Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 127



“Họ Tây Môn thì có vấn đề gì sao?” Hà Tiểu Manh hoàn toàn là một người mới, không biết ý nghĩa của hai chữ Tây Môn này.  

“Ha ha, họ Tây Môn thì làm sao? Bắc Âu Dương, Nam Tây Môn, cô chưa từng nghe nói qua sao? Hai gia tộc này chúng ta đều không thể trêu chọc được. Nói như vầy đi, cho dù là tổng đốc của phòng tuần tra chúng ta, cũng phải khách khí với hắn!” Lão Ngụy trầm giọng nói.  

“Cho dù hắn có bối cảnh lớn, cũng không thể lạm dụng tư hình như vậy được!” Hà Tiểu Manh một mực cãi lại, căn bản không nghe lão Ngụy khuyên bảo.  

Nhìn thấy một màn này, lão Ngụy lắc đầu.  

Hắn biết Lâm Hiên cường đại.  

Nhưng, Tây Môn gia cũng không phải dễ trêu chọc.  

Hơn nữa, hắn vừa mới nhận được một tin tức.  

Lâm Hiên giết đại thiếu gia Âu Dương gia, Âu Dương gia sẽ không tiếc bất cứ giá nào báo thù!  

Nếu như lại đắc tội Tây Môn gia, e rằng Lâm Hiên có mười cái mạng cũng không đủ dùng.  

Khi mọi người đến phòng thẩm vấn số 0. Cửa đã bị khóa.   

Lâm Hiên trực tiếp một cước đá văng cửa.  

Khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng thẩm vấn, cả người Lý Thiết Trụ đều trở nên phẫn nộ, mắt trợn to như muốn nứt ra.  

"Lily!"  

Lúc này cả người Nghiêm Lỵ đều bị thương, mười ngón tay, mười ngón chân, đều bị đâm đầy kim thép. Trên lưng không còn một chút da nguyên vẹn, toàn bộ đều bị đốt cháy sém.  

Nằm bất động, không biết còn sống hay đã chết.  

Còn Tây Môn Hỉ Khánh thì đã cởi quần Nghiêm Lỵ ra, chỉ còn lại đồ lót.  

Tay hắn cũng đang nắm lấy mảnh vải hình tam giác nhỏ kia.  

Ánh mắt của Lâm Hiên lạnh đi, chớp mắt đã đi tới trước mặt Tây Môn Hỉ Khánh, một cước đem hắn đá bay ra ngoài.  

“Thằng chó đẻ! Tao giết mày!”  

Nhìn thấy Nghiêm Lỵ đã không còn hô hấp, Lý Thiết Trụ giống như một con bò điên tràn đầy giận dữ.  

Trong tích tắc, hắn lao về phía Tây Môn Hỉ Khánh. Tay chân đấm đá dồn dập.  

Mà Lâm Hiên thì nhanh chóng tiến đến kiểm tra Nghiêm Lỵ.  

Mặc dù Nghiêm Lỵ đã ngừng thở, nhưng vừa mới chết không lâu, thân thể vẫn còn ấm áp, còn có thể cứu được.  

Anh lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm. đâm vào mấy đại huyệt trên người Nghiêm Lỵ.  

Sau đó rút kim thép trong ngón tay và ngón chân của Nghiêm Lỵ ra, lại dùng nội lực để điều trị.  

“Lý Thiết Trụ, dừng tay lại!”   

Hà Tiểu Manh thấy Lý Thiết Trụ đánh Tây Môn Hỉ Khánh sắp chết thì lập tức túm lấy Lý Thiết Trụ.  

“Giết hắn, anh cũng sẽ ngồi tù, tin tưởng tôi đi, hắn nhất định sẽ nhận lấy trừng phạt thích đáng!” Hà Tiểu Manh trầm giọng nói.  

"Cô xác định, hắn sẽ nhận được hình phạt thích đáng?" Lâm Hiên híp mắt nhìn Hà Tiểu Manh.  

Hà Tiểu Manh bị câu hỏi này của Lâm Hiên làm cho khựng lại.  

Bởi vì cô cũng không thể đảm bảo điều đó. Gia thế của Tây Môn lớn như vậy.  

Đến phòng tuần tra này có lẽ chỉ là để trải nghiệm cuộc sống.  

“Tao giết con nhỏ đó không sao. Nhưng chúng mày dám đánh tao, chúng mày chết chắc rồi!”  

Lúc này, Tây Môn Hỉ Khánh bị đánh thành đầu heo, khóe miệng chảy máu, vẻ mặt dữ tợn nói.  

Lý Thiết Trụ rốt cuộc nhịn không được, tránh thoát khỏi tay Hà Tiểu Manh, lần thứ hai xông về phía Tây Môn Hỉ Khánh.  

Hà Tiểu Manh muốn tiến lên ngăn cản. Nhưng lại bị Lâm Hiên bắt lấy bả vai.  

“Cảnh sát Hà, nếu cô còn coi ta là bạn, vậy hiện tại cô lập tức ra ngoài đi.” Giọng nói đều đều của Lâm Hiên vang lên.  

"Nhưng mà, Lâm Hiên..." Hà Tiểu Manh còn muốn nói cái gì đó.  

Nhưng nói gì bây giờ?  

Khi nhìn thấy Nghiêm Lỵ bị tra tấn thành bộ dáng kia, cô cũng muốn rút súng bắn chết Tây Môn Hỉ Khánh ngay tại chỗ.  

Nhưng là cảnh sát, cô không thể làm thế.  

Cuối cùng, Hà Tiểu Manh nghiến răng, đột nhiên rút súng ra.  

Ánh mắt của Lâm Hiên lập tức trầm xuống. Không ngờ cô cảnh sát này lại ngoan cố như vậy.  

Đang chuẩn bị đoạt lấy súng của Hà Tiểu Manh, thì cô ta đã chủ động đem súng đặt vào trong tay Lâm Hiên.  

Sau đó, thuận thế tựa vào trong ngực Lâm Hiên, hơn nữa để cho Lâm Hiên dùng tay bóp cổ cô.   

"Lý Thiết Trụ hành hung trước mặt tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng hiện tại tôi đã bị anh khống chế…”  

Nhìn thấy một màn này, Lâm Hiên rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Xem ra, nữ cảnh sát này cũng coi như thông tình đạt lý.  

Không còn ai kiềm chế, Lý Thiết Trụ hoàn toàn thẳng tay với Tây Môn Hỉ Khánh, điên cuồng đấm đá.  

“Bọn mày chết, bọn mày chết chắc!”  

"Tao vừa mới *** bạn gái của mày đó, thì sao? Mày có thể làm gì tao? Tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày giết tao chết. Nếu không, sau hôm nay, tao vẫn có thể sẽ tiếp tục chơi bạn gái mày đó.”  

Tây Môn Hỉ Khánh không ngừng chửi thề.  

Lý Thiết Trụ thấy nắm đấm cũng không kiềm chế được cái miệng dơ bẩn của Tây Môn, trực tiếp cầm lấy công cụ trên bàn thẩm vấn.  

Đem sự tra tấn của Tây Môn Hỉ Khánh đối với Nghiêm Lỵ, tất cả đều dùng gấp đôi trên người hắn.  

"A, lũ khốn kiếp, bọn mày chết chắc rồi!"  

“Aaaaa, tôi sai rồi. Sai rồi. Làm ơn tha cho tôi đi.”  

Ban đầu Tây Môn Hỉ Khánh còn chửi rủa.  

Nhưng sau khi lần lượt bị các dụng cụ đó hành nghề thì chỉ còn biết van xin tha mạng.  

Ngay sau đó, Tây Môn Hỉ Khánh bị tra tấn đến bất tỉnh.  

Đối với hắn lúc này, ngất xỉu đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi.  

"Lâm Hiên, chữa cho hắn!"   

Thấy Tây Môn Hỉ Khánh sắp chịu không nổi, Lý Thiết Trụ mắt đỏ ngầu nói với Lâm Hiên.  

Lâm Hiên rút Cửu Chuyển Kim Châm trên người Nghiêm Lỵ xuống, nhẹ nhàng vung tay lên, những kim châm kia liền đâm vào Tây Môn Hỉ Khánh đang sắp chết kia.  

Lâm Hiên đương nhiên sẽ không trị khỏi cho Tây Môn Hỉ Khánh.  

Chỉ cần giữ cho hắn ta tỉnh táo, hơn nữa treo nửa cái mạng.  

Cứ như vậy, Lý Thiết Trụ đã sử dụng tất cả các công cụ tra tấn lên người Tây Môn Hỉ Hỉ một lần.  

Cuối cùng, hắn cầm một con dao nhỏ trên bàn thẩm vấn lên, chuẩn bị xẻo thịt Tây Môn Hỉ Khánh!  

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị phá vỡ.  

Sau đó, một nhóm lớn cảnh sát cầm súng nhanh chóng lao vào.  

Trong đó còn có tổng đốc phòng tuần tra - Trịnh Càn!  

Hắn đem súng trong tay nhắm vào Lý Thiết Trụ cùng Lâm Hiên, lớn tiếng quát:   

"Lập tức buông vũ khí xuống!”  

Lão Ngụy cũng tới. Anh là người đã gọi những người khác đến bởi vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện.  

Quả nhiên.  

Nếu chậm một bước, Tây Môn Hỉ Khánh sẽ bị xẻo thịt mà chết.  

Thấy Tây Môn Hỉ Khánh còn sống, Trịnh Càn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.  

Nếu như vị đại thiếu gia này thật sự chết ở địa bàn của hắn, chỉ sợ hắn sẽ phải ăn đủ.  

May mắn là đã đến kịp.  

Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn đám cảnh sát vây quanh hai người, híp mắt nói với Lý Thiết Trụ:   

“Thiết Trụ, cứ ra tay đi!”  

Tuy rằng, lúc này trong lòng Lý Thiết Trụ cũng sợ chết khiếp.  

Nhưng lửa giận trong lòng hắn vẫn không cách nào bình ổn.  

Hơn nữa, hắn tin tưởng Lâm Hiên vô điều kiện.  

Ngay lập tức, dùng dao cắt một miếng thịt trên người Tây Môn Hỉ Khánh xuống.  

"A, Trịnh Càn, còn sững ra đó làm gì, mau nổ súng đi!" Tây Môn Hỉ Khánh đau đớn hét vào mặt Trịnh Càn.  

Từ cách xưng hô của Tây Môn Hỉ Khánh đối với Trịnh Càn, liền biết lai lịch của Tây Môn Hỉ Khánh này không nhỏ. Nếu không, hắn đã không dám gọi thẳng tên Tổng đốc.  

Lúc này, sắc mặt Trịnh Càn xanh mét.  

Đây cũng là lần đầu tiên ông gặp một tên tội phạm hung ác như vậy.  

Rõ ràng đang bị cảnh sát giơ súng nhắm vào còn bình tĩnh như vậy, hơn nữa còn dám tiếp tục động thủ.  

Quả thực là không coi ai ra gì.  

“Bắn!” Trịnh Càn trực tiếp hạ lệnh nổ súng.  

“Nhưng mà, cảnh sát Hà Tiểu Manh vẫn đang ở trong tay bọn họ…” Nhóm cảnh sát nhìn Trịnh Càn, có chút do dự.  

Trịnh Càn nheo mắt lại, lạnh lùng nói:  

“Cảnh sát Hà Tiểu Manh, chết trong khi làm nhiệm vụ!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.