"Chuyện gì xảy ra?" Lâm Hiên đi tới, hỏi.
"Không hỏi ra kết quả, tất cả bọn họ đều uống thuốc độc tự sát rồi." Hồng Diệp lắc đầu nói.
Sau đó cô thấy Diệp Ỷ, vội vàng đem dao găm thu lại.
"Dì, không làm dì sợ chứ?" Hồng Diệp lại biến thành bộ dáng dịu dàng, ngoan ngoãn.
Trái ngược hoàn toàn với sự giết chóc và lạnh lùng trước đây.
Trước đây Lâm Hiên đã từng nghe nói phụ nữ có thể thay đổi khuôn mặt nhanh hơn lật trang sách, hôm nay rốt cuộc anh cũng được tận mắt thấy.
Diệp Ỷ lắc đầu.
Nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, sợ hãi.
Dù sao thoáng cái đã chết nhiều người như vậy.
Ở Long quốc, giết người chính là trọng tội.
"Mẹ, Tiểu Anh, đừng sợ, là bọn họ động thủ trước, Hồng Diệp chỉ là tự vệ mà thôi." Lâm Hiên nói với Diệp Ỷ.
"Lúc hắn chết nói bọn họ chỉ là đội tiên phong, đoán chừng sẽ còn có sát thủ tới đây.
Lâm Hiên, ngài dẫn dì về Đế Phủ trước đi.” Hồng Diệp lên tiếng.
“Được.”
Lâm Hiên mang theo Tô Anh và Diệp Ỷ rời đi.
Dọc đường đi, Diệp Ỷ tâm sự nặng nề.
"Tiểu Hiên, vì sao lại có người muốn giết Hồng Diệp? Con để cô ấy một mình như vậy có đối phó được không?”
Rõ ràng Diệp Ỷ đã coi Hồng Diệp là con dâu của mình, lo lắng Hồng Diệp xảy ra chuyện.
“Đám vừa rồi chắc là người phụ nữ họ Thích kia gọi đến.
Xem ra, vị Thích phu nhân này cũng không đơn giản rồi.” Lâm Hiên híp mắt nói.
"Không được, chúng ta đi báo cảnh sát đi!" Diệp Thất sắc mặt tái nhợt.
“Vừa rồi mẹ cũng nhìn thấy thái độ của cảnh sát đối với Thích phu nhân rồi.
Sợ là giờ có báo cảnh sát cũng vô dụng.” Lâm Hiên lắc đầu.
"Vậy, vậy thì làm sao bây giờ? Tiểu Hiên, mẹ nói cho con biết, Hồng Diệp cũng là một cô gái tốt, con cũng không thể để cho nó có chuyện, đương nhiên...!Con cũng không thể xảy ra chuyện gì được!” Diệp Ỷ khẩn trương nói.
“Con đưa hai người về trước.”
"Không được, Tiểu Hiên, chúng ta không thể cứ như vậy trở về, không thể một mình Hồng Diệp ở đó được.” Diệp Ỷ lắc lắc bả vai Lâm Hiên, ánh mắt kiên định.
"Tiểu Anh, còn em thì sao?"
“Đương nhiên em muốn giúp chị Hồng Diệp rồi!” Tô Anh cũng kiên định gật đầu.
"Được, vậy chúng ta quay lại." Lâm Hiên nghe vậy liền bảo tài xế quay đầu xe.
Hắn tin tưởng có hắn ở đây, không ai có thể thương tổn Diệp Ỷ cùng Tô Anh được.
Ngược lại đưa bọn họ trở về, chính mình lại tới, lỡ như đối phương lại phái người đi đối phó Diệp Ỷ cùng Tô Anh thì không tốt.
Bên bờ sông, Hồng Diệp một lần nữa bị bao vây bởi hàng chục người.
Thực lực của mấy chục người này rõ ràng mạnh hơn mấy chục người kia rất nhiều.
Nếu không bị thương, Hồng Diệp chắc chắn có thể đối phó được.
Nhưng trước đó cô bị Từ Thiên Vũ đánh đến gần chết.
Mặc dù được Lâm Hiên cứu trị, cũng không có hoàn toàn khỏi hẳn.
Trước đó lại trải qua một hồi đại chiến.
Đối mặt với hơn mười võ giả có thực lực Thần cấp đỉnh phong, cũng là hoa mắt chóng mặt.
"A!"
Sau khi đâm hơn chục người, rốt cục Hồng Diệp bị người đá trúng một cước vào lưng.
Một cước này, đem Hồng Diệp đá bay ra ngoài vài mét.
Phun ra một ngụm máu.
Hồng Diệp lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Cô đứng dậy chủ động hướng mấy chục người xông tới.
Đối phương không nghĩ tới, thực lực của Hồng Diệp mạnh mẽ như vậy, sau khi bị thương, lại càng thêm hung tàn.
Phanh!
Con dao găm lướt qua những nguời đó như những con rắn độc.
Để lại vết thương đẫm máu.
Cũng chính là bởi vì Hồng Diệp đang bị thương.
Nếu không, loại người này, Hồng Diệp chỉ cần một nhát dao liền chém chết được.
Mấy chục người trên sân, rốt cục đều bị Hồng Diệp chém ngã hết.
Tất nhiên, Hồng Diệp cũng không dễ chịu.
Cô bị gãy tay phải, máu bầm tràn đầy trong miệng.
Như điều này cũng không có nghĩa Hồng Diệp đã giành chiến thắng.
Bởi vì, cô lập tức nhìn thấy, có càng nhiều người mặc đồ đen bao vây cô hơn.
Lúc này cô mới chút ý, không có người đi bộ nào trong vòng vài dặm quanh sông.
Hiển nhiên, đã được sơ tán một cách lặng lẽ.
Xem ra, lai lịch của đối phương rất lớn.
Nếu không, sẽ không thể sơ tán đám đông trong thời gian ngắn như vậy.
Đối mặt với đám áo đen ùn ùn kéo đến.
Hồng Diệp cũng không có sợ hãi, cô lau máu tươi ở khóe miệng, lần thứ hai xông tới.
Giống như tu la đẫm máu.
Sườn xám màu đỏ đã được nhuộm thành đen bởi máu.
Thế nhưng, đối phương có quá nhiều người.
Số lượng lên hàng trăm, giết mãi không hết!
Cuối cùng, Hồng Diệp kiệt sức, bị chém một nhát, gục xuống.
Sau đó, càng nhiều lưỡi dao sắc nhọn hơn chém về phía cô.
Biểu cảm của Hồng Diệp cực kỳ bình tĩnh.
Nhiều năm như vậy, cô sớm đã xem nhẹ sinh tử.
Huống chi, đến hôm nay cô đã trải qua sinh tử không chỉ một lần.
Một người đã giết vô số người trong đời như cô.
Cuối cùng bị loạn đao chém chết, đây hẳn là báo ứng của cô đi…
Tuy nhiên, ngay khi những lưỡi kiếm sắc bén đó chuẩn bị chém xuống người Hồng Diệp.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, chắn phía trên cô.
Là Lâm Hiên!
Lâm Hiên đã quay trở lại!
Với tư cách là một thuộc hạ, cho dù phải chết vì chủ tử, cũng là chuyện Hồng Diệp nên làm.
Nhưng chủ nhân của cô… đã quay trở lại vì cô.
Vô số lưỡi dao sắc bén chém vào huyết khí hộ thể của Lâm Hiên, không cách nào xuyên thủ nó.
“Cút!” Lâm Hiên hét lớn một tiếng.
Ngay sau đó, tất cả những người vây quanh Hồng Diệp đều bị đánh bay ra ngoài.
Ngón tay Lâm Hiên nhanh chóng điểm vài cái trên người Hồng Diệp, giúp Hồng Diệp cầm máu.
Lúc này trên người Hồng Diệp đã có chục vết chém sâu.
Sườn xám suýt chút nữa bị chặt nát.
"Sao ngài không đi? Dì và người khác đâu?” Hồng Diệp hỏi nhỏ.
"Tôi đến cứu cô.
Cũng đã để mọi người ở tại nơi an toàn.”
Lúc này, Tô Anh và Diệp Ỷ đang đứng trên nóc một tòa nhà cao hơn 300 mét, nhìn tất cả mọi thứ bên dưới.
Tất nhiên, họ nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy một nhóm người nhỏ bé.
"Đều do ta, là ta gây phiền toái cho Tiểu Hiên." Diệp Ỷ cực kỳ tự trách.
"Mẹ, tin tưởng anh, hiện tại anh đã không phải là người bình thường nữa rồi." Tô Anh ý bảo Diệp Ỷ không cần lo lắng.
Dù sao, ngay cả những nhân vật như anh Long cũng bị Lâm Hiên dọa sợ.
Tô Anh rất có lòng tin với Lâm Hiên.
Ở bên dưới, lúc này, Lâm Hiên cùng Hồng Diệp đã bị hơn trăm người vây quanh.
Hơn nữa, còn không ngừng có người chạy đến.
Không ngờ Thích phu nhân kia lại có thế lực đến như vậy.
“Mẹ kiếp! Ngươi chết chắc rồi.” Đúng lúc này, một thanh âm cực kỳ tức giận nhưng mơ hồ vang lên.
Lâm Hiên quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy một người toàn thân đều bị gói thành bánh chưng, được người dùng xe lăn đẩy tới.
Từ hình dạng này, Lâm Hiên liền nhận ra, đây hẳn là vị Thích phu nhân kia.
Lúc này, tay chân cô ta đều thạch cao, trong miệng một cái răng cũng không có, nhưng trên mặt lại mang theo lửa giận vô tận.
Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Thích phu nhân, Hồng Diệp đương nhiên biết, đây là thủ hạ của mình làm.
Mà đám thuộc kia cũng đã bị bắt được, một đám bị đánh thành đầu heo, bị ném đến trước mặt Hồng Diệp.
"Thực xin lỗi đại tỷ, chúng ta không biết cô ta là con gái Thích tướng quân…”
Mấy tên thuộc hạ bị đánh không ra hình người, hướng về phía Hồng Diệp khóc lóc kể lể.
Bọn họ cảm thấy, chính là bọn họ liên lụy đến đại tỷ của bọn họ.
Tuy nhiên, Hồng Diệp chỉ lạnh lùng nói ra một câu:
"Một đám phế vật, ai bảo các ngươi để cho cô ta còn sống!”.