Báo Thù

Chương 4: Hoàn



BÁO THÙ - Phần cuối

Tác giả: 岁引​

Edit: Nhược Ảnh

**********

11.

Từ khi có ý thức tôi đã sống trong trại trẻ mồ côi.

Dì chăm lo cho chúng tôi nói rằng tôi bị ba mẹ vứt bỏ, cũng vì thế mà tôi không có họ, mọi người gọi tôi là Tiểu Ý, bởi ngày đặt tên cho tôi, dì vô tình thấy hạt ý dĩ.

Trại trẻ mồ côi rất lớn, trong đó có mười mấy đứa trẻ và vài dì chăm nuôi, đương nhiên cuộc sống chẳng tốt cho mấy, có ăn, nhưng chả bao nhiêu, nhiều lúc tôi đói đến muốn ngất đi nhưng chỉ biết nhịn.

Trước hết tôi học được cách nhìn sắc mặt của các dì và biết làm dì vui.

Chỉ có như vậy thì tôi mới nhận được nhiều thứ hơn mấy đứa trẻ khác, dì mới chăm sóc tôi kỹ hơn, và đám trẻ mới không dám bắt nạt tôi.

Điều thứ hai tôi học được chính là phản kháng.

Nơi nào nhiều người ắt sẽ là nơi thị phi, cho dù có là trẻ nhỏ thì cũng không ngoại lệ, ở những nơi dì không thấy được, những đứa trẻ mềm yếu sẽ bị bắt nạt thường xuyên.

Tôi đã quan sát rất kỹ, nếu lần đầu tiên bị ức hiếp mà không phản kháng, hoặc phản kháng thất bại, thì sau này sẽ chẳng có cơ hội nữa đâu, đứa trẻ đó sẽ đón nhận những lần bắt nạt thứ hai, thứ ba, và nhiều hơn thế nữa.

Bọn họ chỉ biết hành hạ những kẻ yếu hơn, cho nên tôi đã ép bản thân không được mềm yếu.

Tôi được người ta nhận nuôi khi lên năm tuổi, thế là tôi có thêm họ Tống vào tên của mình.

Gia đình nhận nuôi tôi rất bình thường, trước khi được đưa đi, tôi còn háo hức mong đợi không thôi, nghe nói sau này tôi sẽ có một mái nhà riêng, chẳng còn sợ chết đói nữa.

Nào ngờ thứ bọn họ cần lại là người lao động trong gia đình.

Mới ngày đầu tiên được đưa về mà bọn họ đã dạy tôi làm việc, ban đầu cũng không có gì khó, chỉ quét dọn lau chùi các thứ và làm chân chạy vặt.

Làm tốt không có thưởng, nhưng làm sai thì nhất định sẽ bị phạt.

Lúc đầu tôi chẳng oán hận lấy một câu. Bọn họ cho tôi ăn ở nên bắt tôi làm việc cũng là lẽ thường, làm sai chịu phạt cũng đâu có oan.

Nhưng một thời gian sau tôi mới hiểu được, hóa ra không chỉ bị đánh vì làm sai, mà những lúc bọn họ không vui, tôi cũng sẽ bị đánh.

Độ mạnh yếu của những trận đòn còn tùy vào tâm trạng của bọn họ, có lúc đánh xong còn không cho tôi ăn cơm, buổi tối thì nhốt tôi ở ngoài không cho tôi vào nhà.

Đôi khi tôi đói đến mức nằm thiếp đi ngay trước cửa.

Nếu may mắn thì sẽ gặp người tốt bụng nào đó cho chút đồ ăn, nhưng chuyện đó hiếm lắm, có lần còn bị ba nuôi tôi bắt gặp. Thế là những lần sau bọn họ nhốt tôi trong phòng, bỏ đói tôi hai ngày liên tục.

Bởi vậy tôi bị đau dạ dày từ khi còn rất nhỏ.

Gia đình đó có một đứa con trai lớn hơn tôi bốn tuổi tên là Tống Bảo, hắn là cục cưng của ba mẹ nuôi, bọn họ chẳng cho hắn đụng vào chuyện gì, càng không nỡ nổi giận với hắn.

Tống Bảo là tên khốn xấu xa, hắn thích nhất là bắt nạt tôi. Hắn hay quấy rối mỗi lúc tôi làm việc, châm dầu vào lửa những khi tôi bị phạt, lại còn thường xuyên trút giận lên tôi lúc hắn bực tức chuyện gì đó.

Hôm tôi bị nhốt trong phòng suốt hai ngày, hắn cầm một chiếc bánh bao xuất hiện trước phòng tôi và chửi rủa với đủ từ ngữ xúc phạm, sau đó hắn bẻ nhỏ từng miếng bánh rồi ném xuống đất, hả hê nhìn tôi đói đến mức chẳng màn bụi bặm mà nhặt chúng lên nhét vào miệng.

Để sống sót, tôi đã mất sạch danh dự của mình.

Tôi gặp Lâm Kính Tri vào năm mười tuổi.

Năm ấy tôi muốn chạy trốn khỏi nơi này và đi đến một nơi thật xa, lúc đang đói đến cồn cào thì tôi gặp một người trạc tuổi mình, chính là Lâm Kính Tri.

Gã đưa cho tôi một cái bánh bao, đến khi trò chuyện tôi mới biết gã cũng sống chẳng sung sướng gì cho cam, cái bánh bao mà tôi ăn chính là bữa tối của gã.

Tôi và Lâm Kính Tri quen nhau từ một cái bánh bao, rồi thành bạn bè vì có cùng số phận, thậm chí chúng tôi còn trở thành người quan trọng nhất của nhau.

Lâm Kính Tri không phải được nhận nuôi mà mẹ gã chết sớm, ba gã cưới vợ mới, người vợ sau sinh ra một đứa con trai, người ta đều nói có mẹ ghẻ thì sẽ có ba dượng, Lâm Kính Tri chính là người được nếm trải chuyện đó.

Chúng tôi có chung một mục tiêu là rời khỏi nơi này, đi đâu cũng được, miễn là rời khỏi đây mãi mãi.

Ba mẹ nuôi không muốn cho tôi đi học, trường học trên thị trấn không thu học phí mà chỉ cần đóng 100 đồng phí sách vở mà thôi. Nhưng bọn họ tiếc số tiền đó, tôi đến trường đồng nghĩa với việc sức lao động trong nhà thiếu đi một phần.

May mắn là ba mẹ nuôi không muốn cũng không được, có luật giáo dục bắt buộc chín năm sừng sững ở đó, bọn họ đành đen mặt đưa tôi tới trường.

Tôi và Lâm Kính Tri biết rõ đi học là con đường duy nhất giúp chúng tôi rời khỏi nơi này, vậy nên chúng tôi đã dồn hết sức vào đống sách vở, kiểm tra nhau, giúp đỡ nhau.

Có không ít người trong trường thích bắt nạt hai đứa tôi, khi đó chúng tôi chẳng màng sống chết mà xông lên bảo vệ người kia.

Tống Bảo dắt một con chó dữ vừa mập vừa to đuổi theo chúng tôi, vì cứu tôi mà Lâm Kính Tri đã bị con chó đó cắn phải.

Em trai của gã đẩy gã xuống sông trong tiết trời mùa đông giá rét, tôi đã cố hết sức kéo gã lên bờ, lần đó, suýt nữa là tôi cũng tiêu đời rồi.

Năm tôi mười bốn tuổi, Tống Bảo thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong, điểm số vừa đủ đậu vào một trường hạng ba.

Ba mẹ nuôi của tôi rất hạnh phúc, còn bảo là muốn thưởng cho gã một chuyến đi chơi, ngày bọn họ băng qua một dãy núi để lên thị trấn, đột nhiên đất đá trên núi sạt lở, toàn bộ ba người trên xe chẳng còn kẻ nào sống sót.

Những người khác đều thương tiếc bọn họ, chỉ có mỗi tôi nằm lỳ trên giường cười suốt một đêm dài.

Sau đám tang, không một ai muốn vác lấy gánh nặng là tôi đây, Lâm Kính Tri muốn giúp tôi nhưng lực bất tòng tâm.

Cũng may cô giáo xin cho tôi một suất trợ cấp hộ nghèo, toàn bộ phí đi học đều được miễn để tôi không phải lâm vào cảnh thất học hay bị chết đói.

Năm lên mười sáu tuổi, tôi vào cấp ba, đấy cũng là lứa tuổi thiếu niên thiếu nữ bắt đầu có tình yêu đầu.

Tôi và Lâm Kính Tri cũng không ngoại lệ, chúng tôi thích nhau, nhưng lén lén lút lút không dám để người ta phát hiện, chuyện to gan nhất mà chúng tôi đã làm chính là đỏ mặt nắm tay nhau.

Một tình cảm thiêng liêng thật trong sáng và thơ ngây.

_ Ý Ý, chờ tốt nghiệp đại học xong, đợi anh kiếm được thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền thì chúng ta kết hôn nhé.

Khi ấy trong ánh mắt thuần khiết nhưng đầy nhiệt huyết của người thiếu niên đều tràn ngập hình bóng của tôi.

Mà tôi cũng giống như thế.

Năm mười bảy tuổi, có hai người tự xưng là ba mẹ ruột của tôi tới tìm tôi.

Tôi biết tôi là trẻ mồ côi, trước năm mười bảy tuổi, tôi đã từng ảo tưởng về ba mẹ ruột của mình, tuy không nói ra nhưng tôi vẫn ước mơ một ngày nào đó bọn họ sẽ tìm ra tôi. Cảnh tượng khi ấy sẽ như thế nào nhỉ?

Bọn họ có đối xử với tôi giống như ba mẹ nuôi đối xử với Tống Bảo không? Bọn họ có gọi tôi là bé cưng, nhìn tôi với gương mặt tràn đầy cưng chiều không?

Thực tế thì không.

Bọn họ đã có bé cưng của mình, đó chính là Nguyên Giảo Giảo, cô ả cũng là đứa bé được nâng niu chiều chuộng như Tống Bảo.

Cô ả cũng ghét tôi hệt như Tống Bảo, nhưng lạ thay, cô ả không ghét Lâm Kính Tri, thậm chí còn thích gã lắm.

Cô ả là người nhiều mặt, khi ở bên ba mẹ, cô ả chẳng cần kiêng nể hay dè dặt khi làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc gai mắt và bắt nạt tôi.

Nhưng khi đối diện với Lâm Kính Tri, cô ả sẽ làm nũng, sẽ tỏ ra đáng yêu như nàng công chúa nhỏ trong cung điện, cô ả luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, dường như chẳng bao giờ u ám, và đó cũng chính là điểm khác biệt giữa hai chúng tôi.

Lúc đầu Lâm Kính Tri đứng về phía tôi, nhưng thời gian thật sự có thể thay đổi một con người.

Ròng rã hai năm, cuối cùng gã cũng bị hấp dẫn bởi nụ cười tươi sáng và tính cách hoạt bát tràn ngập hơi thở thanh xuân của Nguyên Giảo Giảo.

Tôi chẳng có những thứ đó, những thứ mà đáng ra một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi như tôi đáng được có.

Khắp người tôi đều là gai nhọn, khi bị phụ bạc, tôi chẳng biết dùng ánh mắt đáng thương để cầu lòng thương hại, mà tôi sẽ dùng mọi thứ mình có để trả thù.

Gần mười năm ở bên nhau, chẳng ai hiểu rõ Lâm Kính Tri hơn tôi, vậy nên tôi biết gã đã thay lòng đổi dạ.

Tôi rất thích gã, nhưng từ ngày gã hướng về phía Nguyên Giảo Giảo, tôi biết đoạn tình cảm đó có thể ngưng lại được rồi.

Nguyên Giảo Giảo có tất cả mọi thứ.

Ba mẹ luôn yêu thương cô ả, tuy đôi lúc cũng trách mắng hờn giận, nhưng bọn họ sẽ bất chấp tất cả để đứng về phía cô ả.

Lần đầu tiên tôi gặp Diệp Thời Nhất là khi cậu ta đứng sau lưng Nguyên Giảo Giảo, rõ ràng luôn miệng thốt ra những lời ghét bỏ, nhưng cậu ta lại tình nguyện cầm lấy cặp sách cho em gái tôi với vẻ mặt tràn đầy dung túng và nụ cười tươi trên môi.

Có điều nụ cười ấy đã vụt tắt khi cậu ta trông thấy tôi, thay vào đó là ánh mắt đầy mùi cảnh cáo.

Cậu ta cảnh cáo tôi tốt nhất nên sống đàng hoàng, đừng tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nhà họ Nguyên chỉ có mỗi Giảo Giảo mà thôi.

Chỉ cần tôi nói động đến Nguyên Giảo Giảo nửa câu thôi thì đó sẽ là lỗi của tôi, còn cô ả chê cười tôi, thậm chí còn bắt tay với người khác ức hiếp tôi, trêu cợt tôi thì cậu ta lại cho rằng đó là chuyện hiển nhiên.

Rõ ràng đã về cạnh ba mẹ ruột, nhưng tôi lại cảm nhận được cuộc sống khi còn ở với ba mẹ nuôi.

Bọn họ hoàn toàn không xem tôi là người thân ruột thịt. Trong mắt Nguyên Giảo Giảo, tôi chính là con chó của nhà họ Nguyên, ba thì chỉ quan tâm xem tôi có làm tổn thương con gái cưng của ông ta hay không, còn mẹ sẽ nhìn tôi với ánh mắt rối rắm, nhưng lúc nào cũng bảo tôi phải nhường nhịn em gái.

Năm tôi mười tám tuổi, Nguyên Giảo Giảo nói tôi ăn cắp đồ của cô ả, chẳng có bất kỳ bằng chứng nào, chỉ dựa vào mấy câu nói của ả mà thôi.

Vậy mà tôi lại bị ba và mẹ mắng xối xả, cô bạn La Mạt Mạt của Nguyên Giảo Giảo là một trong số những người thường xuyên bắt nạt tôi, cô ả luôn bày mưu tính kế cho em gái tôi, đồng thời cũng là người mắng tôi với lời lẽ khó nghe nhất, chỉ vì bạn trai của cô ả nói mấy câu mập mờ với tôi mà cô ả gán cho tôi tội danh quyến rũ người yêu mình.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Vào mùa đông rét lạnh năm ấy, tôi bị người ta đẩy ngã vào đống tuyết, có vài người ấn chặt tôi xuống, tôi chỉ có thể nhìn Diệp Thời Nhất mang vẻ mặt giễu cợt giẫm lên cổ tay của mình.

Cậu ta nói: “Nếu tay chân đã không sạch sẽ thì bỏ cái tay này đi cũng được.”

Cậu ta muốn phế tay tôi nên chẳng nể nang gì mà dùng hết sức giẫm xuống.

Một ngày giá rét trong tháng Mười hai, tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, nỗi căm hận mà tôi vẫn luôn nhốt vào chiếc lồ ng sắt và giấu ở tận đáy lòng đang kêu gào không thôi, nhưng khi ấy tôi như con thú hoang lâm vào cảnh cùng đường, có giãy giụa thế nào cũng vô ích mà thôi.

Ngày đó tay tôi chẳng còn chút cảm giác, tôi sợ quá bèn gọi cho Lâm Kính Tri, người tôi đã dừng liên lạc từ rất lâu rồi, thế mà người nghe máy lại là Nguyên Giảo Giảo, cô ả đắc ý khoe rằng Lâm Kính Tri đang đi mua trà sữa nên để điện thoại lại ở chỗ cô ả.

Tôi chẳng nói chẳng rằng mà cúp điện thoại ngay tức khắc.

Hôm ấy tôi tự đến bệnh viện với toàn bộ số tiền mà mình dành dụm được, cộng thêm vài nghìn tệ mới xoay xở được từ chỗ mẹ.

Bác sĩ nói may là tôi tới bệnh viện kịp lúc, bằng không thì bàn tay này đã tàn phế mất rồi.

Tay tôi vẫn ổn, nhưng gốc bệnh chẳng dứt hẳn, mỗi khi đụng vào nước lạnh hoặc trời trở lạnh là nơi đó lại nhói đau.

Vụ tai nạn tôi gặp phải vào năm mười chín tuổi là do Nguyên Giảo Giảo gây ra, khi ấy tôi đang bị sốt nên rất khó chịu, nào ngờ cô ả lại đứng phía sau đẩy tôi.

Tôi nằm trong vũng máu, nhìn Diệp Thời Nhất đứng đó an ủi Nguyên Giảo Giảo đang run rẩy vì sợ.

Tôi tỉnh lại trên giường bệnh sau khi hôn mê nửa tháng.

Trong thời gian đó mẹ có đến thăm tôi một lần, nhưng bà ta ngồi gần một tiếng rồi bỏ đi mất.

Tôi muốn báo thù, muốn tất cả phải trả giá thật đắt, không phải bây giờ suy nghĩ này mới xuất hiện, mà nó đã có từ rất lâu rồi.

Chẳng ai bảo vệ tôi, vậy thì tôi chỉ có thể tự bảo vệ chính mình mà thôi.

Sống trong nhà họ Nguyên hai năm, tôi cẩn thận thăm dò tính tình của mọi người, từ ba, mẹ, Nguyên Giảo Giảo cho đến Diệp Thời Nhất, La Mạt Mạt.

Nhiều lần tôi kiếm cớ vào phòng làm việc của ba, trong đó tôi phát hiện hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp giống Nguyên Giảo Giảo đến mấy phần, phía dưới còn ghi tên của bà ta là Dụ Nhiên Nhiên.

Nguyên Giảo Giảo chẳng giống mẹ, khi đó tôi không có cách nào bắt bọn họ đi giám định ADN được, vì vậy tôi đã thử làm một cuộc thí nghiệm nhỏ, trong bữa ăn hôm đó, tôi giả vờ kể rằng mình vô tình gặp một người tên là Nhiên Nhiên khi đi trên đường.

Ba tôi lập tức phản ứng, ông vô thức nhìn về phía Nguyên Giảo Giảo, cô ả cũng nhìn sang ông ta.

Điều này làm tôi càng chắc chắn với suy đoán của mình.

Mười lăm ngày tôi giả vờ hôn mê cũng là lúc tôi lên kế hoạch một cách tỉ mỉ.

Tôi chọn việc mất trí nhớ do tai nạn xe để bắt đầu mọi chuyện. Tôi thu lại hết đám gai nhọn khắp người, tính tình cũng trở nên dịu dàng nhu mì, biến thành cô chị gái dung túng chiều chuộng em gái hết mực.

Trong suốt quá trình trả thù, tôi luôn tìm kiếm những đối tượng phù hợp để lợi dụng.

Hôm đụng phải Diệp Thời Nhất trên cầu thang không phải là ngoài ý muốn mà là tôi cố tình làm thế.

Diệp Thời Nhất thích Nguyên Giảo Giảo, nhưng Nguyên Giảo Giảo lại yêu Lâm Kính Tri. Nguyên Giảo Giảo và Diệp Thời Nhất lớn lên cùng nhau, đương nhiên cô ả thừa biết cậu ta thích mình, nhưng bọn họ đã hiểu nhau quá rõ, đến mức Nguyên Giảo Giảo chẳng còn cảm giác mới mẻ nữa.

Lâm Kính Tri và Diệp Thời Nhất là hai kiểu con trai khác nhau, Diệp Thời Nhất hành động như một đứa trẻ, cậu ta thường chọc giận Nguyên Giảo Giảo để cô ả chú ý tới mình, còn Lâm Kính Tri lại biết cách khiến người ta cảm thấy thoải mái.

EQ của Lâm Kính Tri rất cao, gã chỉ cần nói vu vơ một câu thôi cũng dỗ cô gái nhỏ như Nguyên Giảo Giảo vui như mở cờ trong bụng, cười đến không ngừng lại được.

Bạn gái từ nhỏ bị người ta đoạt mất, đương nhiên Diệp Thời Nhất sẽ không cam lòng, tính cách của cậu ta khiến cậu ta không thể chịu đựng nổi chuyện này, đặc biệt là sau khi tỏ tình với Nguyên Giảo Giảo và bị cô ả từ chối, cậu ta lại quay sang tỏ thái độ với cô ả.

Tôi thừa biết Diệp Thời Nhất muốn khiêu khích Nguyên Giảo Giảo nên mới tốt với mình như vậy, số điện thoại cậu ta dùng để liên lạc với tôi cũng chẳng phải là số thật của cậu ta.

Không phải Diệp Thời Nhất sẽ xuất hiện mỗi lúc Nguyên Giảo Giảo kéo tôi đi hẹn hò cùng cô ả, mà cho dù tôi có mặt hay không thì cậu ta vẫn sẽ tới quấy rối nếu hai người kia đi gặp nhau.

Tôi viết một bức thư tình giả, dùng bạn trai của La Mạt Mạt làm mồi lửa để Nguyên Giảo Giảo và cô bạn chí cốt trở mặt thành thù, đấy là mục đích thứ nhất, mục đích thứ hai là để trả thù bạn trai của La Mạt Mạt, và mục đích thứ ba là dọn dẹp vị trí bên cạnh Nguyên Giảo Giảo, để Tuyên Nhiễm có thể chen vào đó.

Tuyên Nhiễm chính là người được tôi dốc hết sức tìm kiếm và chọn lựa, trong tên của cô ta có một chữ đồng âm với người yêu cũ của ba tôi, cho nên lần nào gặp nhau tôi cũng gọi cô ta là Nhiễm Nhiễm, chủ yếu là để cho ba tôi nghe. Nhưng nói về điểm giống nhất giữa hai người thì chỉ có nốt ruồi lệ kia thôi, bởi vậy tôi đã gợi ý cô ta để lộ nó ra.

Tuyên Nhiễm rất biết nhìn người, làm sao cô ta có thể không nhận ra ánh mắt khác lạ của ba tôi mỗi khi nhìn cô ta chứ? Trong lúc cô ta đang mờ mắt vì sự hào nhoáng của nhà họ Nguyên thì tôi lại ra hiệu và hướng dẫn cô ta cách đặt chân vào con đường phồn hoa ấy, làm sao cô ta lại bỏ qua cơ hội này được chứ?

Diệp Thời Nhất rất tốt với tôi, cậu ta mua đồ ăn vặt cho tôi, đưa sách giáo khoa cho tôi, nhưng tôi biết cậu ta chẳng hề rung động.

Cậu ta dùng cách đấy để khiêu khích Nguyên Giảo Giảo, đồng thời cũng để thăm dò chính tôi.

Diệp Thời Nhất nói đống đồ ăn vặt kia là mấy món tôi từng rất thích, nhưng không phải, là Nguyên Giảo Giảo thích mới đúng. Cậu ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc nếu cứ đối tốt với như vậy thì tôi sẽ bị đám người thích cậu ta gây khó dễ.

Nhưng chẳng sao cả, như vậy thì kế hoạch của tôi sẽ càng thuận lợi hơn.

Tôi nói cho mấy cô bạn thích Diệp Thời Nhất biết người cậu ta yêu là Nguyên Giảo Giảo, La Mạt Mạt muốn trả thù Nguyên Giảo Giảo nên cô ả sẽ liên lạc với những người mà mình có thể nhờ cậy, nhất là đám ghét Nguyên Giảo Giảo, đương nhiên mấy cô bạn được tôi chấm trúng cũng nằm trong số đó.

Nguyên Giảo Giảo không thích việc Diệp Thời Nhất tốt với tôi quá, nhưng cô ả thừa biết cậu ta chỉ muốn khiêu khích, chọc tức cô ả, vậy nên cô ả chẳng thèm giận dỗi làm gì, hơn nữa còn âm thầm cười nhạo tôi.

Chính Diệp Thời Nhất là người đã đăng tin về Nguyên Giảo Giảo và Lâm Kính Tri lên diễn đàn trường.

Thật ra là do tôi thổi bên tai cậu ta rằng nếu chuyện ấy lộ ra thì có lẽ Nguyên Giảo Giảo sẽ chia tay với Lâm Kính Tri và thực hiện mối hôn ước năm nào.

Diệp Thời Nhất đăng tin kia lên, nhưng người đứng trong tối đẩy mạnh vụ việc chính là La Mạt Mạt và đám người ghét Nguyên Giảo Giảo.

Diệp Thời Nhất sẽ không để người mình yêu tra ra chuyện cậu ta chính là kẻ chủ mưu trong chuyện này.

Tôi lại ám chỉ với Lâm Kính Tri rằng ba mẹ tôi sẽ không đồng ý chuyện của gã và Nguyên Giảo Giảo, gã sẽ khó mà thành công được.

Lâm Kính Tri là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, có lẽ hai chúng tôi giống nhau ở điểm này.

Ngày Diệp Thời Nhất gọi cho tôi vào nửa đêm, tôi biết cậu ta đã hay tin Nguyên Giảo Giảo và Lâm Kính Tri đã vượt quá giới hạn.

Tôi nói chuyện với Diệp Thời Nhất suốt cả đêm, cậu ta còn nói hình như cậu ta hoàn toàn thích tôi rồi.

Tôi biết người nọ đã bắt đầu thích tôi thật, lần này là từ “thích” hàng thật giá thật, nhưng vậy thì sao?



Tuyên Nhiễm đã dùng cách như thế để phá tung bữa tiệc sinh nhật của Nguyên Giảo Giảo là vì ám hiệu từ tôi.

Tôi nói rằng ba tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào sinh con cho ông ta, ngược lại, ông ta còn khiến đối phương hoàn toàn biến mất.

Tuyên Nhiễm có sợ đấy, nhưng cô ta vẫn muốn kiếm lợi, thế nên cô ta quyết định đến tìm La Mạt Mạt. La Mạt Mạt có thể cho Tuyên Nhiễm những thứ mà cô ta muốn, thậm chí nếu Tuyên Nhiễm làm tốt thì sẽ nhận được nhiều hơn nữa.

Sau khi thu được đoạn video có thể uy hiếp Nguyên Giảo Giảo, Tuyên Nhiễm hoàn toàn yên tâm.

Cô ta chỉ quan tâm đ ến những thứ mà mình sẽ nhận được nếu làm xong chuyện này chứ chẳng sợ Nguyên Giảo Giảo nữa, dẫu sao đoạn video vẫn đang ở trong tay cô ta mà.

Về phần tôi, tôi bắt đầu xúi giục mẹ mình, kéo bà ta về phía mình từng chút một.

Đám người bắt cóc Nguyên Giảo Giảo là do mẹ tôi thuê, bởi thế cô ả mới bị tóm nhanh đến vậy, và cũng chính mẹ tôi là người đã giúp cô ả chạy trốn, thậm chí còn vẽ đường cho cô ả chạy về.

Mà những việc này đều do tôi nói mẹ mình làm.

Nguyên Giảo Giảo và ba nào có ngờ đến?

Tôi khiến ba nghi ngờ vụ bắt cóc là do hai người đang yêu nhau kia tự biên tự diễn, sau đó lấy danh nghĩa của bọn họ gửi tin nhắn cho Diệp Thời Nhất, nhờ cậu ta đến cứu.

Tuy Diệp Thời Nhất đã quyết định từ bỏ tình cảm khi trước vì giờ đây trong lòng cậu ta đã có người khác, nhưng cậu ta cũng đâu thể đứng im nhìn cô bạn thanh mai của mình gặp nguy hiểm được? Vì vậy cậu ta lái xe tới cứu người.

Diệp Thời Nhất gãy xương cổ tay không phải vì tai nạn xe, mà do tôi cầm gậy sắt đánh vào nơi đó. Suốt cuộc tra tấn ấy cậu ta đã la hét vô cùng thê lương, nhưng đương nhiên cậu ta chẳng thấy rõ ai là người đánh mình, khi đó cậu ta chỉ thấy mỗi Nguyên Giảo Giảo đang run rẩy trốn trong góc nhà.

Chính Nguyên Giảo Giảo đã dụ Diệp Thời Nhất vào phòng, bởi vì bọn bắt cóc cho cô ả lấy một đổi một, muốn bình yên vô sự thì phải có một người tới chịu tội thay cô ả.

Sau đó bọn bắt cóc đã kể cho Diệp Thời Nhất nghe về giao dịch này, lúc ấy cậu ta nhìn Nguyên Giảo Giảo như thể nhìn kẻ thù mà mình hận nhất.



Người đàn ông giống Nguyên Giảo Giảo đột nhiên xuất hiện cũng do một tay tôi sắp xếp, hình ảnh ông ta đưa ra đã được photoshop, kết quả xét nghiệm ADN cũng được thực hiện từ trước rồi, kết quả không có vấn đề gì, nhưng tên người giám định đã bị thay đổi.

Ba tôi hoàn toàn tin đống bằng chứng ấy.

Tôi đã nói là tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai rồi mà, kẻ nào cũng là quân cờ trên bàn cờ của tôi, và tôi sẽ là người chiến thắng trong cuộc chơi này.

Sau đó tôi rút đi quyền lực của ba tôi từng chút một, tôi còn hạ độc ông ta, chính xác hơn thì loại thuốc đó sẽ khiến người ta trở nên nóng nảy và bạo lực, sau khi khiến ba tôi mất hết quyền lực, tôi lại đẩy ông ta vào bệnh viện với lí do ba mình cần yên tĩnh điều dưỡng.

Mẹ tôi không nói gì, bà ta chẳng muốn tiếp xúc với tôi mà im thin thít sống nốt quãng đời còn lại, đến lúc này thì tôi với bà ta đã như người dưng nước lã rồi.

Dẫu sao Lâm Kính Tri cũng là bạn trai cũ của tôi nên tôi có lòng tốt vào tù thăm gã, chính ba tôi đã đưa gã vào đây với mức án năm năm tù.

Thấy tôi, Lâm Kính Tri như thấy được tia hy vọng, có lẽ gã hy vọng tôi sẽ cứu gã.

Tôi đứng ở cửa, nhẹ nhàng kể cho gã nghe những chuyện đã xảy ra sau khi gã bị bắt.

Cách tấm song sắt, gã nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy tơ máu, “Em không mất trí nhớ, em hoàn toàn không mất trí nhớ!”

Buồn cười là gã cũng bị tôi gạt.

Tôi không trả lời câu hỏi của gã mà nói, “Lâm Kính Tri, anh hiểu tôi rõ lắm mà, anh phải biết tính cách của tôi chứ.”

Đương nhiên Lâm Kính Tri biết tôi tàn nhẫn đến mức nào.

Năm mười hai tuổi, tôi lấy dao găm định gi3t chết con chó đã cắn gã, tuy chỉ có một mình nên tôi sợ lắm, nhưng Lâm Kính Tri bị thương vì cứu tôi, tôi phải báo thù cho gã.

Năm mười ba tuổi, tôi cũng đẩy em trai của Lâm Kính Tri xuống sông như cách nó làm với gã, nơi đó chẳng có một bóng người, nếu không nhờ đứa bé kia may mắn thì đã mất mạng từ sớm rồi.

Năm mười bốn tuổi, Tống Bảo muốn giở trò đồi bại với tôi nên bị tôi chém cho vài dao, cũng may tôi đã ghi âm lại mọi chuyện nên ba mẹ nuôi chẳng dám làm gì, sau này ông trời cũng chẳng cho bọn họ có cơ hội đó.

“Ý Ý, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi...” Lâm Kính Tri khóc lóc.

Nhưng tôi đã không còn là cô gái trong mắt chỉ có mỗi gã nữa.

“Lâm Kính Tri, chúng ta không thể quay lại được nữa.” Tôi đáp.

Từ khi trái tim của gã bắt đầu nghiêng về Nguyên Giảo Giảo thì chúng tôi đã không còn đường trở về nữa.

Tôi mắc bệnh thích sạch sẽ mà.

Sau này tôi trở thành Tổng Giám đốc vừa tâm cơ vừa thâm trầm trong mắt mọi người, tôi không ham mê sắc đẹp mà chỉ thích quyền lực và tiền tài, tôi nổi tiếng là kẻ nham hiểm trên thương trường, chèn ép nhà họ Diệp, thâu tóm nhà họ La, cuối cùng nâng nhà họ Nguyên lên một tầm cao mới.

Cả đời này tôi chỉ yêu một người, sau khi trái tim héo hon trong lồ ng ngực đã chết, tôi chỉ còn yêu tiền, yêu quyền mà thôi, dẫu sao cũng đâu có thứ gì chắc chắn hơn hai thứ đó.

Khi nào vui thì tôi sẽ nuôi vài chàng trai trẻ, mối quan hệ có qua có lại mà thôi, bọn họ nghe lời và ngoan ngoãn như thú cưng trong nhà vậy.

Ba tôi trúng gió trở thành người thực vật.

Tôi đến thăm ông ta một lần. Trong phòng bệnh chẳng có ai, tôi mỉm cười nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

“Ba, năm đó người mang con đi là ba nhỉ.” Lúc đầu tôi chỉ suy đoán việc này mà thôi, sau này điều tra kỹ hơn thì chẳng sai chút nào, chính ba tôi là người đã để tôi trước cửa trại trẻ mồ côi, bởi vì tôi không phải là đứa con do người phụ nữ mà ông ta yêu sinh ra.

“Ba, Giảo Giảo là con gái của ba, là con gái ruột đó, nhưng tiếc là ba đã đánh mất nó, hoàn toàn đánh mất nó rồi.”

Tôi thấy tay của ba giật giật, các số liệu trên màn hình theo dõi cũng thay đổi rất nhanh.

Ông ta nghe thấy rồi.

Có như thế thì tôi mới hài lòng.

Tôi ra khỏi bệnh viện và nhìn lên bầu trời trong xanh, ký ức về ngày tôi được nhà họ Nguyên nhận lại vào năm 17 tuổi lại ùa vào tâm trí.

Bầu trời khi đó cũng đẹp như thế này, Lâm Kính Tri ngồi trên xe an ủi tôi, còn tôi thì ôm theo những lắng lo và mong đợi, ảo tưởng rằng mẹ sẽ nắm tay tôi và trìu mến gọi tôi là Ý Ý, giống như mẹ nuôi gọi Tống Bảo vậy.

Chẳng qua cho tới bây giờ chuyện đó vẫn không xảy ra, nhưng tôi chẳng cần nữa rồi.

Ngoại truyện của Nguyên Giảo Giảo.

“Ông chủ, món này mắc quá, có thể giảm giá một chút không?”

Trong tiếng huyên náo của khu chợ, người phụ nữ với mái tóc dài ngang vai được buộc hờ sau lưng đang đứng trước một gian hàng, cô ta nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt ba chỉ.

Thịt này chẳng còn mới nữa, cũng vì thế mà giá rẻ hơn mấy gian hàng bên cạnh rất nhiều.

“Tôi hạ giá lắm rồi đó, không thể ít hơn được nữa.” Chủ gian hàng trả lời.

Người phụ nữ ngước lên để lộ ra gương mặt vàng như nghệ, đôi mắt vẩn đục tràn đầy tơ máu.

“Con bé ở nhà bị bệnh, bác sĩ nói nó suy dinh dưỡng nên phải bồi bổ chút gì đó, tôi muốn nấu ít canh thịt cho nó.”

Vành mắt của cô ta phiếm đỏ.

Chủ gian hàng nhìn người phụ nữ nọ rồi thở dài, “Thế lấy cô nửa kí ba tệ đi.”

Người kia cảm kích, “Tôi lấy một kí.”

Cô ta nhìn chủ gian hàng cắt chỗ thịt ngon cho mình, sau khi trả tiền xong thì thấy trong túi còn có một ít thịt mới.

Nhìn ánh mắt mờ mịt của người phụ nữ, chủ gian hàng đưa túi thịt cho cô ta và nói, “Trẻ con thân thể ốm yếu thì chăm kĩ một chút là con bé sẽ khá hơn nhanh thôi.”

Người phụ nữ nước mắt lưng tròng, cô ta cúi người xuống thật sâu, “Cảm ơn.”

Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của cô ta, có người không nhịn được mà hỏi chủ gian hàng, “Nào có ai buôn bán lỗ vốn như cô chứ?”

“Đều là đàn bà với nhau, hoàn cảnh của cô ấy lại như thế, giúp được chút nào thì hay chút đó, cô ấy đáng thương quá mà.”

Sau khi ra khỏi chợ, người phụ nữ ngước lên nhìn trời, bảy giờ sáng rồi nên mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, không khí thoáng mát, người đi trên đường cũng nhiều hơn hẳn.

Người phụ nữ lại giơ túi thịt trong tay lên, cô ta không nhịn được mà cười thật tươi.

Đúng lúc này xe buýt tới trạm dừng, cô ta lập tức chạy đến rồi leo lên xe, chờ đến khi chen vào được mới thấy trong xe đã chật ních người.

Có người đang ăn sáng, có người vừa kết thúc công việc nên mồ hôi ướt đẫm, còn có người thịt phì phèo điếu thuốc.

Trong buồng xe tràn ngập đủ mùi khó ngửi, nhưng người phụ nữ đã quen rồi.

Có người ngồi trước cô ta đang xem video, người nọ bật âm lượng rất lớn nên dù cô ta có không muốn nhìn thì vẫn bị âm thanh trong đó thu hút.

Trong đoạn video, thứ bắt mắt nhất là mấy hàng chữ thật lớn trên tấm phông nền.

“Họp báo của Tổng Giám đốc tập đoàn nhà họ Nguyên”.

Thấy mấy chữ đó, hô hấp của người phụ nữ chợt cứng lại.

Phía dưới hàng chữ là một người phụ nữ mặc đồ vest, rõ ràng cô ấy đã ngoài ba mươi nhưng trẻ trung như thể mới hơn hai mươi mà thôi, chỉ có đôi mắt trầm tĩnh trải đời mới khiến người ta không tin cô ấy còn ngây thơ.

Cách màn hình điện thoại, đối diện với đôi mắt ấy, những kí tức từ xa xưa ùa về như muốn cắn nuốt người phụ nữ.



Trước năm mười tám tuổi, tôi là cô con gái được cưng chiều nhất của nhà họ Nguyên.

Ba tôi đặt tên tôi là Nguyên Giảo Giảo, lấy từ câu “ánh trăng sáng vằng vặc”*.

* Giảo Giảo là sáng ngời, sáng vằng vặc.

Sau này tôi mới biết ông ta muốn tưởng niệm mẹ ruột của tôi, trong lòng ông ta, mẹ tôi như ánh trăng độc nhất vô nhị trên bầu trời đêm.

Khi tôi mười hai tuổi, tôi biết tôi không phải là con ruột của mẹ mình.

Mẹ ruột của tôi đã chết vì khó sinh.

Một ngày vô cùng bình thường vào năm tôi mười hai tuổi, ba tôi bỗng muốn đưa tôi đi du lịch.

Tôi đồng ý, đến khi đó tôi mới biết ngày hôm ấy là sinh nhật của mình, nhưng rõ ràng ngày sinh của tôi trong giấy khai sinh là ba tháng sau cơ mà.

Ba tôi kể lại chuyện năm đó cho tôi nghe, cũng chính là câu chuyện tình yêu giữa ông ta và mẹ ruột của tôi.

Đó là một câu chuyện theo khuôn sáo cũ rích.

Ba tôi gặp một cô gái có gia thế bình thường trong trường đại học, thế rồi bọn họ yêu nhau, quen nhau chưa tới ba năm thì tốt nghiệp.

Ông bà nội buộc ba tôi đồng ý với cuộc hôn nhân thương mại mà gia đình đã định sẵn, bọn họ rất vừa ý với cô con dâu tương lai.

Ba tôi phản kháng vô cùng dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, ông ta chỉ có thể khuất phục mà thôi.

Song mối quan hệ giữa ba tôi và người phụ nữ kia chẳng hề bị chặt đứt, bọn họ lén lút qua lại, không dám để bất kỳ ai phát hiện ra.

Rồi người phụ nữ ấy mang thai, cuối cùng lại qua đời vì khó sinh sau khi sinh hạ được một bé gái.

Ba tôi áy náy vô cùng, người trong lòng đã chết, dù ông ta có ân hận đến nhường nào thì cũng chẳng bù đắp được nữa, vì vậy ông ta hướng về phía bé gái kia, ông ta muốn đền bù cho đứa bé, muốn dâng tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời con con gái riêng của mình.

Đúng lúc đấy vợ ông ta mang thai được năm tháng.

Vì vậy sau khi vợ sinh con, ông ta đã tráo đổi hai đứa bé.

Ngày đó ba tôi uống đến say khướt, thế là tôi hỏi ông ta rất nhiều chuyện, đương nhiên ông ta trả lời chẳng sót câu nào.

Tôi hỏi đứa bé bị đổi với tôi đang ở đâu.

Ba tôi trả lời rằng nó đã chết từ sớm rồi.

Không phải ông ta giết nó, nhưng hiển nhiên chuyện đó không thể không liên quan đến ông ta được.

Đứa bé chào đời khi chỉ mới tám tháng, chưa kể lúc còn trong bụng mẹ cũng bị ảnh hưởng rất nhiều do người mẹ cứ u uất buồn rầu vì lạc mất cô con gái lớn, thậm chí đứa bé ấy còn được chẩn đoán mắc bệnh về tim.

Bác sĩ bảo, chỉ cần chăm sóc thật kỹ thì không sao cả.

Nhưng khi đó toàn bộ sự chú ý của ba đều dồn vào đứa con riêng, ông ta hoàn toàn bỏ mặc đứa bé bị sinh non kia.

Đến khi nhớ tới thì đứa bé đã qua đời vì không thể chống chọi lại bệnh tật.

Tôi hỏi ba, vì sao mẹ lại sinh non.

Ông ta cười, ánh mắt mơ màng, “Là ba làm đó, ba cho người động tay động chân, khi đó con cũng ba tháng rồi, nếu đợi thêm hai tháng nữa thì con lớn quá, không đổi được nữa, cho nên ba mới ra tay trước.”

Tôi nghe xong mà lạnh cả người.

Nhưng tôi chẳng trách ba mình được, mọi thứ ông ta làm đều là vì tôi mà. Cho dù ông ta đã hại nhiều người nhưng chẳng bao giờ bỏ mặc tôi, ai cũng có tư cách mắng ông ta là đồ độc ác, chỉ mình tôi là không có tư cách ấy.

Tuy vậy, có lẽ khi đó tôi cũng cảm thấy bất an và áy náy lắm, nếu không thì vào năm mười lăm tuổi tôi đã không nhờ ba đón chị gái về nhà.

Tôi được phép tự do ra vào công ty của ba, nơi nào tôi cũng đến được cả.

Ngày đó ba tôi bận họp nên tôi vào phòng làm việc của ông ta, rồi tôi vô tình nhìn thấy một tập tài liệu.

Khi mở ra, bên trong là tài liệu về một người mang tên Tống Ý, và trong đống tài liệu này, tôi đã thấy một cô gái có hoàn cảnh vô cùng khác biệt với mình.

Lúc ba tôi trở về sau cuộc họp thì tôi đã xem xong cả rồi.

Ba tôi nói đấy là đứa con đầu tiên của mẹ tôi, lúc trước đã bị ông ta đưa đi.

Khi đó ông ta và mẹ kết hôn được một năm, vì không có chỗ để xả giận nên ông ta mới ra tay với đứa bé chẳng hề có năng lực phản kháng ấy.

Cô gái đó thật tội nghiệp, tập tài liệu kia đã khiến tôi thấy được sự đáng thương vượt quá tầm hiểu biết của mình.

Thế là trong lúc lòng thương hại trào dâng, tôi đã nói ba đón chị ta trở lại.

Ba tôi không muốn, nhưng tôi cứ làm nũng mãi, thế là ông ta đành đồng ý.

Nhưng sang ngày hôm sau tôi lại thấy hối hận.

Cơ mà chẳng còn cách nào nữa, mẹ tôi đã biết chuyện này mất rồi.

Trông thấy gương mặt tươi cười và kích động của bà, tôi càng hối hận hơn, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu bài xích và chán ghét người chị sắp trở về kia.

Ngày nhìn thấy người nọ, tâm trạng tồi tệ của tôi đạt đến đỉnh điểm.

Tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương của ba mẹ, tôi chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, dẫu sao thì xưa nay mọi người đều nhường nhịn và chiều chuộng tôi mà.

Dù lời tôi nói có khó nghe đến nhường nào thì bọn họ cũng phải tươi cười đón nhận.

Cho nên tôi chẳng thèm cố kỵ mà bắt đầu ức hiếp chị ta.

Chẳng ai dám quở trách tôi nửa câu, đôi lúc mẹ tôi sẽ khuyên tôi đừng làm thế, nhưng tôi lại giở trò làm nũng để bà nghiêng về phía mình.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?

Hình như từ sau khi Nguyên Ý bị tai nạn.

Trước đó tôi có mọi thứ trong tay, nhưng từ ngày Nguyên Ý tỉnh lại sau vụ tai nạn, tôi bắt đầu mất đi từng thứ một.

Người thích tôi, người tôi thích, ba mẹ, bạn bè, quyền thừa kế của nhà họ Nguyên.

Tất cả đều vụt mất khỏi tay tôi.

Tôi mang theo lòng thù hận khi bước chân ra khỏi nhà họ Nguyên.

Khi đó tôi hận mọi người lắm, tôi cho rằng ai cũng phản bội, vứt bỏ mình.

Nhưng cũng chính lúc ấy tôi nhận ra rằng mình đã đắc tội với quá nhiều người, làm sao bọn họ có thể bỏ qua cho tôi được chứ?

Vì thế tôi bỏ chạy.

Ban đầu tôi có rất nhiều tiền, số tiền đó đủ để tôi tiêu xài sung sướng cả đời.

Nhưng số tôi quá đen đủi, tôi gặp phải bọn buôn người.

Để không bị đánh và bị bán đi, trong thời gian ngắn tôi đã đưa cho bọn chúng tất cả số tiền mà tôi có.

Cũng nhờ số tiền đó mà bọn chúng kéo dài thời gian cho tôi, mãi cho đến khi cảnh sát đến giải cứu.

Ngày được ra ngoài, tôi run rẩy ngồi bệt xuống đất. Có người đi tới vỗ vai an ủi tôi đôi câu.

Những cô gái khác đều có người thân tới đón về, chỉ có tôi là một thân một mình.

Cuối cùng tôi chỉ được trả lại một số tiền nhỏ, còn phần lớn đã không cánh mà bay hết rồi.

Tôi cầm số tiền còn lại đặt chân đến một thành phố lạ lẫm.

Thay vì tiếp tục đi học hay đi tìm việc làm thì tôi lại ăn chơi, vung tiền như nước giống như trước kia, thế là số tiền còn lại cũng bay đi nốt.

Không có tiền nên tôi đành phải đi làm. Nhưng đi làm vừa mệt vừa ít tiền, số tiền lương ít ỏi ấy còn chẳng bằng tiền tiêu vặt trong một ngày của tôi vào lúc trước.

Tôi đổi hết việc này sang việc khác.

Sau đó, điều khiến tôi phải hoàn toàn thỏa hiệp với dòng đời chính là đói khát, là nghèo khó, là chẳng có nhà để về.

Ban đầu tôi không thể nào thích ứng nổi, rồi dần dần tôi cũng trở thành một “thành viên” trong lớp người bình thường.

Sau này tôi quen một người đàn ông.

Đàn ông đều giống hệt nhau, nhưng gã này tốt với tôi lắm, gã quan tâm tôi, giúp tôi gánh vác công việc, còn đưa đón tôi đi làm.

Gã khiến tôi có được cảm giác của những ngày tháng được cưng chiều của nhiều năm về trước.

Thế rồi trong lúc bốc đồng, tôi chấp nhận lấy gã trong khi không nhận được món sính lễ nào, cũng chẳng có đám cưới hay nhẫn cưới nào cả.

Người đàn ông này chả cần bỏ ra một xu nào để lấy được tôi, gã chỉ dựa vào lời ngon tiếng ngọt, dựa vào những hứa hẹn trong tương lai mà thôi.

Sau khi lấy nhau, mọi chuyện bắt đầu không như ý tôi muốn, người đàn ông này cũng dần lộ nguyên hình. Gã vừa ích kỷ vừa nóng nảy, lại còn có thói gia trưởng, thích uống rượu, thích mắng chửi những lời th ô tục.

Gã không muốn làm việc nhà, cũng chẳng chịu đi tìm việc làm, ngày nào cũng nhậu nhẹt cùng đám bạn chẳng ra gì của mình. Mỗi lần gã lên tiếng đều chẳng phải là chuyện gì tốt lành, một là mắng tôi, hai là đòi tiền, còn không thì thẳng tay cướp mất số tiền mà tôi vất vả kiếm được.

Cuộc sống như thế khiến tôi muốn sụp đổ, nhưng đúng lúc đó tôi lại mang thai.

Chín tháng mười ngày mong ngóng, cuối cùng con gái của tôi cũng chào đời.

Tôi ôm bé con vào lòng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của nó, tôi bật khóc.

Con gái trở thành tất cả đối với tôi, nó là động lực sống và là chỗ dựa duy nhất của tôi.

Tôi muốn cho con bé tất cả những thứ tốt nhất trên đời.

Nhưng tôi chẳng có gì cả, tôi không cho nó được thứ gì tốt nhất, hóa ra tình yêu của tôi dành cho con bé lại rẻ mạt đến vậy.

Con gái là giới hạn cuối cùng của tôi, vì con gái, tôi phải ly hôn.

Trong lúc chờ quyết định từ tòa án, tôi đã dọn ra ngoài và làm thêm rất nhiều việc, tôi muốn có tiền để con gái được uống sữa bột như bao người, được mặc quần áo sạch đẹp, được đến trường với bộ đồng phục ngay ngắn, tôi cũng muốn con bé có thể cầm đồ ăn vặt mà nó thích trong tay, chẳng cần phải hâm mộ những đứa trẻ khác, cũng không cần phải giả vờ nói rằng con không thích ăn.



Tiếng thông báo của xe buýt cắt ngang dòng suy nghĩ của người phụ nữ.

Người xem video kia đã xuống xe, cô ta cũng chen chúc bước xuống cùng đám người.

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, cô ta nhìn vào màn hình, là bạn của cô ta gọi tới.

Người bạn đó nói cho cô ta biết vụ ly hôn có hi vọng rồi, dù đối phương không đồng ý nhưng chỉ cần có thể cung cấp những chứng cứ cô ta bị bạo hành lúc còn ở nhà thì tỉ lệ ly hôn thành công lên đến sáu phần.

Người phụ nữ bụm mặt khóc nức nở, cô ta không ngừng nói lời cảm ơn.

Trở lại căn phòng trọ đơn sơ, vừa mới mở cửa thì một bóng dáng nho nhỏ đã chạy ào tới ôm lấy chân cô ta, bé con ngước lên cười thật tươi.

“Mẹ, hôm nay con vẽ mẹ đó, mẹ xem này.”

Người phụ nữ với vành mắt đỏ ửng ngồi xuống ôm lấy con gái, “Được, để mẹ xem nào.”

Cô ta đã từng hận tất cả mọi người…

Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào ngày con gái chào đời, giây phút được ôm bé cưng nho nhỏ vào lòng, cả thế giới bỗng gói gọn trong hình hài nhỏ bé ấy, nhìn con gái, cô ta sẽ bất chấp mọi thứ để tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.