đối đừng là thứ nàng tưởng tượng.
Mu bàn tay trầm xuống, hẳn là có người bắt lấy hai tay của nàng: "Sờ loạn nữa, bổn vương khó bảo đảm không làm chút chuyện gì."
Giọng nói trầm ổn hơi khàn xuất hiện trên đỉnh đầu, thân thể cứng ngắc của Bùi Sắt hoàn toàn mềm nhũn, tay cũng không dám lộn xộn, mặc cho hắn nắm, đồng thời mở mắt nhìn.
Trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe bên người có tiếng hít thở truyền đến.
Bùi Sắt bày ra gương mặt khổ sở, nàng biết, chỉ cần ở lại phòng này, người này chắc chắn sẽ chiếm tiện nghi của mình.
Đợi một lúc lâu, Bùi Sắt cảm thấy đối phương đã ngủ thiếp đi, chậm rãi giật giật ngón tay, rất tốt, lực đạo trên tay đã giảm bớt, nàng rút tay ra dễ như trở bàn tay.
Nhanh chóng lật người, Bùi Sắt tiếp tục thử nhích ra ngoài giường, thân thể mới động, ngang hông lại chợt trầm xuống, khi nàng thầm kêu không tốt đã bị U Ly lôi vào trong ngực, đồng thời, đôi tay lại bắt đầu xấu xa sờ loạn ở trên eo nàng.
"Ngươi làm cái gì?" Bùi Sắt đánh mạnh vào tay hắn.
"Làm cái gì? Vừa rồi bổn vương đã nói qua khó bảo đảm không làm chút chuyện nên làm, ngươi đã không hề buồn ngủ, vậy bản vương chiều theo ý ngươi."
Khi nói chuyện, tay hắn lại rơi xuống, không ngờ cách áo nắm nơi đẫy đà của nàng.
Thân thể Bùi Sắt run lên, muốn mở miệng, hắn lập tức lấn người lên, trong bóng tối, chính xác bắt chặt môi của nàng, mà đôi tay loạn động của nàng đã bị hắn dùng bàn tay bọc lại giơ qua đỉnh đầu.
Trên môi mềm mại, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trái tim vừa ngượng ngùng vừa khó chịu, lúc này lưỡi của U Ly thuận lợi cạy hàm răng của nàng ra, tiến quân thần tốc, cướp đoạt thành trì.
Cảm giác tê dại nhanh chóng từ lòng bàn chân vọt lên chạy khắp người, Bùi Sắt rõ ràng cảm giác bản thân nổi lên phản ứng, nhất thời trong lòng chỉ có tiếng hô to.
Đi, nhất định phải mau đi, nàng không thể có chút khúc mắc nào với hắn.
Cổ họng phát ra âm thanh "Ô ô" vang lên rõ ràng trong bóng đêm, U Ly làm như không nghe thấy, kiềm chế mạnh thân thể của nàng, chỉ trong chốc lát, hai người đã cởi hết y phục, da thịt kề sát.
Thân thể nhanh chóng nóng lên, khiến Bùi Sắt xấu hổ không chịu nổi, trên môi chợt trống trải, hẳn là U Ly đã bỏ qua môi của nàng, trong lòng nàng vui mừng, không nhịn được liền muốn hô lên một tiếng, nhưng ngực chợt tê rần, hẳn là......
U Ly tấn công không hề dịu dàng nữa, hắn bỏ quên đôi tay của Bùi Sắt, môi lưu luyến trên ngực nàng, đồng thời đôi tay không đứng đắn chạy trên người nàng, cuối cùng chậm rãi dời xuống phía dưới.
Trong thân thể chợt nổi lên thứ gì, Bùi Sắt gần như muốn khóc lên.
U Ly đáng chết, U Ly đê tiện......
Rõ ràng là trong lòng bi phẫn muốn chết, nhưng thốt ra lại là âm thanh rên rỉ, Bùi Sắt hận đến không mức kiềm chế được, chợt đưa tay ôm lấy U Ly, sau đó nâng người lên há mồm cắn.
Trong bóng tối, tiếng "Kêu rên" cực kỳ rõ ràng, Bùi Sắt giống như không nghe thấy, vẫn không nhả ra.
U Ly lại không đẩy nàng ra, ngược lại thân thể vừa động, cứ như vậy, vết thương càng đau thêm. Bùi Sắt không hiểu hiện động tác của hắn, sức lực trên môi giảm mấy phần, chợt phía dưới đau xót, nàng không thể tưởng tượng nổi trợn to cặp mắt, trong bóng tối rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy, nàng lại có ảo giác nhìn thấy nụ cười của U Ly.
Động tác trên môi đã ngừng lại khi hắn xâm phạm nàng. Mà thân thể của hắn theo động tác cũng không chống đỡ nổi xụi lơ xuống.
"Đã lâu như vậy, nàng có nghĩ tới ta không?"
Trong tiếng hít thở nặng nề, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp của U Ly vang lên, Bùi Sắt chỉ cảm thấy trước mắt chợt sáng chợt tối, thân d[d[lqd thể mềm nhũn giống như bãi bùn, trước mặt bỗng tối sầm, lại hôn mê bất tỉnh.