Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 226



Làm sao có thể chống lại vương quyền đây?  

Một tiểu Hầu gia, đã có thể đối phó nàng. Huống chi phía sau còn có một vị vương gia!  

"Tiểu Hầu gia, cầu xin ngài đừng cướp công lao của Châu chủ. Công lao này, đối với Châu chủ rất quan trọng…”  

Mặc dù Anh Đào biết mình không nên mở miệng. Nhưng cô thực sự không thể chịu được khi nhìn thấy Kim Linh Khê chịu ủy khuất.  

Bụp!  

Lần này, Thư Vọng trực tiếp đá vào bụng Anh Đào.  

Đá Anh Đào bay ra ngoài.  

Phốc!  

Anh Đào liền phun ra một ngụm máu lớn.  

"Tiểu Hầu gia, Anh Đào không hiểu chuyện, kính xin ngài không nên so đo với nàng!" Kim Linh Khê vội vàng nói.  

“Ha ha, một nô tài mà cũng dám dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta, nếu ta không làm gì, chẳng phải là sau này ai cũng dám lên mặt với ta sao?”  

Khóe miệng Thư Vọng hiện lên một tia cười lạnh, sau đó hô một tiếng:   

“Người đâu, đem nô tài này dám chống lại bổn Hầu gia, kéo ra ngoài chém!”  

Lúc này, có vài tên tùy tùng võ quan đi vào.  

Thấy Anh Đào sắp bị kéo đi, Kim Linh Khê rốt cuộc cũng phải mở miệng nói:  

“Được rồi. Ta nhường. Ta nhường được chưa?”  

Nghe Kim Linh Khê nói, nụ cười trên mặt Thư Vọng rốt cục cũng giãn ra.  

Hắn khoát khoát tay áo, ý bảo người của mình đi xuống.  

Sau đó cười tủm tỉm nói:   

"Vậy đa tạ Kim Châu chủ đã thức thời. Về sau nếu cần dùng đến thực lực của bổn Hầu gia, cứ việc mở miệng nhé!”  

Ý tứ của những lời này của Thư Vọng rất rõ ràng, nói trắng ra, chính là ta vừa muốn cướp công lao của ngươi, hơn nữa còn sẽ không cho ngươi lợi ích gì.  

“Chủ nhân, không thể nhường, Anh Đào không sợ chết!” Anh Đào cắn răng nói với Kim Linh Khê.  

Vì có thể thành toàn cho Kim Linh Khê, cô nguyện ý chịu chết.  

“Anh Đào, chúng ta đi!” Kim Linh Khê trầm giọng nói.  

“Không!" Anh Đào bướng bỉnh nói.  

Bốp!   

Kim Linh Khê tát vào mặt Anh Đào.  

"Anh Đào, có phải ta quá sủng ngươi rồi đúng không? Cho nên ngươi mới không phân biệt được ai là tớ ai là chủ?" Kim Linh Khê lạnh lùng quát.  

“Chủ nhân…” Anh Đào ôm khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt ủy khuất trào ra.  

Đây là lần đầu tiên Kim Linh Khê đánh cô.

“Đi!” Kim Linh Khê lạnh lùng quát.  

“Nô, nô tài tuân lệnh!” Anh Đào nước mắt đầy mặt hành lễ với Kim Linh Khê.  

"Ha ha, Kim Châu chủ, đối với nô tài chính là phải như vậy. Nếu không bọn họ đều dám cưỡi lên đầu chủ tử giương oai." Thư Vọng cười nói.  

Kim Linh Khê không trả lời.  

Vẻ mặt lạnh như băng rời khỏi phòng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.