Mặc dù hai mươi năm trôi qua, trên người Lôi Viêm cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết năm tháng.
Âu Dương Băng Tình nhìn nam nhân này tựa hồ không khác hai mươi năm trước là bao.
Nếu như phải có khác biệt, vậy đó hẳn là loại cảm giác không coi ai ra gì trên người nam nhân này càng nồng đậm hơn trước.
Lôi Viêm liếc mắt nhìn người tùy tùng kia, khinh thường nói: "Giết mấy người bình thường mà thôi, không cần để ý."
Hiển nhiên, trong mắt người Ẩn tộc, người thường không khác gì với con kiến hôi.
Muốn giết thì giết.
"Âu Dương Băng Tình, hai mươi mấy năm trôi qua rồi mà ngươi vẫn đẹp như vậy. Không, còn trưởng thành quyến rũ hơn hai mươi năm trước nha!" Ánh mắt Lôi Viêm rơi vào trên thân hình tinh xảo của Âu Dương Băng Tình.