Tây Môn Vô Song dùng đôi mắt đẹp yên lặng nhìn Lâm Hiên.
Cô đương nhiên tin tưởng y thuật của Lâm Hiên. Tuy nhiên, vào lúc này, có một thứ khác trong mắt cô.
Một số thứ mà Lâm Hiên đã không phát hiện ra.
Thấy Lâm Hiên làm xong phẫu thuật, thành chủ U Châu vẫn không nói gì rốt cục là mở miệng, nói:
“Lâm Hiên, ta nói chuyện tính toán, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi vị chiến thần này, cậu phạm bất cứ chuyện gì, ta đều vì cậu gánh vác. Đây là lệnh bài của ta, cầm lấy, từ cửa sau rời đi đi!”
Cẩm Y Vệ bên cạnh thành chủ U Châu đưa một tấm lệnh bài màu vàng cho Lâm Hiên.
Lệnh bài vàng được khắc lên bảy từ.
Mặt trước: Thành chủ U Châu.
Mặt sau: Suối Kim Dực.
Nhìn thấy tấm hlệnh bài vàng này, ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Bọn họ đương nhiên biết tác dụng của nó.
Tuy rằng không giống như trên TV diễn cái gì mà thấy lệnh bài như thấy thành chủ U Châu.
Nhưng chỉ cần đẳng cấp không cao hơn thành chủ U Châu, bọn họ nhìn thấy lệnh bài đều sẽ nể mặt.
"Tại sao tôi phải rời đi?" Lâm Hiên híp mắt nói, cũng không có tiếp lấy lệnh bài.
"Lâm Hiên, đừng không biết tốt xấu, người ngươi vừa mới giết, là em ruột của chiến thần. Coi như là thành chủ U Châu cũng không dễ dàng hạ xuống chuyện này. Cầm lệnh bài, mau đi đi!" Nữ võ quan Cẩm Y Vệ nhíu mày nói.
"Người là tôi giết, không cần người khác gánh thay tôi.” Lâm Hiên thản nhiên nói.
"Người trẻ tuổi, có ngạo khí cũng có thể lý giải. Nhưng không thể cuồng vọng tự đại, Lâm Hiên cậu là một nam nhân rất có thiên phú, cũng rất thú vị, ta không hy vọng cậu chết sớm như vậy…” Thành chủ U Châu thở dài nói.
"Đa tạ thành chủ U Châu quan tâm. Yên tâm đi, tôi không dễ chết như vậy đâu." Lâm Hiên nhìn ra được, thành chủ U Châu này thật sự rất thưởng thức hắn.
“Lâm Hiên, sao ngươi lại ngoan cố như vậy hả?” Võ quan Cẩm Y Vệ có chút nóng nảy nói.
Lúc này, Giang Cẩm Nhi nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Sư đệ, là ngươi sao?”
Lâm Hiên quay đầu nhìn về phía Giang Cẩn Nhi.
Chỉ thấy Giang Cẩm Nhi đã tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt khuynh quốc khuynh thành.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, đôi mắt của Lâm Hiên ngay lập tức mở to.
“Cẩm nhi sư tỷ!”
“Là ta, sư đệ, không nghĩ tới thật sự là ngươi, ngươi khi nào xuống núi?”
Giang Cẩm Nhi hưng phấn không thôi, sau một khắc, trực tiếp nhào vào trong ngực Lâm Hiên, gắt gao ôm lấy Lâm Hiên.
Tuy rằng, thời gian nàng cùng Lâm Hiên ở chung chỉ có ngắn ngủi hai năm.
Nhưng đối với sư đệ ngoan ngoãn này, cô cực kỳ thích.
Học y thuật với Sư Phụ trên núi cực kỳ chán.
Lúc Giang Cẩm Nhi nhàm chán, thích nhất chính là khi dễ tiểu sư đệ Lâm Hiên này.
Mà Lâm Hiên cũng đều mặc cho nàng khi dễ.
Giang Cẩm Nhi cũng biết, Lâm Hiên tuy rằng luôn bị nàng khi dễ rất thảm, nhưng thật ra, sau nửa năm tu luyện trên núi, võ công của hắn đã vượt qua nàng.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, ngay cả y thuật cũng bị Lâm Hiên vượt qua.
Trách không được nàng lại có loại cảm giác quen thuộc.