Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 130



“Chuyện gì đã xảy ra, Chiến Thần Vô Song!”  

Động tĩnh khủng bố, dẫn tới một đám chiến sĩ mặc áo giáp, bọn họ nơm nớp lo sợ nhìn nữ tử trước mắt.  

“Lập tức, trở về Giang Đô!” Nữ nhân run giọng nói.  

Có thể thấy lúc này cô nàng đã phẫn nộ đến cực điểm.  

Người phụ nữ này tên là Tây Môn Vô Song, chính là một vị chiến thần mới thăng!  

Đồng thời, cũng là chị gái của Tây Môn Hỉ Khánh!  

Vừa rồi, nàng nhận được tin tức, em trai mình bị người ta xẻo thịt đến chết.  

Mặc dù Tây Môn Vô Song quanh năm chinh chiến bên ngoài, rất ít khi về nhà.  

Nhưng đối với em trai này, cô vẫn rất yêu thương.  

Đột nhiên nhận được tin dữ, Tây Môn Vô Song lập tức mất đi lý trí.  

“Nhưng mà, phía trước còn có mười vạn quân giặc, nếu như chúng ta rút lui, chỉ sợ biên thành không giữ được!”   

Một nữ sĩ quan phụ tá cắn răng nói với Tây Môn Vô Song.  

“Vậy thì thông báo cho mọi người, lập tức theo ta ra ngoài thành diệt địch!” Tây Môn Vô Song giận dữ quát.  

“Vâng, Chiến Thần Vô Song!”  

Ngay sau đó, tiếng kèn tấn công vang lên.  

"Chuyện gì đang xảy ra? Tây Môn Vô Song thực sự muốn tấn công chúng ta sao?"  

Trong doanh trại địch, Đông Âm chủ soái nghe được tiếng kèn, lông mày nhíu lại.  

Hắn đã ở chỗ này cùng Tây Môn Vô Song giằng co trong vòng mấy tháng.  

Cả hai bên đều kiềm chế.  

Nhất là Tây Môn Vô Song, nàng chỉ có ba vạn người, nếu không phải có nàng trấn thủ thành, đã sớm thua trận.  

“Ai đã cho cô ta can đảm để phát động cuộc phản công?”  

"Thông báo cho tất cả binh lính lập tức đi theo ta để gặp địch. Đêm nay, ta sẽ bắt sống Tây Môn Vô Song!" Đông Âm chủ soái - Tiểu Dã Đông Thứ Lang vẻ mặt hưng phấn nói.  

Tiểu Dã Đông Thứ Lang, thực lực đạt tới nửa bước chiến thần.  

Tuy rằng hơi kém Tây Môn Vô Song, nhưng hắn sẽ thắng vì bên hắn nhiều người hơn.  

Chỉ cần Tây Môn Vô Song dám chủ động tấn công.  

Hôm nay, hắn phải dạy dỗ nàng thật tốt, chiến trường không phải nơi khoe khoang bản lĩnh.  

Chẳng mấy chốc, trận chiến đã bắt đầu.  

Tây Môn Vô Song dẫn đầu, cầm trường thương xông thẳng vào doanh trại Đông Âm.  

“Người phụ nữ này không phải bị điên chứ?”  

Nhìn thấy Tây Môn Vô Song hung mãnh vô cùng, Tiểu Dã Đông Thứ Lang cảm giác vẻ mặt khó hiểu.  

Tây Môn Vô Song mặc dù là Chiến thần, nhưng nàng chỉ mới vừa thăng cấp Chiến thần.  

Cho dù là chiến thần lâu năm, cũng không dám một mình giết vào quân trận mười vạn người.  

Cho dù nàng thật sự có thể giết chết mười vạn người này.  

Cũng sẽ kiệt sức sắp chết.  

Đến lúc đó, cường giả đối phương hoàn toàn có thể dễ dàng chế phục nàng.  

Vì vậy bất kỳ vị chủ soái nào chỉ cần có não, cũng sẽ không làm như vậy.  

Nhưng hôm nay, Tây Môn Vô Song đúng là điên rồi.  

Nàng điên cuồng tàn sát những người Đông Âm đã từng xâm lấn Long quốc.  

Một thanh trường thương, giống như cuồng long xuất hải.  

Bất cứ nơi nào nàng đi qua, xác chết nằm rải rác khắp nơi.  

Chất đống xung quanh nàng thành một bức tường!  

"Giết!"  

Sự dũng cảm của Tây Môn Vô Song đã thúc đẩy mạnh mẽ sĩ khí của chiến sĩ Long Quốc.  

Họ giương cao vũ khí, dũng cảm giết địch.  

Vai trò của sĩ khí trong một cuộc chiến là quá rõ ràng.  

Vì vậy liền xuất hiện tình huống ba vạn chiến sĩ của Long quốc đang áp đảo mười vạn binh của đối thủ.  

Một màn này, làm cho Tiểu Dã Đông Thứ Lang có chút đứng ngồi không yên.  

Bất quá, hắn biết rõ thực lực của mình so với Tây Môn Vô Song kém hơn một chút.  

Nếu như chính diện cùng Tây Môn Vô Song đối kháng, hắn có thể sẽ phải chịu thiệt.  

“Không cần nóng nảy, chỉ cần chờ Tây Môn Vô Song kiệt sức, bổn soái sẽ tự mình đối phó nàng!” Tiểu Dã Đông Thứ Lang híp mắt nói.  

Trận chiến đã trôi qua một giờ.  

Tây Môn Vô Song đã chém giết hơn vạn người.  

Mà Long quốc cũng bị giết hai ngàn người.  

Tuy nhiên, quân Đông Âm vẫn còn có đến bảy vạn người.  

Vẫn đang có xu hướng nghiền ép Long Quốc.  

“Chiến thần Vô Song, các huynh đệ đã rất mệt mỏi, có muốn tạm thời lui lại trước hay không?”  

Sĩ quan phụ tá giết đến bên cạnh Tây Môn Vô Song, toàn thân nàng đẫm máu, cũng đã chém giết ngàn người.  

Tuy nhiên, cô ấy cũng bị thương.  

Ánh mắt Tây Môn Vô Song như điện, nàng nhìn về phía Tiểu Dã Đông Thứ Lang vẫn trốn ở phía sau chiến trận.  

Rõ ràng nàng đánh lâu như vậy, nhưng tên kia vẫn không dám trực diện đối đầu với nàng.  

Thật là một kẻ yếu đuối.  

“Sơ Nguyệt, ngươi dẫn dắt các chiến sĩ tiếp tục diệt địch, ta đi bắt chủ soái Đông Âm!” Tây Môn Vô Song lạnh lùng nói.  

“Chiến thần, tuyệt đối không thể!” Nghe Tây Môn Vô Song nói, Sơ Nguyệt liền bị hoảng sợ.  

Mặc dù, nếu như Tây Môn Vô Song có thể lấy được thủ cấp địch tướng trong vạn quân kia. Như vậy sĩ khí của Long quốc sẽ tăng vọt, cho dù lấy ba vạn người tiêu diệt mười vạn người đối phương cũng không phải là không thể.  

Nhưng muốn đi hậu phương giết Tiểu Dã Đông Thứ Lang, độ khó khó như lên trời.  

Nếu lỡ Tây Môn Vô Song chết trận, hoặc là bị địch bắt được.  

Đối với sĩ khí Long quốc, chính là đả kích mang tính hủy diệt.  

Trận chiến này, cho dù Long quốc giết bao nhiêu người thì cuối cùng cũng sẽ thất bại.  

Dù sao thì một chiến thần có thể chống lại mấy sư đoàn!  

“Cứ quyết định như vậy!”  

Tây Môn Vô Song không cho phụ tá cơ hội phản ứng, trực tiếp xách trường thương, hướng Tiểu Dã Đông Thứ Lang giết qua.  

“Người phụ nữ này điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Tất cả mọi người, toàn lực vây giết nàng!”  

Tiểu Dã Đông Thứ Lang nhìn ra được Tây Môn Vô Song là muốn tới giết hắn.  

Nhưng, điều này có thể xảy ra không?  

Hoàn toàn không thể!  

Một chiến thần mới thăng cấp, dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?  

Lúc này Tây Môn Vô Song đã hoàn toàn biến thành máy xay thịt.  

Điên cuồng gặt hái sinh mạng của binh lính Đông Âm.  

"Giết!"  

Phó quan Sơ Nguyệt chỉ huy các chiến sĩ, điên cuồng giết địch.  

Bọn họ giết càng nhiều, áp lực của Tây Môn Vô Song sẽ càng ít đi.  

“Tiểu Dã Đông Thứ Lang, ngươi là đồ rùa rụt đầu. Có gan thì đi ra đánh một trận với ta!”   

Tây Môn Vô Song một bên điên cuồng chém giết, một bên hướng Tiểu Dã Đông Thứ Lang lớn tiếng rít gào.  

"Gọi thì gọi đi, đợi lát nữa xem ngươi còn có thể kiêu ngạo như vậy không!" Tiểu Dã Đông Thứ Lang liếm liếm môi nói.  

Đối với Tây Môn Vô Song, Tiểu Dã Đông Thứ Lang vừa yêu vừa hận.  

Hận là người phụ nữ này mạnh hơn hắn.  

Nhưng yêu vẻ đẹp, vóc dáng và sự dũng cảm của người phụ nữ này.  

Nếu có thể bắt sống Tây Môn Vô Song, chẳng những đạt được công lao đầu tiên.  

Còn có thể thưởng thức cơ thể tuyệt đẹp của vị chiến thần đến từ Long quốc này.  

Chỉ mới nghĩ đến thôi, Tiểu Dã Đông Thứ Lang đã thấy sướng rên người.  

Dưới tình huống bình thường, muốn bắt sống Tây Môn Vô Song là không có khả năng.  

Nhưng hôm nay Tây Môn Vô Song không biết có phải đầu óc hỏng rồi không, lại muốn trong vạn quân lấy thủ cấp của tướng địch.  

Đây không phải là tự ném mình vào lưới sao?  

Cuối cùng, khi Tây Môn Vô Song giết hai vạn người, tốc độ của nàng bắt đầu giảm xuống.  

Toàn thân nàng đẫm máu, trường thương trong tay cũng đã cùn.  

Tiểu Dã Đông Thứ Lang biết, đã đến lúc hắn ra tay.  

“Tây Môn Vô Song, gia gia tới rồi đây!”   

Tiểu Dã Đông Thứ Lang cầm kiếm lên, xông về phía Tây Môn Vô Song đang kiệt sức.  

…  

Rời khỏi phòng tuần tra, Lâm Hiên không có lập tức trở về Đế Phủ, mà là mang theo Hà Tiểu Manh đi tới chỗ Sở Thiền Hoàng.  

"Chủ nhân, ngươi rốt cục nhớ tới lão... Nhớ tới Hoàng Hoàng rồi nha." Sở Thiền Hoàng vẫn quyến rũ như cũ mà nói.  

"Ta cho ngươi một người, ngươi bồi dưỡng nàng thật tốt." Lâm Hiên nói với Sở Thiền Hoàng.  

"Vâng thưa chủ nhân. Hoàng Hoàng nhất định sẽ bồi dưỡng nàng thật ạ~" Sở Thoát Hoàng đáp.  

Điện thoại của Lâm Hiên vang lên, là đệ nhất mỹ phụ Long quốc Âu Dương Băng Tình gọi tới.  

“Ngươi giết Tây Môn Hỉ Khánh?  

Điện thoại vừa kết nối, thanh âm của Âu Dương Băng Tình liền vang lên.  

"Không sai." Lâm Hiên trả lời.  

"Này, sao ngươi không thể làm cho người khác bớt lo vậy hả? Ngươi có biết chị gái của Tây Môn Hỉ Khánh là ai không?” Âu Dương Băng Tình thở dài nói.  

"Là ai?"  

“Tây Môn Vô Song!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.