Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 327



"Thế nhân đều hâm mộ quân vương, bởi vì thiên hạ đều là của quân vương. Nhưng có mấy ai biết được nỗi bi ai khi làm quân vương. Ngươi thấy Tử Cấm Thành to lớn ấy trông như thế nào?"  

"Giống như một lồng giam." Lâm Hiên còn chưa kịp trả lời, Long Ý đã mở miệng nói.  

"Từ khi hiểu chuyện, ta đã ở nơi này, học cầm kỳ thư họa, học văn thao võ lược. Học làm thế nào để trở thành vua của một nước, toàn bộ cuộc sống của ta đều là sống vì người khác. Bây giờ ngẫm lại, thời gian hạnh phúc nhất thế mà lại là quãng thời gian ở trên núi..."  

Nói đến đây, trong mắt Long Ý lại rưng rưng nước mắt.  

Nghe Long Ý nói, Lâm Hiên hơi sửng sốt.  

Lúc ở trên núi, hắn đã biết sư tỷ Long Ý của hắn có học thức uyên bác đến mức giống như trên đời này không có chuyện gì mà nàng không biết.  

Sự bình tĩnh và sự khôn ngoan của nàng vượt xa những người bạn đồng trang lứa.  

Khi đó Lâm Hiên, còn rất hâm mộ Long Ý, thành thục và chính chắn. Trên thông thiên văn dưới biết địa lý.  

Còn nhỏ thì quy hoạch thôn trấn, lớn lên thì lo tương lai của đất nước.   

Nàng ấy có một sự hiểu biết sâu sắc.  

Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới, để đạt được những thứ này thì sư tỷ Long Ý rốt cuộc phải trả giá điều gì.  

Có vẻ như thành công của bất cứ ai không chỉ đơn giản là những thứ nhìn thấy bên ngoài.  

Từ khi sinh ra, nàng đã học được cách trở thành một vị vua.  

Thời gian của nàng, không bao giờ thuộc về bản thân mình.  

Chỉ có khoảng thời gian đi học võ ở trên núi, nàng mới cảm nhận được cái gì là hạnh phúc chân chính.  

Lâm Hiên nhớ rõ, sư tỷ Long Ý là một nữ nhân rất thích cười.  

Hơn nữa, nàng cười đặc biệt xinh đẹp.  

Nhưng lần này, kể từ khi Lâm Hiên nhìn thấy Long Ý ở vương phủ đến bây giờ, hắn chưa hề nhìn thấy sư tỷ Long Ý thật sự cười dù chỉ một lần.  

"Sư tỷ, ngươi có ước mơ gì không?" Lâm Hiên nghiêng đầu nhìn về phía Long Ý, trong ánh mắt lộ ra sự bi thương nhàn nhạt.  

Cho dù là biểu lộ bình thường như thế, cũng chỉ lộ ra khi ở trước mặt Lâm Hiên.  

Bởi vì nàng là nữ hoàng, không thể dễ dàng vui, giận, yêu, ghét...  

"Ước mơ sao? đương nhiên là quốc thái dân an, hòa bình thế giới rồi." Long Ý nhẹ nhàng nói.  

"Ta nói là ước mơ liên quan đến bản thân tỷ cơ." Lâm Hiên nói.  

"Liên quan đến bản thân mình sao? Ha ha, nói ra không sợ đệ chê cười, ước mơ lớn nhất của ta, chính là làm người bình thường… Một ngày..." Trong mắt Long Ý lộ ra vẻ ước mơ.  

Khoảng thời gian đi học võ ở trên núi, hẳn là gần với cuộc sống của người bình thường nhất.  

Nhưng trên thực tế, cuộc sống vẫn rất khác với người bình thường.  

Thiên hạ này, thời đại thịnh thế này do nàng sáng tạo, được nàng chứng kiến, nhưng mà chỉ là... Chưa từng tự mình cảm nhận qua...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.