Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 122



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với hai mỹ phụ Chu Tố Phân và Trần Ái Linh, Lý Minh Uy kỳ thật cũng rất thèm thuồng.  

Chỉ tiếc, thực lực của hắn không đủ. Nếu không, đã sớm nghĩ biện pháp nếm thử hai người này.  

Đàn ông đến tuổi của ông ta thì càng hiểu rõ vẻ đẹp của loại phụ nữ trưởng thành này.  

Nghĩ đến việc có thể đánh poker nhiều lần với hai người phụ nữ thành thục này liền nhịn không được cảm thấy sung sướng.  

Nhưng mà cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi.  

Rất nhanh, Lý Minh Uy đã phản ứng lại.  

Hai vị mỹ phụ cực phẩm này, khẳng định là Đỗ tổng Mễ tổng gọi tới để đối phó Lâm Hiên.  

Hai người phụ nữ này từ trước đến nay đều cực kỳ che chở con trai.  

Chỉ cần dám trêu con trai các nàng, các nàng tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tiêu diệt.  

"Hai chị gái xinh đẹp, các người phải làm chủ cho chúng ta đó nha. Tên khốn này không chỉ đánh tôi mà còn đánh cả Tiểu Độ và Tiểu Mễ. Hơn nữa còn nói nếu hai người cũng đến, hắn liền đánh hai người luôn đó!”   

Lý Minh Uy cố ý thêm mắm thêm muối nói.  

Hy vọng hai vị mỹ phụ nóng nảy có thể thu thập Lâm Hiên một chút.  

Chỉ tiếc, hắn không biết chính là…  

Các nàng lại đây, không phải là tới thu thập Lâm Hiên, mà là đến để cho Lâm Hiên thu thập.  

"Này..."  

Lời nói của Lý Minh Uy khiến khóe miệng Chu Tố Phân và Trần Ái Linh co giật.  

“Lý Minh Uy, ngươi câm miệng lại đi!”  

Thấy Lý Minh Uy còn chưa biết tình huống, Đỗ - Mễ tổng trên trán đều toát mồ hôi lạnh.  

“Hai tiểu tử các ngươi, sợ cái gì, hai chị gái đã tới đây thì nhất định sẽ vì chúng ta ra mặt.”   

Minh Uy hừ nhẹ một tiếng, sau đó hướng Lâm Hiên nói:   

"Tiểu tử, còn không mau quỳ xuống, xin lỗi hai chị gái này cho thật tốt!”  

Lâm Hiên nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt hắn nhìn về phía hai vị mỹ phụ ăn mặc cực kỳ xinh đẹp kia, cười tủm tỉm nói:   

"Ta có cần quỳ xuống trước mặt các ngươi không?”  

Chu Tố Phân và Trần Ái Linh liếc nhau một cái, sau một khắc, hai vị mỹ phụ đồng loạt quỳ gối trước mặt Lâm Hiên!  

Lâm Hiên khủng bố đến mức nào, lúc các nàng tới đây, chồng các nàng cũng đã nói mấy trăm lần.  

Lâm Hiên là đại đại nhân vật, là người bọn họ tuyệt đối không thể trêu chọc.  

Đến lúc họ nhìn thấy Lâm Hiên, dù cho Lâm Hiên yêu cầu ăn shit, họ cũng không được phép cự tuyệt.  

Để Lâm Hiên quỳ gối trước họ? Làm sao có can đảm đó!  

Mặc dù điều này rất xấu hổ.  

Nhưng mất mặt và mất vinh hoa phú quý về sau cái nào tệ hơn?  

Thậm chí, sau khi nhìn thấy Lâm Hiên đẹp trai như vậy, trong lòng hai vị mỹ phụ cực phẩm này còn có một ít ý nghĩ khác.  

Nếu được Lâm Hiên coi trọng, làm nữ nhân của Lâm Hiên, về sau chẳng phải là phát đạt sao?  

Nghĩ tới đây, hai vị mỹ phụ đều kéo cổ váy thấp xuống.  

Như thể muốn nói cho Lâm Hiên biết, các nàng tuy rằng tuổi tác lớn, nhưng chỗ nên có, vẫn là có.  

“Hai chị gái, các người làm sao vậy? Mỏi chân rồi sao? Có cần tôi đỡ đứng dậy không?” Lý Minh Uy vẫn là không hiểu sự tình.  

“Lâm thiếu, chúng tôi không biết cái gã ồn ào này, có cần ném hắn ra ngoài không?"   

Trần Ái Linh quỳ gối tới trước mặt Lâm Hiên, một bên dùng bàn tay dịu dàng đấm chân cho Lâm Hiên, một bên lấy lòng nói.  

“Hại chị gái, các người bị ngốc rồi sao? Nếu muốn ném thì cũng phải ném tiểu tử kia mới đúng chứ?” Lý Minh Uy vẻ mặt khó hiểu.  

Ngay sau đó. Một giọng nói trưởng thành hơn vang lên:  

“Lâm thiếu đang ở đâu?”  

Tiếp đó liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ở độ tuổi năm mươi bước vào.  

Là mẹ của Lý Minh Uy.  

Vừa rồi cha của Lý Minh Uy nhận được điện thoại từ cha của Đỗ tổng và Mễ tổng.  

Biết toàn bộ câu chuyện. Ông lập tức bảo vợ mình đến gặp Lâm Hiên.  

Mặc dù, vợ ông đã lớn tuổi.  

Nhưng ai biết được Lâm Hiên có khẩu vị đặc biệt hay không, có thể liền thích cái loại kích thích này?  

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Lý Minh Uy càng khó hiểu hơn nữa.  

Bốp!  

Người phụ nữ lớn tuổi kia liền cho Lý Minh Uy một cái tát.  

Sau đó cũng lập tức quỳ gối trước mặt Lâm Hiên, vẻ mặt nịnh nọt nói:   

"Lâm thiếu, tôi là mẹ của Lý Minh Uy, tôi đến bồi ngài, ngài đừng giận cái tên không hiểu chuyện như hắn!”  

Nhìn chị gái quá tuổi ra vẻ thẹn thùng trước mặt,  Lâm Hiên trên trán toát ra mồ hôi hột.  

Hình như lần này có chút quá khích rồi.  

Lý Minh Uy còn muốn nói gì đó, cũng may, lúc này Đỗ tổng Lý tổng kéo hắn sang một bên, nhanh chóng nói cho hắn ta biết chuyện đã xảy ra.  

Nghe hai người nói xong, Lý Minh Uy lập tức đổ mồ hôi ướt áo.  

Lâm Hiên này quá đáng sợ rồi!  

“Lâm thiếu, ngài muốn làm gì chúng tôi cũng được ạ…”  

Ba cô nàng đồng loạt nháy mắt với Lâm Hiên.  

Dù sao thì dù cho Lâm Hiên là một lão già xấu xí, các nàng cũng phải hầu hạ thật tốt.  

Huống chi, Lâm Hiên lại là một chàng trai trẻ ngon lành như vậy, bọn họ đều suýt chút nữa chảy nước miếng.  

“Lý tổng, ký hợp đồng đi!”   

Lâm Hiên bảo Khương Phán đem hợp đồng đưa cho Lý Minh Uy.  

Lý Minh Uy ngoan ngoãn ký hợp đồng.  

“Được rồi, Lâm thiếu, ngài từ từ chơi, chúng tôi… đi trước vậy.”  

Lý Minh Uy ký hợp đồng xong, vừa nuốt nước bọt, vừa nói.  

Nhưng nói xong mới thấy lời này hình như nghe có chút kỳ quái.  

Để cho Lâm Hiên từ từ chơi? Hắn ta sẽ chơi cái gì?  



Ngay cả Khương Phán cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đang muốn rời đi.  

Lâm Hiên nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của ba phụ nữ trước mặt.  

Khóe miệng co giật một trận, vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Phán, giữ cô lại.  

Sau đó nói với chị gái lớn tuổi kia:  

“Ta mời các ngươi tới đây, chính là để cho con trai  các ngươi biết, đừng nghĩ có chút tiền thối liền không biết trời cao đất dày là gì. Trên thế giới này, những người mạnh hơn họ có rất nhiều. Bây giờ các người có thể rời đi rồi.”  

Tuy nhiên, ba người phụ nữ kia vẫn không có ý định rời đi.  

Vẫn dùng ánh mắt ái muội nhìn Lâm Hiên như trước, nói:   

"Lâm thiếu giáo huấn thật đúng. Nhưng mà… ngài có thể giáo huấn chúng ta thêm một chút được không..."  

"Không cần, biểu hiện của các ngươi, ta rất hài lòng." Lâm Hiên khó khăn nuốt nước miếng.  

Tuy rằng, mẹ của Mễ tổng Đỗ tổng này vẫn có vài phần tư sắc, nhưng so với đệ nhất mỹ phụ Long quốc  u Dương Băng Tình, thì kém xa.  

Hơn nữa mỹ nữ lớp trưởng còn ở chỗ này, nếu như hắn thật sự làm ra chuyện gì khác thường.  

Sau này truyền ra ngoài, hắn còn làm người như thế nào?  

"Nhưng mà, Lâm thiếu, chúng ta cũng đã tới đây..."  

“Cút ra ngoài!” Lâm Hiên cứng mặt, vẻ mặt lạnh như băng quát.  

Thấy Lâm Hiên có vẻ tức giận, lại thấy Khương Phán xinh đẹp bên cạnh Lâm Hiên, ba vị phụ nữ trung niên biết đêm nay không có khả năng hầu hạ Lâm Hiên rồi, chỉ đành lưu luyến rời đi.  

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Hiên và Khương Phán.  

Bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.