Báo Thù Của Rể Phế Vật
"Tôi, tôi chưa chết?" Sơ Nguyệt cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi, cô thực sự cảm thấy mình đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy cơ thể mình rất tốt.
Thậm chí, đau đớn mà Lâm Hiên tạo thành cho nàng, cũng đều giảm đi rất nhiều.
Lâm Hiên rất nhanh liền hiểu ra.
Có lẽ, là vì anh và Sơ Nguyệt phát sinh quan hệ với nhau? Thứ còn lại trong cơ thể Sơ Nguyệt đã phát huy tác dụng?
Sư tỷ đã từng nói. Nữ nhân ở cùng một chỗ với hắn, đều sẽ đạt được những lợi ích cực lớn.
Lúc trước Bạch Vô Thường, lúc bị bắt đi gần như đã mất nửa cái mạng.
Nhưng không bao lâu sau đã có thể khôi phục. Xem ra, cũng là vì nguyên nhân này.
Dù sao, cho dù trình độ y thuật của Huyền Minh giáo có cao hơn nữa, cũng không có khả năng giúp Bạch Vô Thường khôi phục nhanh như vậy.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc là làm như thế nào?” Tây Môn Vô Song kinh ngạc nhìn Lâm Hiên.
Kỳ thật sau khi khôi phục trí nhớ, nàng đối với Lâm Hiên cũng không còn bao nhiêu hận ý.
Hiện tại, Lâm Hiên lại chữa khỏi Sơ Nguyệt. Nàng liền hoàn toàn không hận Lâm Hiên nữa
Lâm Hiên sờ sờ đầu nói: “À, thì là vậy đó!”
“Chiến thần!”
Chủ tớ ôm nhau khóc.
Tuy rằng, Sơ Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh. Nhưng nếu có thể không chết, ai lại muốn chết chứ?
Huống chi, nàng căn bản cũng không có thể tổn hại gì Lâm Hiên được. Bây giờ xem ra, là không có cách nào giế t chết nam nhân này rồi.
“Sơ Nguyệt, tôi không hận Lâm Hiên nữa. Cô đừng làm chuyện ngu ngốc. Hơn nữa, cô thấy rồi đấy. Tên này, chúng ta không giết nổi!”
Tây Môn Vô Song vừa lau nước mắt cho Sở Nguyệt vừa nhẹ giọng nói.
Sơ Nguyệt nhìn Lâm Hiên, trong mắt có hận ý, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ.
Ngay cả Tang Nữ Hương cũng không giết được nam nhân này, còn có biện pháp gì có thể giết hắn đây?
Vậy cứ như vậy quên đi sao?
Sơ Nguyệt không thể nuốt nổi tức giận này.
Nàng dùng hết cơ hội cả đời chỉ có một lần, chẳng những không được giết tên này, còn làm cho tên này sảng khoái một lần.
Càng nghĩ càng tức giận.
Nghĩ tới đây, Sơ Nguyệt lại cắn răng nói: “Chiến thần, tôi có thể tìm một trăm nam nhân khác, khiến cho Lâm Hiên phải đội mũ xanh không?”
Tây Môn Vô Song: "..."
Lâm Hiên: "..."
Hồng Diệp: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.