"Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia d[d[lqd, phu nhân không có việc gì, là có hỉ."
"Bổn vương biết, tất cả đi xuống."
Trong mơ mơ màng màng, như có tiếng nói truyền vào trong lỗ tai, sau một loạt tiếng chúc mừng, bên tai lại yên tĩnh khác thường.
Bùi Sắt muốn tỉnh lại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không mở mắt được.
************
Trong đầu loáng thoáng qua tình hình trong mộng, nhưng cũng không rõ ràng, Bùi Sắt có chút choáng váng hoa mắt đứng dậy, khi nhìn thấy Tiết Tình bưng thứ gì đi vào, nhìn thấy nàng tỉnh, vội vàng để đồ xuống tiến lên, vui mừng nói: "Cũng may vương phi đã tỉnh, người đã ngủ cả ngày, khiến mọi người rất lo lắng."
Bùi Sắt tái mặt, đừng nhắc tới còn may, nhắc tới chỉ làm nàng cảm giác đau đầu nhức óc.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, Tiết Tình cười nói: "Đây là thuốc dưỡng thai, tất nhiên vương phi không biết, lúc sáng, đại phu đã chẩn ra, người đã có thai một tháng rồi."
"Ta...... Mang thai?" Bùi Sắt giương mắt chỉ ngón trỏ vào mình, vẻ mặt không tin. "Tiết hộ vệ, có phải là nhầm rồi không?"
Nàng gãi đầu, trán đổ mồ hôi, do mình sơ ý, sau lần đó không uống thuốc ngừa thai, lần này thì tốt rồi, đã mang thai, nàng phải dây dưa với U Ly nữa sao?
"Vương phi mang thai là chuyện tốt." Cảm thấy vẻ mặt của Bùi Sắt quá mức khoa trương, Tiết Tình múc thuốc cười nói: "Tuy nói nay vương gia đã hai mươi sáu, nhưng dưới gối không có con cháu, vương phi đã mang thai, tính toán ngày tháng, tháng tám sang năm sẽ sinh, khi đó thời tiết lành lạnh, nhưng là lúc ở cữ tốt."
Nhìn chén thuốc trong tay Tiết Tình, cổ họng Bùi Sắt phát đắng, trong đầu mơ hồ có cái gì rõ ràng, nàng chợt cả kinh, chẳng lẽ điều nàng nghe thấy trong giấc mộng là thật sự sao? Xong rồi, xem ra chuyện là sự thật.
Mang thai? Vậy mà nàng mang thai?
Lời mới ra miệng, Bùi Sắt vội vàng đếm trên đầu ngón tay thời gian dì cả nên tới, sau khi tính toán, sắc mặt không khỏi đại biến. "Má ơi, cũng hơn mười ngày rồi."
Một bình trà đã bị nàng uống cạn rồi, vẫn cảm thấy đầu cực kì hỗn loạn.
Thở phì phò trở về trong phòng, nhất thời chỉ cảm thấy đầu loạn thành một nùi.
"A Sắt, mọi việc đừng quá dứt khoát, đời người ngắn ngủi, trong lòng muội đã có ngài ấy, sao không theo tâm ý của mình."
Cũng may, Bùi Nhiên đã nhanh chóng tới, nàng đã biết chuyện Bùi Sắt mang thai, cực kỳ không hiểu nỗi lo lắng của nàng.
Nếu như, không có ai biết nàng là Bùi Sắt, nếu như, giữa nàng và U Ly, vì vậy bắt đầu một lần nữa với đứa bé này, mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa phải không?
"Cho dù trong lòng ta có hắn, nhưng tỷ tỷ, muội và hắn cách nhau quá xa, không nói đến thân phận cháu dâu, còn có thiếp thất bên trong phủ hắn, còn có Thái hậu, chẳng lẽ tỷ hi vọng muội sinh hạ đứa bé này sao?"
Thu hết nghi vấn của nàng vào trong lòng, trước khi Bùi Nhiên đi đã để lại một câu vạch trần mấu chốt: "Nhưng A Sắt, muội đừng quên, từ khi rời khỏi kinh thành, diện mạo của muội đã thay đổi, chỉ cần muội không nói muội là Bùi Sắt, tỷ không nói, vương gia không nói, ai biết muội là Bùi Sắt đây?"
Trong lòng uất ức khó nhịn, Bùi Sắt xốc chăn muốn xuống giường. Tiết Tình đưa tay ngăn cản, nhưng không ngăn được, toàn bộ chén thuốc trong tay đều hất lên người Bùi Sắt, nàng ta bị dọa sợ cuống quít quỳ xuống đất.
"Thuộc hạ làm sai, xin vương phi trách phạt.”
"Được rồi, Tình tỷ tỷ của ta, ta mặc kệ ngươi." Bùi Sắt gấp đến độ xoay vòng, nhìn thấy Tiết Tình nhặt lên mảnh vụn rồi nói đi sắc thuốc, nàng tức giận không nói được lời nào.
Cách lúc Tiết Tình rời khỏi đã một khoảng thời gian, Bùi Sắt ngồi ở trên giường, cả người lạnh run.
Theo số tuổi của cổ thân thể này, tối đa chưa tới mười bảy tuổi, mới mười bảy tuổi mà thôi, làm sao có thể mang thai đây?
Nhưng mấu chốt là, mình thật sự chịu làm nữ nhân trong đại viện nhiếp chính vương phủ, còn nữa, mình thật nguyện ý làm một nữ nhân cổ đại chân chính, an tâm giúp chồng dạy con sao?
Sao nàng lại quên trong nhà còn có U Ly còn có một nhóm thị thiếp, còn có Thái hậu mập mờ không rõ với hắn, tại sao mình lại mang thai ngay lúc này?
Bởi vì nàng mới vừa mở cửa muốn đi ra ngoài, liền nhìn thấy ngoài cửa có người canh giữ, nhìn thấy nàng muốn ra cửa, vội vàng quỳ trên mặt đất ngăn cản đường đi.
"Bái kiến vương phi, nay vương phi đã có thai, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Đây là nơi nào?"
"Vương phi, nơi này là Thẩm phủ, nếu vương phi buồn chán, thuộc hạ sẽ đi mời Bùi Nhiên cô nương đến, chỉ là bây giờ binh hoang mã loạn (rối loạn), lúc vương gia đi liên tục dặn dò, không được để vương phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn thuộc hạ rất bất đắc dĩ, lúc này chỉ có thể đắc tội vương phi."
"Cho nên, thuộc hạ kính xin vương phi sớm đi nghỉ ngơi, ngàn vạn lần không được ra khỏi Thẩm phủ."
Vừa nghe nói xong, Bùi Sắt không khỏi mặt lộ vẻ buồn rầu: "Ý của ngươi là, thôn Lục Hà bị bao vây?"
"Vương phi đừng lo, thật ra lúc này vương gia đang kéo dài thời gian, chỉ cần qua tối nay, ngày mai viện binh vừa đến, chúng ta nhất định có thể thoát khốn." Tiết Tình bưng đồ tới trước mặt, Bùi Sắt liếc mắt nhìn qua, hẳn là một chén nước thuốc đậm đặc.
Vừa nghe tới mùi thuốc, nàng lập tức quay đầu, ngực liền không thoải mái.
Nàng hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Bùi Sắt dĩ nhiên đã nhạy cảm bắt được tin tức quan trọng trong lời nói của nàng ta: "Vương gia còn chưa trở lại sao? Hắn...... Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu ngươi cảm thấy ngươi còn có thể lừa gạt được ta... tự ta đi tìm đáp án."
Tiết Tình sững sờ một chút, liền hé miệng cười nói: "Mấy ngày không thấy, vương phi đã vội vã tìm vương gia rồi sao?"
Nhìn thấy sắc mặt Bùi Sắt co rúm, nàng ta vội vàng đổi đề tài: "Vương gia còn ở lại huyện nha, chỉ là nay thôn Lục Hà đã bị người Liêu Hàn vây quanh, mấy trăm ngàn bách tính trong thôn chờ cứu viện, vương gia không thể bỏ mặc, sáng sớm đã mang người đàm phán với hoàng tử Liêu Hàn, không biết cuối cùng như thế nào?"
Mặc dù trong lòng nàng ta có sầu lo nhưng vẫn dằn lại để khuyên Bùi Sắt nghỉ ngơi.
Trong lòng Bùi Sắt nhất thời sinh nghi vấn nặng nề nhưng không cách nào suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cổ họng đau đớn giống như là bị người lấp thứ gì vào trong miệng, theo bản năng nuốt xuống, không phát hiện bất cứ chuyện gì, đầu trầm xuống, lại ngủ nữa.
Khi Bùi Sắt tỉnh lại, trời vẫn tối đen, âm thanh tí tách từng giọt ở bên ngoài truyền vào, hình như là đang mưa.
Bùi Sắt mơ mơ màng màng, dựa vào sức của Tiết Tình cố gắng ngồi thẳng người, nàng nhìn y phục của Tiết Tình lên tiếng nói: "U Ly không có ở đây sao?"
Quả nhiên, Bùi Sắt vừa nói ra, ở trước mặt sắc liền Tiết Tình lập tức thay đổi, nàng ta ngẩng đầu nhìn Bùi Sắt, muốn nói lại thôi: "Vương gia đã nói, nếu viện binh chưa tới, Liêu Hàn có bất kỳ cử động gì, chúng thuộc hạ cũng phải bảo vệ thôn Lục Hà."
Mưa tí tách vẫn không ngừng đánh vào trên cửa, trên nóc nhà, âm thanh tiếng mưa rơi dày đặc, mà khoảng không gian bên ngoài đen kịt, không nhìn rõ thứ gì.
Nàng nhìn bên ngoài, trong lòng không ngừng sầu lo.
Uống nhiều đồ quá, đương nhiên phải đi nhà xí.
Bùi Sắt vừa mới mở cửa ra muốn nói rõ nguyên do với hai thị vệ ở cửa, chợt thấy Tiết Tình nôn nóng vội vã đi tới, nhìn thấy Bùi Sắt, nàng có chút ngạc nhiên.
Trực giác mách bảo là có chuyện gì xảy ra, Bùi Sắt cau mày nói: "Đến nay mà vương gia vẫn chưa về sao?"
"Vương phi ——" Tiết Tình vội vàng ngăn cản lối đi của nàng, dừng hồi lâu mới khó nhọc nói: "Vương gia quả thật không về, ta cũng không rõ nguyên nhân, nhưng ở chỗ cửa thôn, người Liêu Hàn đã bắt đầu tiến công, bọn họ đều là tướng sĩ tinh nhuệ, chỉ sợ thôn Lục Hà không chịu nổi."
Bùi Sắt than thở.
Đêm đen có chút quỷ dị.
Ngồi một lúc lâu, mơ hồ nghe được tiếng bước chân truyền đến bên này, trong lòng nàng vui mừng, vội vội vàng vàng đứng dậy, lúc này ánh nến ở đầu giường tự dưng vụt tắt, nàng còn chưa kịp thích nghi, bên trong phòng đã rơi vào tình trạng tối đen như mực.
Bên hông bị nắm đau, mà bên tai là giọng nói nam tính hoàn toàn xa lạ khiến nàng kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh.
Bên hông chợt có thêm một đôi tay, Bùi Sắt bị dọa, lúc thét chói tai ra tiếng, người nọ chợt che miệng nàng lại.
"Nếu ngươi lên tiếng, có tin ta giết ngươi không?"
Bên ngoài tiếng bước chân rất kịch liệt, thành đoàn, như có năm sáu người, Bùi Sắt mong mỏi trong lòng, hi vọng những người nhanh một chút, mà những người đó cũng không phụ kỳ vọng của nàng, bước chân cực nhanh, mắt thấy họ sắp đẩy cửa lao vào, gáy lại đột nhiên đau xót.
Bùi Sắt không kịp xem những người đó rốt d[d[lqd cuộc có vào hay không thì đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.