Nhưng chuyện như vậy, U Ly sẽ giải quyết d[d[lqd, không cần nàng tốn nhiều tâm tư.
Sự thật đã chứng minh, nghe nói không biết từ nơi nào U Ly lấy được một ngôi mộ, Bùi Tương đứng im hồi lâu, chỉ cảm thán nữ nhi bạc phúc.
Sứ thần Yến quốc vừa đi, chính là lễ mừng năm mới.
Từ lúc Bùi Sắt vào phủ, hiếm khi nhìn thấy bóng dáng U Ly, mặc dù biết hắn mỗi đêm đều quay về, nhưng mỗi lần Bùi Sắt đều không tỉnh lại, cũng không biết có phải là do mang thai không, mỗi đêm giấc ngủ của nàng đều rất sâu, nghe quản gia nói, vương gia đều trở về phủ lúc giờ sửu (1h đến 3h sáng), ngủ một hai canh giờ liền vào triều. Mỗi lần Bùi Sắt tỉnh lại vuốt giường hẹp lạnh thấu, không khỏi thầm trách mình, sao lại không chịu được? Chỉ là đến ngày giao thừa, lúc Bùi Sắt tỉnh lại, hiếm khi bên cạnh lại có người, điều này làm cho nàng rất vui mừng.
Thấy nàng vừa tỉnh lại đã lộn xộn, U Ly không khỏi đè đầu của nàng xuống.
Cả đêm hắn chưa ngủ, buổi sáng mới về đến phủ, nha đầu này vừa tỉnh lại liền làm rộn, đôi mắt gian giảo nhìn hắn chằm chằm.
Bùi Sắt hiển nhiên rất bất mãn khi bị hắn đặt trước ngực, không thở được, không nhịn được cách y phục cắn lồng ngực của hắn, U Ly kêu rên một tiếng, không thể không mở mắt, lại thấy Bùi Sắt sau khi được tự do lập tức lật người đưa lưng về phía hắn, không khỏi bật cười nói: “Đêm qua ngủ không ngon sao, ban ngày liền mò mẫm giày vò ta?"
Chỗ bị cắn hơi tê tê, U Ly đưa tay kéo Bùi Sắt tới, cũng không quản nàng mới vừa tỉnh ngủ, vừa cúi đầu chính là một nụ hôn dài, hôn thẳng đến khi nàng thở dốc không ngừng.
“Sắc lang!" Vừa hôn xong, Bùi Sắt không nhịn được mắng hắn, ngẩng đầu nhìn quầng đen xung quanh mắt hắn, biết gần đây hắn cũng không ngủ ngon nên cũng ngoan ngoãn không hề lộn xộn nữa.
U Ly thật sự mệt mỏi, thấy nàng hiếm khi an tĩnh, liền nhắm hai mắt nói: “Nếu như nàng buồn chán, thì đứng lên đi dạo đi, không cần theo ta."
Bùi Sắt không nói lời nào, ở trong ngực hắn tìm vị trí thoải mái hơn, U Ly bật cười, một tay đặt ra phía sau lưng nàng khẽ vuốt ve, một lát sau liền ngủ thiếp.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn trên đỉnh đầu, Bùi Sắt cười cười, không khỏi chôn sâu vào trong ngực hắn, trong giấc mộng cũng không biết U Ly mơ gì, nhưng ôm nàng càng chặt hơn, lần này, nụ cười bên môi Bùi Sắt không khỏi sâu hơn.
Hai người ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy. Đại trừ tịch (lễ giao thừa lớn), hiếm khi có được một ngày đẹp trời. Sau khi U Ly ngủ một giấc lâu, hiển nhiên tinh thần rất tốt, hai người dùng xong bữa trưa, hắn liền dẫn Bùi Sắt đi dạo xung quanh, nói thật, đã tới nhiếp chính vương phủ nhiều ngày như vậy, Bùi Sắt chưa đi dạo xung quanh, thứ nhất là bởi vì mang thai nên không muốn đi lại, thứ hai là vì không muốn gặp cơ thiếp trong phủ.
Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn ở trong phòng ngủ của U Ly, cũng không ai dám đến quấy rầy, Bùi Sắt biết rõ là do U Ly phân phó, chỉ là nếu nàng ra ngoài thì không giống nhau, nếu gặp phải cơ thiếp nào tản bộ, không chừng sẽ gây ra chuyện phiền toái, Bùi Sắt rất lười, cũng không muốn tâm tình của mình không tốt, liền không muốn ra ngoài, cho nên hôm nay là lần đầu tiên đi dạo xung quanh.
Không thể không nói, nhiếp chính vương phủ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, U Ly dẫn nàng đi tới một viện cũng không xa phòng ngủ lắm, cả vườn đều là mai vàng. Màu sắc đa dạng pha vào nhau, trong vườn đã sớm chuẩn bị xong ghế nằm, U Ly đỡ nàng ngồi xuống, liền ngồi một bên trên bàn đá pha trà.
Tư thế hắn cầm bút múa kiếm Bùi Sắt đã nhìn thấy không ít, động tác pha trà là lần đầu tiên, không khỏi hưởng thụ tựa vào trên giường nhìn hắn pha trà.
U Ly quay đầu lại, thấy nàng chăm chú nhìn mình cũng mỉm cười, không lâu sau liền đưa tách trà cho nàng nói: “Có lẽ đó giờ được hạ nhân hầu hạ, đã qua nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên pha trà cho nàng nếm thử."
Nghe hắn nói như vậy, tâm tình Bùi Sắt tốt lên nhiều, không khỏi trêu nói: “Đuợc người hầu hạ thật thoải mái, ta là người đầu tiên được hưởng phúc của ngươi sao?"
U Ly hé miệng cười nhạt không nói, nàng liền nhận trà nếm thẻ, quả nhiên mùi hương tràn khắp khoang miệng, hai mắt nàng không khỏi sáng lên. Nhưng đúng lúc này, tiếng nói chuyện rộn ràng của tốp năm tốp ba truyền đến, Bùi Sắt thấy con ngươi U Ly hơi híp lại, không khỏi quay đầu nhìn lại thì thấy mấy nữ tử cười nói đi tới bên này.
Hiển nhiên họ cũng không nhìn thấy hai người bọn họ, giọng nói lúc cao lúc thấp, loáng thoáng Bùi Sắt có thể nghe được mấy phần nội dung họ nói chuyện, hình như có liên quan đến nàng, nội dung cụ thể thì không rõ. Nhìn lại U Ly, ánh mắt của hắn đã thu lại, chỉ là nụ cười bên môi cũng tắt ngúm, trong con ngươi thăm thẳm không thấy rõ cảm xúc.
Chắc là chuyện họ nói không tốt đẹp gì
Bùi Sắt lại nhấp một ngụm trà, uống được một nửa, âm thanh sau lưng đã im bặt. Nàng lười biếng nhìn về phía U Ly nói: “Hôm nay là đêm ba mươi, buổi tối sẽ rất náo nhiệt, không nên quấy rối tâm tình của mọi người."
Động tác châm trà của U Ly dừng lại, nhìn về phía nàng cười nói: “Hoa đăng đêm giao thừa rất đẹp, buổi tối nàng theo ta vào cung, sau khi tan tiệc, chúng ta liền đến kinh thành ngắm cảnh đêm, được không?"
Bùi Sắt nghe xong lời này, mắt lập tức sáng rỡ, vẻ không vui vừa rồi trở thành hư không, nàng vui mừng đứng lên kéo cánh tay U Ly, nửa người tựa vào người hắn, nói: “Ta muốn ăn hồ lô ngào đường!"
“Được, mua cho nàng."
“Ta cũng muốn thả hoa đăng!"
“Ta thả với nàng."
“Ta còn muốn ăn một bữa ở quán rượu lớn nhất kinh thành!"
“Ta trả tiền."
Liên tiếp yêu cầu đã làm U Ly bật cười không dứt, Bùi Sắt vẫn còn suy nghĩ ra chuyện nàng muốn làm, mà vài cơ thiếp kia sau khi hành lễ vẫn quỳ trên mặt đất không dám nhúc nhích, U Ly lại làm như không nhìn thấy họ, trực tiếp dọc theo đường hẹp quanh co giữa vườn, mặc cho hoa mai rơi xuống người, dẫn theo Bùi Sắt rời đi, lưu lại cả đám người thở dài, người thất vọng quỳ gối tại chỗ.
***
Ban đêm rất nhanh đã tới.
Bùi Sắt mặc thường phục của nữ nhân theo U Ly ra khỏi vương phủ, tuy trên người U Ly mặc triều phục nhưng trong xe ngựa đã để sẵn y phục để thay, chỉ chờ sau khi tiệc tan liền đổi y phục cùng Bùi Sắt xuất cung ngắm cảnh.
Dọc theo đường đi, tâm tình Bùi Sắt cực kỳ tốt, sau khi vào cung, bởi vì là xe ngựa của U Ly, đương nhiên không người nào dám cản, hai người một đường đến một viện vắng vẻ, U Ly an bài nàng ở chánh điện, liền rời đi tham gia bữa tiệc, để lại một mình Bùi Sắt ở trong điện.
Thật ra thì nói là một người cũng không đúng, còn có tùy tùng đi theo, chỉ là Bùi Sắt muốn lẳng lặng đợi U Ly nên đã đuổi tất cả nô tì phục vụ xuống nghỉ ngơi, mình thì lẳng lặng ở trong phòng đó.
Nàng vốn tưởng rằng, U Ly sẽ không đi lâu, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy hắn trở lại, liền buồn chán đi dạo trong sân.
Bởi vì viện trống trơn, xung quanh rất yên tĩnh, Bùi Sắt đi được vài bước ra ngoài liền nghe được vài âm thanh không bình thường. Mặc dù nàng có chút sợ nhưng rốt cuộc lòng hiếu kỳ quấy phá, cách âm thanh này càng gần, lúc này nàng mới phát giác, âm thanh kia hẳn là phát ra từ một phòng vô cùng vắng vẻ ở hậu viện.
Hơn nữa, càng tới gần, Bùi Sắt càng nghe rõ âm thanh kia, không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Theo lý thuyết, bên trong hậu viện hoàng cung này, hơn nửa đêm có mấy âm thanh này, thật làm cho người ta có chút kỳ quái, chẳng lẽ là cung nữ thị vệ nào nhất thời không kiềm chế được, lúc này mới thừa dịp đêm giao thừa, tất cả mọi người đi ăn mừng lén lúc tới nơi này vụng trộm.
Trong lòng nghĩ như vậy, Bùi Sắt không khỏi dừng bước lại, người ta cũng chỉ là có tình nên mới thể hiện tình cảm, nàng đi xem náo nhiệt gì chứ?
Âm thầm bật cười, nàng không khỏi cất bước trở về, nhưng mới bước một bước lại nghe được bên trong hình như có tiếng khóc sụt sùi cầu xin tha thứ: “Gia, đã ba lượt rồi, đừng...... Á!"
Tiếng hét kia thật sự có chút thê thảm, Bùi Sắt kinh sợ giật mình, bước chân không khỏi vòng trở lại.
Dựa theo công phu mèo quào của mình, Bùi Sắt đánh bạo đến gần căn phòng đó. Xuyên qua cửa khép hờ, rốt cuộc Bùi Sắt thấy rõ người trong phòng.
Trong phòng rất đơn giản, vào cửa có một giường lớn, giờ phút này một nam tử đang cúi người ở trên người một nữ tử, y phục của hai người đều rời rạc, vả lại mặc cho nàng kia kêu gào cầu xin tha thứ như thế nào, nam tử cũng không chịu dừng lại, cố chấp tùy ý phát tiết.
Bùi Sắt nhìn tình hình này, nhất thời không biết làm sao, rốt cuộc đây là một đôi tình lữ, hay là nam tử đang cưỡng bức?
Nhưng rất nhanh tiếng khóc sụt sùi của nữ tử kia lại biến thành tiếng rên, lúc này Bùi Sắt mới đoán ra mấy phần, thì ra nàng đã xen vào chuyện của người khác rồi.
Xoay người muốn đi, đúng lúc một trận gió thổi tới, lại thổi trúng cánh cửa khép hờ. “Két" một tiếng, Bùi Sắt kinh sợ, muốn trốn đi nhưng không còn kịp nữa, nàng cảm thấy có trận gió thổi qua, ngay sau đó bên cổ có một luồng hàn khí lạnh như băng.
Bị kiếm đặt không chỉ một lần, Bùi Sắt nhanh chóng biết rõ trên gáy đang đặt thứ gì, bị dọa sợ chẳng dám thở mạnh một hơi.
“Ngươi là người nào?"
Người kia quát lớn, Bùi Sắt nghe thấy giọng nói kia, cả người ngây ngốc, lâu sau mới phản ứng, quay đầu lại.
Ánh vào trong mắt chính là một nam tử có dung mạo tuyệt mỹ, trên trán hắn vẫn còn mồ hôi nhưng không che đậy được tuyệt mỹ phong tình của hắn, toàn thân hắn chỉ khoác một cái áo khoác rộng lùng thùng, áo bào đỏ thẫm lung tung giắt trên người, lộ ra phần ngực to lớn, rất mê người. Bùi Sắt không chú ý tới những thứ này, chỉ nhìn chằm chằm mặt của hắn, hai chân run lên.
Sao lại là hắn?
Mấy tháng không thấy, U Hi Nhiên trước mắt đã thay đổi rất nhiều, hai tròng mắt đã không hề tinh khiết nữa, thay vào đó là sâu như hồ nước, khuôn mặt đã từng tinh xảo, nay lại gầy đi không ít, lại càng lộ vẻ thành thục.
Bùi Sắt há miệng, bởi vì mình đã sớm thay đổi dung mạo, nhất thời không biết nên nói mình là người nào.
Nhưng, sự trầm mặc của nàng đổi lấy một tiếng thở nhẹ khó tin của đối phương.
“Ngưng...... Ngưng Nguyệt?"
Bùi Sắt chỉ nghe một tiếng “Đinh", kiếm rơi xuống đất, cả người đã bị U Hi Nhiên kéo đi: “Ngưng Nguyệt tỷ, thật sự là tỷ sao?"
Hắn ôm quá gấp, Bùi Sắt chỉ cảm thấy ngực khó thở, như có cái gì đè ép, không khỏi đưa tay đẩy ra.
U Hi Nhiên vui mừng căn bản không để ý tới những thứ này, chỉ thấy thân thể hắn chuyển một cái, Bùi Sắt liền đi theo hắn vào phòng, ngay sau đó đóng cửa lại, đôi môi nồng nặc mùi rượu của hắn liền rơi xuống: “Ngưng Nguyệt tỷ, có phải hoàng thúc lại chọc giận tỷ, mới làm tỷ chạy ra đây không?"
Nỉ non, lúc này Bùi Sắt mới phát hiện U Hi Nhiên đã sớm say bí tỉ, giờ phút này sức lực của người hắn đè ở trên người mình, hơn nữa còn cường hôn, khiến nàng không thở nổi.
“U...... U Hi Nhiên......"
Bùi Sắt tránh thoát kêu tên hắn, mà nữ tử vốn ở trên giường kia đã khoác áo ngủ lại, nhìn thấy người vừa rồi vẫn còn ở trên người mình phóng túng, một khắc sau lại ôm nữ nhân khác cường hôn, hiển nhiên nàng ta cực kỳ tức giận, nhất thời cũng không biết lấy hơi sức từ đâu, chợt kéo U Hi Nhiên ra.
Bùi Sắt vừa được tự do, không khỏi cực lực thở dốc, mà bên kia, U Hi Nhiên như không chịu nổi lực kéo, ngã xuống đất, ánh mắt mơ màng.
“Gia, người nhìn rõ rồi chứ, nàng ta đã là thê tử của người khác!"
Bị nữ tử kia hét lên như vậy, con ngươi mơ màng của U Hi Nhiên mới bừng tỉnh, tích tụ ánh sáng nhìn về phía Bùi Sắt.
Hình ảnh đầu tiên, dĩ nhiên là cách ăn mặc phu nhân của nàng, sau đó chính là mặt mũi của nàng, U Hi Nhiên nhìn một lúc lâu, lúc này ánh mắt mới ảm đạm nói thật nhỏ: “Vừa rồi là ảo giác sao?"
Hình như hắn rất khổ sở, Bùi Sắt thấy hắn như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cảm kích nhìn nữ tử bên người hắn một cái, nhấc làn váy muốn ra ngoài.
Có lẽ đã đi lâu như vậy, không chừng U Ly đã rời bữa tiệc.
Cánh cửa mở ra, đã sắp khép lại, thân hình U Hi Nhiên lại một lần nữa chắn ở cửa, kiếm rơi trên mặt đất bị hắn nhặt lên.
“Nếu ngươi đã nhìn thấy, như vậy ta không thể để ngươi sống."
Bùi Sắt kinh sợ, lần nữa ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên gương mặt U Hi Nhiên không còn nửa phần nhu tình, ngược lại là lạnh lùng thấu xương.
Hắn muốn giết nàng? Chẳng lẽ chỉ vì nàng nhìn thấy hắn triền miên với nữ nhân khác sao?
Bùi Sắt không nhịn được nhìn nữ tử bên người hắn một cái, không khỏi cả kinh, nữ tử này, lại có chút quen mặt, chỉ là nhất thời nghĩ không ra là ai.
Suy nghĩ một hồi lâu, nàng nhìn mặt mũi nam tử, không biết nếu như nàng nói ra thân phận của mình, có thể tránh được một kiếp không, U Hi Nhiên có tin tưởng lời của nàng không?
Trong lòng nghĩ như vậy, chợt nghe được một tiếng kêu rõ nét, là ai đó kêu hai chữ “Vương phi".
Bùi Sắt cả kinh, chẳng lẽ U Ly tới?
Đang muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy U Hi Nhiên nháy mắt với nữ tử kia, nữ tử đó hiểu ý, vội vàng dập tắt nến bên trong phòng, phòng tối đen như mực, Bùi Sắt nghe thấy có tiếng bước chân đi tới bên này, bước chân trầm ổn có lực, dừng lại trước cửa, Bùi Sắt vui mừng trong bụng, nàng nhận ra đó là tiếng bước chân của U Ly?
U Hi Nhiên che miệng nàng lại, thân hình dường như cứng đờ, trong bóng tối không thấy rõ ánh mắt của hắn, lại nghe được giọng nói của U Ly truyền đến từ ngoài cửa: “Nàng có ở bên trong không?"
Một hồi lâu không có tiếng trả lời, giọng nói của hắn lại gần một bước, giống như có chút bất đắc dĩ cười nhẹ: “Đang chơi trốn tìm với ta sao? Nàng không nói chuyện, ta sẽ vào đó."
Tiếng nói của U Ly vừa dứt, bàn tay bịt miệng Bùi Sắt đã mở rộng, đồng thời U Hi Nhiên đẩy nàng đi tới cửa một bước, kiếm đặt phía sau lưng nàng.
“Ta đây. Ta sẽ ra."
Bùi Sắt lên tiếng, nhìn ra sau lưng tìm d[d[lqd kiếm bóng dáng của U Hi Nhiên mờ ảo trong bóng tối, nàng tiến lên một bước, mở cửa.