*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Buông tay đi, không ai giết được hắn ta đâu...” Tây Môn Vô Song thở dài một hơi.
Sơ Nguyệt siết chặt nắm đấm.
“Chết tiệt, gi ết chết em trai của Chiến thần, vậy mà còn dám để cho Chiến thần làm nha hoàn cho hắn ta? Tôi nhất định phải giúp Chiến thần giết hắn!” Trong lòng Sơ Nguyệt nghĩ.
Cô có thể cảm nhận được Tây Môn Vô Song có bao nhiêu uất ức.
Rõ ràng Lâm Hiên chính là kẻ thù của nàng, nhưng nàng còn phải ở trước mặt Lâm Hiên gượng cười.
Thậm chí, hầu hạ hắn ta!
“Chiến thần đối với tôi ân trọng như núi, tôi nhất định sẽ không để cho tên khốn kiếp này chiếm đoạt Chiến thần!” Đồng tử Sơ Nguyệt co rụt lại, tựa hồ như đã quyết định điều gì đó.
Tây Môn Vô Song lại không chú ý tới sự biến hóa biểu cảm của Sơ Nguyệt.
Bởi vì cô căn bản sẽ không nghĩ đến Sơ Nguyệt sẽ có ý nghĩ muốn giết Lâm Hiên, dù sao thực lực hai người hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Sau khi phân phó chị Lam đi dọn dẹp phòng cho Xích Tâm, Lâm Hiên đi tới phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Hồng Diệp đã đợi sẵn ngoài cửa từ lâu.
Cô đi theo Lâm Hiên cùng nhau tiến vào phòng tắm.
Tuy nhiên, vào lúc này, Xích Tâm đột nhiên xuất hiện.
Cô ấy cũng đi theo.
“Xích Tâm, cô làm gì vậy?” Lâm Hiên nhìn về phía Xích Tâm với vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh làm gì thì tôi làm cái đó!” Xích Tâm đã quyết định tuyệt đối sẽ không cho Lâm Hiên cùng người phụ nữ khác ở Đế Phủ cơ hội ở một mình.
“Tại sao không thể tắm cùng?” Hồng Diệp khẽ cười nói.
“Dù sao cũng là không thể!” Xích Tâm nói.
“Cô không thể thì đi ra ngoài, nếu như cô không ra thì tôi cởi quần áo!” Lâm Hiên nói xong liền muốn cởi thắt lưng của mình.
Nhìn thấy cảnh này, Xích Tâm nhất thời che mắt bỏ chạy.
Lâm Hiên buồn cười lắc đầu.
Hai phút sau, anh bước vào bộn tắm lớn, nước ấm khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Hồng Diệp đóng cửa lại và lùi ra ngoài.
“Sao cô lại đi ra, cô không tắm cùng anh ấy sao?” Xích Tâm nhìn Hồng Diệp nhanh như vậy đã đi ra, hỏi một cách nghi hoặc.
“Tôi nói muốn cùng Lâm thiếu tắm khi nào?” Hồng Diệp nhẹ nhàng cười, cầm quần áo bẩn của Lâm Hiên rồi rời đi.
Lúc này Xích Tâm mới biết là mình suy nghĩ nhiều.
“Coi như cô còn có chút lương tâm!” Bây giờ Xích Tâm mới hài lòng rời đi.
Nhưng mà ngay khi Xích Tâm rời đi không lâu, đột nhiên có một bóng người lén lút mở cửa phòng tắm đi vào!