Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 121



"Ừ, vì sao nhỉ?"   

Sở Thiền Hoàng cũng không biết lý do. Vì thế cô lại gọi điện thoại hỏi Lâm Hiên.  

“Bảo hắn là hỏi con trai hắn là biết.” Lâm Hiên thản nhiên nói.  

“Chủ nhân ta nói, ngươi hỏi con trai ngươi là biết!” Sở  Thiền Hoàng trực tiếp cúp điện thoại.  

Trong phòng khách sạn.  

Đỗ tổng và Mễ tổng, đã đợi đến có chút không kiên nhẫn.  

“Này, tiểu tử, đã qua mười phút rồi, công ty của ta vẫn làm ăn tốt, rốt cuộc ngươi có làm được không?”  

“Ta khuyên ngươi mau chóng dâng bạn gái lên đi, như vậy ít nhất công ty bạn gái ngươi còn có thể giữ được một cái hợp đồng nha.”  

"Người trẻ tuổi, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu, bạn gái ngươi có thể được hai vị tổng giám đốc coi trọng, đó là phúc khí của cô ấy!"  

Ngay cả nhân viên bảo vệ cũng nhịn không được khuyên Lâm Hiên.  

Họ làm bảo vệ trong khách sạn này, đã thấy quả nhiều trường hợp rồi.  

Rất nhiều cô gái, ngay từ đầu cũng biểu hiện giống như một liệt nữ trinh khiết.  

Nhưng sau đó còn không phải là chủ động nhào tới sao?  

Còn tự mình đến thuê phòng trước kìa.  

Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ tổng đổ chuông.  

“Nghịch tử, mày rốt cuộc đã làm cái gì, nhà chúng ta sắp phá sản rồi!” Đỗ Nguyên Giang tức giận hỏi.  

“Bố, bố nói gì vậy? Phá sản, bố đừng đùa với con nữa!” Đỗ tổng nuốt nước miếng nói.  

Công ty của bọn họ chính là công ty niêm yết. Không thể để một công ty niêm yết phá sản trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.  

"Ai đùa giỡn ngươi, mau nói cho ta biết, ngươi đắc tội ai  hả?" Đỗ Nguyên Giang cực kỳ sốt ruột.  

Chỉ cần biết con trai hắn đắc tội với ai, nói không chừng, còn có một cơ hội hòa hoãn.  

“Lão Đỗ, ông gấp gáp làm gì? Có chuyện gì từ từ nói không được sao?” Lúc này, trong điện thoại vang lên một thanh âm kiều mị.  

Chính là bà xã của Đỗ Nguyên Giang, Chu Tố Phân.  

Chu Tố Phương đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng tốt nên trông vẫn rất có sức hút.  

“Mẹ nó, bà biết chuyện gì xảy ra sao? Con trai bà đang hại chúng ta phải phá sản đó!” Đỗ Nguyên Giang tức giận nói.  

"Hả? Nghiêm trọng như vậy sao?" Chu Tố Phân cũng lo lắng.  

Dù sao, nếu phá sản, vinh hoa phú quý của bà cũng không còn.  

“Mày mau hỏi một chút vị đại nhân mày đắc tội kia, phải như thế nào mới có thể buông tha cho chúng ta. Chỉ cần có thể buông tha chúng ta, bắt chúng ta làm cái gì cũng được!”   

Đỗ Nguyên Giang cố gắng hết sức bình tĩnh để tìm cách giải quyết vấn đề.  

Lúc này, vẻ mặt của Đỗ tổng nhìn về phía Lâm Hiên, rốt cục cũng thay đổi.  

Toàn thân hắn run rẩy nói: "Hắn, hắn nói muốn để cho mẹ con tới cùng hắn..."  

"Mày nói cái gì?" Đỗ Nguyên Giang nghe lời con trai nói xong thì mở to hai mắt.  

Ngay sau đó liền mừng rỡ hỏi lại: “Chỉ đơn giản như vậy?”  

Đỗ tổng sắp bị phản ứng của cha mình làm cho cho choáng váng.  

Hắn ta muốn vợ ông đến bồi hắn, vậy mà ông lại nói chỉ đơn giản?  

"Tố Phân, bà cũng nghe rồi đó, lập tức thay quần áo, đi theo vị đại nhân kia đi!" Đỗ Nguyên Giang nói với vợ mình là Chu Tố Phân.  

“Cái gì? Tôi là vợ của ông đó! Ông, ông làm sao có thể để tôi…” Chu Tố Phân khó tin nhìn chồng mình.  

“Mẹ kiếp, bà còn có muốn hưởng vinh hoa phú quý này không hả? Nếu không muốn trở thành một người ăn xin, thì ngay lập tức làm theo đi!” Đỗ Nguyên Giang gần như gầm thét mà nói.  

“Cái này… vậy, được rồi.” Cuối cùng Chu Tố Phân cũng đồng ý.  

Dù sao, bà thật sự luyến tiếc vinh hoa phú quý này.  

"Mày là nghịch tử, mày nói cho vị đại nhân kia biết, Tố Phân lập tức tới bồi hắn, bảo hắn ngàn vạn lần phải tha thứ cho mày, đừng làm phá sản công ty ta!” Đỗ Nguyên Giang nói với con trai mình.  

Nghe cha nói xong, Đỗ tổng ngồi bệt xuống đất. Không thể nào hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.  

Mặc kệ Lâm Hiên có cùng mẹ hắn phát sinh chuyện gì thì đối với hắn cũng đều là sỉ nhục lớn.  

Đỗ tổng vừa cúp điện thoại.  

Điện thoại của Mễ tổng cũng liền vang lên.  

Nội dung và nội dung điện thoại của Đỗ tổng không khác nhau lắm.  

Để làm dịu cơn giận của Lâm Hiên. Sẵn sàng để vợ của mình tới bồi Lâm Hiên.  

Lúc này, đừng nói là để cho vợ của bọn hắn đến, cho dù Lâm Hiên muốn cùng bà nội bọn hắn nói chuyện phiếm, bọn hắn cũng phải đi nghĩa trang đem bà nội mời ra ngoài.  

Lâm Hiên này thật sự quá đáng sợ.  

Mễ tổng cùng Đỗ tổng đều ngã xuống đất.  

Ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên tràn ngập sợ hãi.  

Mà Khương Phán, trong đôi mắt đẹp lại sáng lấp lánh. Trong ký ức của cô, lần trước cũng chính là anh giúp cô giải vây.  

Lúc trước nghe nói Lâm Hiên vào nhà họ Thẩm làm con rể, sau đó lại rơi xuống vách núi.  

Ba năm trôi qua, Lâm Hiên của hiện tại lại trở nên lợi hại đến vậy.  

Một câu nói liền có thể để mẹ ruột của hai vị tổng giám đốc đến bồi hắn.  

Lúc nãy khi Khương Phán nghe Lâm HIên nói hắn muốn ỷ thế hiếp người một lần.  

Cô rất lo lắng. Nhưng vẫn đặt cược tất cả vào Lâm Hiên.  

Hiện tại, nàng mới biết được, người đàn ông này rốt cuộc cường đại cỡ nào.  

Không bao lâu sau, mẹ của hai vị tổng giám đốc đều ăn mặc lộng lẫy mà đến.  

Thấy đứa con trai bất tài của mình, liền tát cho mỗi người hai cái.  

“Vị đại nhân kia ở đâu!” Hai người phụ nữ xinh đẹp mở miệng hỏi.  

Tuy rằng, tuổi của các nàng đều vượt qua bốn mươi. Nhưng tiền là thứ tốt. Giúp các nàng bảo dưỡng cực kỳ hiệu quả. Trông chỉ mới hơn ba mươi tuổi.  

Mặc quần áo lộng lẫy lại càng có vẻ quyến rũ hơn.  

Các nhân viên bảo vệ ở một bên có chút sững sờ.  

Họ còn tưởng rằng mẹ của hai vị tổng giám đốc này phải là hai bà già mới đúng.  

Nhưng không ngờ ‘bà già’ lại đẹp đến vậy.  

Nếu được hai ‘bà già’ như vậy hầu hạ, bọn hắn cũng nguyện ý nha.  

Trong lòng, không khỏi hâm mộ Lâm Hiên.  

Mà hai vị mỹ phụ tại thời điểm nhìn thấy Lâm Hiên, cũng sợ ngây người.  

Bởi vì, các nàng cho rằng, con trai các nàng đắc tội đại nhân vật, chắc là mấy lão già dở hơi bảy mươi, tám mươi tuổi.  

Nhưng không nghĩ tới, lại là một thanh niên hơn hơn hai mươi tuổi.  

Điều quan trọng nhất là hắn còn rất đẹp trai nha.  

Sớm biết đại nhân vật đẹp trai như vậy, các nàng đã không tức giận đến mức tát con trai mình.  

“Đại nhân, chúng ta đến rồi.” Hai vị mỹ phụ, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Lâm Hiên, còn nháy mắt một cái.  

Lâm Hiên nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hai vị mỹ phụ một cái, hắn đứng lên, đi về phía hai vị tổng giám đốc kia, sau đó cười khanh khách nói:   

"Sao nào? Ta có đủ tư cách làm anh hùng cứu mỹ nhân chưa?”   

“Đủ! Đủ tư cách!” Hai người gật đầu như gà mổ thóc.  

"Hợp đồng đâu?" Lâm Hiên mở miệng hỏi.  

"Ở đây, ở trên bàn cạnh giường ngủ..."  

“Lớp trưởng, mang hợp đồng ra cho bọn họ ký đi!” Lâm Hiên nói với Khương Phán.  

"Ồ, được!" Khương Phán cảm giác mình giống như đang nằm mơ vậy.  

Rất nhanh, Mễ tổng Đỗ tổng đã ký tên xong.  

Lúc này, Lý tổng kia cũng vừa tỉnh dậy.  

Hắn ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lại thấy căn phòng đầy người.  

Hơn nữa lại còn có mẹ của Đỗ tổng và Mễ tổng cùng tới?  

Lý tổng này so với Đỗ tổng và Mễ tổng đều lớn tuổi hơn nhiều. Hắn ba cũng gần bốn mươi tuổi rồi.  

Nhìn thấy hai mỹ nữ, hắn không khỏi nuốt nước miếng nói:   

“Hai chị gái xinh đẹp, sao hai người lại tới đây?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.