Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 120



"Thay vì để cho những người đàn ông thối kia có được, tôi tình nguyện cho cậu…” Khương Phán mắt ướt nhòa nói.  

Điều này khiến Lâm Hiên cảm thấy vô cùng đau xót.  

Khương Phán từng như ánh mặt trời, xinh đẹp, tràn đầy tự tin.  

Bây giờ Khương Phán vẫn xinh đẹp, thậm chí còn thành thục hơn, nhưng trong ánh mắt luôn có thêm một tia ưu thương.  

Khương Phán cứ như vậy si ngốc nhìn Lâm Hiên. Cô muốn để mình đi bước cuối cùng kia với Lâm Hiên.  

Miễn là cơ thể của cô không còn sạch sẽ.  

Sau này khi đối mặt với những người đàn ông béo ú đó, cô có thể sẽ trở nên bình tĩnh hơn.  

Cô không phải là cô gái ngây thơ, ảo tưởng về cuộc sống màu hồng.  

Mà cô chỉ là một người nhỏ bé không quyền không thế, muốn thành công dễ dàng, sẽ không có khả năng.  

Xã hội thực tế này, đã mở đường cho cô ấy. Đồng thời, nó cũng cản đường cô. Vì vậy cô chỉ có thể đối mặt, chấp nhận nó!  

"Lớp trưởng, cậu say rồi." Lâm Hiên mạnh mẽ đem tay đặt ở sau lưng Khương Phán.  

Theo nội lực đưa vào, đỉnh đầu Khương Phán bốc ra một trận hơi nước.  

Ánh mắt của cô cũng trở nên tỉnh táo hơn.  

Thật ra nếu như Lâm Hiên vô sỉ một chút. Lúc này hắn hoàn toàn có thể có được vị nữ thần thời sinh viên này. Hơn nữa còn không cần phải chịu trách nhiệm gì hết.  

Nhưng cuối cùng lý trí đã chiến thắng tà niệm.  

Hắn làm như vậy thì có khác gì cầm thú?  

Khương Phán trở nên như vậy, chủ yếu là vì rượu mà thôi.  

"Được rồi, lớp trưởng."   

Sau vài phút, Lâm Hiên buông tay ra.  

Rượu trong cơ thể Khương Phán đã hoàn toàn bị anh bức ra ngoài.  

"Lâm Hiên. Cậu thật sự là một tên ngốc..."   

Khương Phán cảm giác thân thể dần dần thanh tỉnh, nhịn không được nói.  

“Lớp trưởng, tôi biết cậu rất vất vả, từ nay về sau, để tôi bảo vệ cậu!” Lâm Hiên trầm giọng nói.  

Lâm Hiên vừa dứt lời, một giọng nói giễu cợt vang lên:  

"Ta sợ ngươi không bảo vệ được nàng đâu!"  

Lúc này, Đỗ tổng, Mễ tổng vừa mới rời đi đã một lần nữa quay trở lại phòng.  

Phía sau bọn họ, còn có không ít bảo vệ khách sạn.  

“Chính là tên hỗn đản này đả thương Lý tổng. Lý tổng đã bất động, không phải chết rồi đó chứ?”  

Các nhân viên bảo vệ ngay lập tức tiến lên để kiểm tra.  

Phát hiện Lý Minh Uy chỉ hôn mê chứ không chết.  

“Tiểu tử, ai bảo ngươi ở chỗ này đánh người?” Đội trưởng bảo vệ vẻ mặt ủ rũ hỏi Lâm Hiên.  

"Ta muốn đánh ai thì đánh, ngươi quản được sao?" Lâm Hiên cười lạnh nói.  

Hắn nhìn ra được đám bảo vệ này là nghe theo lệnh hai người đàn ông kia.  

Mễ tổng và Đỗ tổng, đều là siêu vip của khách sạn này. Bảo vệ đương nhiên phải phục tùng hai người này.  

“Tiểu tử, ngươi muốn chết sao?” Bảo vệ cầm dùi cui điện, muốn đi lên dạy dỗ Lâm Hiên.  

Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng.  

Phất tay một cái, năm, sáu vệ sĩ đã bị hạ gục xuống đất.  

Nhìn thấy cảnh này, hai vị tổng giám đốc kia có chút sợ hãi.  

Nhưng mà, bọn họ vẫn mạnh dạn nói với Khương Phán: "Khương Phán, hợp đồng của cô không muốn ký nữa sao?”  

Nghe câu này, vẻ mặt của Khương Phán hơi thay đổi.  

Hiện tại công ty đã đến bờ vực phá sản.   

Nếu hợp đồng với ba vị tổng giám đốc này được ký thành công, công ty cô có thể được cứu.  

Nếu không, vậy thì công ty sẽ ở trong một tình huống không thể cứu vãn.  

"Ha ha, Khương Phán, ngủ một giấc với chúng ta, có thể ký hợp đồng ba trăm triệu, loại chuyện tốt này đi đâu tìm?"  

“Tiểu tử, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải nhìn xem, ngươi có đủ bản lĩnh hay không đã!”  

"..."  

Hai người nhìn biểu tình của Khương Phán, liền biết, hôm nay nhất định ăn được Khương Phán.  

Trừ phi, Khương Phán không cần công ty của cô nữa.  

Lúc này Khương Phán vô cùng rối rắm. Nàng rất muốn cứng rắn nói hợp đồng lão nương không ký nữa.  

Nhưng, nàng không có lá gan đắc tội với ba vị tổng giám đốc này.  

Đắc tội với ba vị tổng giám đốc này, mất đi hợp đồng quan trọng này không nói.  

Mà với năng lực của ba người đó, ngay lập tức có thể khiến cho cô phá sản.  

Nhìn thấy một màn này, ánh mắt Lâm Hiên nheo lại.  

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua hai vị tổng giám đốc, sau đó nói:   

“Các ngươi rất thích ỷ thế hiếp người?”  

“Ha ha, chúng ta thích ỷ thế hiếp người đó, thì sao? Nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi cũng có thể ức hiếp chúng ta nha, ha ha ha!” Đỗ tổng và Mễ tổng, cười rất vui vẻ.  

Điều họ thích nhất là cảm giác chèn ép người khác này.  

Hiển nhiên, đây không phải là lần đầu tiên ba vị tổng giám đốc này hợp lại làm chuyện như vậy.  

Dù có trinh khiết đến đâu thì cuối cùng cũng không thể thoát khỏi bàn tay tà ác của chúng.  

“Tốt lắm, vậy ta cũng ỷ thế hiếp người một lần vậy!”  

Lâm Hiên nghe vậy gật gật đầu, sau đó nói:   

“Một giờ sau, ta muốn nhìn thấy mẹ của các ngươi đến gian phòng này bồi ta, nếu không, công ty của các ngươi, sẽ phá sản!”  

“Ha ha ha, tiểu tử, ngươi bị ngu à? Còn dám nói để mẹ ta đến bồi ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?”  

"Đây là trò đùa lớn nhất mà tôi từng nghe trong đời!"  

Đỗ tổng và Mễ tổng đều cười điên cuồng.  

"Đỗ tổng, Mễ tổng, đúng không?" Lâm Hiên nhìn về phía Khương Phán, hỏi: "Lớp trưởng, công ty của bọn họ tên gì?”  

"Lâm Hiên, cậu, cậu muốn làm gì?" Khương Phán có chút nghi hoặc nhìn về phía Lâm Hiên.  

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi cũng muốn ỷ thế hiếp người một lần. Cô chỉ cần nói tên công ty bọn họ cho tôi là được.”  Lâm Hiên nói.  

"Công ty của Đỗ tổng, tên là công ty Thái Dương, vốn hóa thị trường một tỷ. Công ty của Mễ tổng, gọi là Mễ Thị, giá trị thị trường một tỷ rưỡi."  

“Được lắm! Tiểu tử, ta ở chỗ này chống mắt chờ xem ngươi như thế nào làm công ty bọn ta phá sản.”  

“Nếu ngươi không làm công ty ta phá sản được, thì bọn ta sẽ chơi chết bạn gái ngươi!”  

Hai vị tổng giám độc này vẫn kiêu ngạo, ương ngạnh như trước.  

Khương Phán biết, lần này cô đã triệt để đắc tội với hai vị tổng giám đốc này rồi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.  

“Yên tâm!”   

Lâm Hiên nhẹ nhàng cầm tay Khương Phán, ý bảo cô không cần lo lắng.  

Sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi cho Sở Thiền Hoàng.  

"Chủ nhân, người muốn cùng lão… cùng Hoàng Hoàng chơi đùa sao?”  

Trong điện thoại truyền đến thanh âm thành thục đầy quyến rũ của Sở Thiền Hoàng.  

“Tôi muốn hai công ty có giá trị thị trường không đến hai tỷ phá sản, phải mất bao lâu?” Lâm Hiên nói vào trong điện thoại.  

"Ồ? Là đứa không có mắt nào lại dám trêu chọc chủ nhân? Giá trị thị trường là hai tỷ? Chưa đến một phút là xong!” Sở Thiền Hoàng bá đạo nói.  

Đối với Phượng Hoàng Điện mà nói, đừng nói là công ty hai tỷ, coi như là công ty một trăm tỷ.  

Cũng có thể làm cho phá sản trong vài phút.  

"Công ty Thái Dương và Mễ Thị!” Lâm Hiên nói ra tên của hai công ty.  

Nếu là Lâm Hiên tự mình hạ mệnh lệnh, Sở Thiền Hoàng tự nhiên phải tự mình động thủ.  

Lập tức bảo Yêu Cơ đi kiểm tra thông tin của hai công ty.  

"Đỗ Nguyên Giang đúng không? Ta là Sở Thiền Hoàng."  

“Sở… Sở đại tiểu thư, ngài tìm ta có chuyện gì à?"  

Biết được người gọi điện thoại là ai, Đỗ Nguyên Giang nhất thời cảm thấy có chút hít thở không thông.  

Siêu cấp đại đại nhân vật của thế giới ngầm Giang Đô lại đang gọi điện thoại cho hắn.  

"Cho ngươi một phút, tự mình tuyên bố phá sản, nếu không, hậu quả ngươi tự biết!" Sở Thiền Hoàng lạnh lùng nói.  

“Hả?” Đỗ Nguyên Giang ngẩn ra, sau đó gian nan hỏi:  

“Vì… vì sao ạ?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.