Báo Thù Của Rể Phế Vật
"Trị cho Yêu Cơ trước!"
Hai người cô đẩy tôi, tôi đẩy cô.
Tất cả đều hy vọng người còn lại sẽ được điều trị trước tiên.
"Cả hai đều giống nhau!" Nhìn hai nàng đùn đẩy lẫn nhau, Lâm Hiên thản nhiên nói.
Sau đó, trực tiếp đi về phía Yêu Cơ!
Tu La: "…"
Yêu Cơ: "..."
Nội tâm Tu La: "Nói đều giống nhau, vì sao lại trực tiếp đi về phía Yêu Cơ?"
Cũng không phải Lâm Hiên có ý nghĩ gì với Yêu Cơ.
Nếu như Tu La rõ là nữ nhân, hoặc nam nhân, thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cô gái thoạt nhìn không dễ phân biệt được giới tính, hắn quả thực không dễ ra tay.
Làn da Yêu Cơ trắng vô cùng, trắng đến mức có hơi mất tự nhiên.
Trông như một nhân vật tinh linh trong phim.
Nhưng xúc cảm vô cùng tốt, giống như đang chạm vào mỹ ngọc bóng loáng.
Mà chỗ tay Lâm Hiên chạm vào, sự đau đớn lập tức biến mất.
Sau đó được thay thế bằng một cảm giác ấm áp, thoải mái.
Tuy rằng, tay Lâm Hiên chạm vào thân thể Yêu Cơ.
Nhưng Tu La có thể cảm nhận được!
Có thể nói, đây là lần đầu tiên, Tu La cảm nhận được cảm giác như vậy!
Trước đó, cô hầu như không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể của mình.
Coi như là lần trước Lâm Hiên trị liệu, nàng cũng chỉ để cho Lâm Hiên trị liệu sơ sài.
Mà lần này, Lâm Hiên trị liệu vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên hắn cũng có thể trị liệu sơ lược, nhưng sau khi trị liệu như vậy khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết sẹo.
Nếu như là người khác thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu là Yêu Cơ.
Lâm Hiên sẽ cảm giác giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đột nhiên có khuyết điểm.
Yêu Cơ cắn chặt môi, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh.
Lúc ngón tay Lâm Hiên xẹt qua, cảm giác thật sự là... Quá thoải mái.
Nàng gần như không thể kiểm soát được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.