Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 500



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm giác của hắn giống như là đại chiến ba ngày với Âu Dương Băng Tình vậy.  

Lâm Hiên kinh ngạc, Hà Hoan còn kinh ngạc hơn.  

Lâm Hiên không hề kém hơn người tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh đến đỉnh cấp như nàng, vậy mà không lộ ra chút mệt mỏi nào.  

"Lâm thiếu, cậu tổn thất bao nhiêu công lực?" Hà Hoan nhịn không được hỏi.  

“Không biết nữa, không có cảm giác gì, Hà Hoan, Ngọc Nữ Tâm Kinh của ngươi cũng không có gì lợi hại nha!” Tuy rằng, vẫn có hơi hư nhược, nhưng Lâm Hiên tuyệt đối không thể thừa nhận.  

“Không có khả năng không có cảm giác gì, ta cũng đã đột phá rồi!” Hà Hoan khó có thể tin được.  

Nếu mà không phải nàng cảm giác được thực lực của mình đột phá bình cảnh, thậm chí còn vượt qua một cảnh giới nhỏ, nàng còn tưởng rằng, Ngọc Nữ Tâm Kinh này mất đi hiệu lực.  

Sau khi đột phá, tu vi của Hà Hoan tăng lên ít nhất mấy lần.  

Nhưng Lâm Hiên vậy mà nói không có cảm giác?  

Lâm Hiên, rốt cuộc là võ giả cảnh giới gì?  

Thấy vẻ mặt Hà Hoan kinh ngạc, Lâm Hiên cười nói: "Ta đã nói rồi, ngươi không dò được đáy của ta.”  

“Nếu vậy, hay là Lâm thiếu, ngươi lại thăm dò đáy của ta?” Hà Hoan cười quyến rũ, chủ động cầu chiến.  

"Khụ khụ, cuồng hoan lập tức sẽ kết thúc, lần sau đi!" Khóe miệng của Lâm Hiên giật giật.  

Mỹ nữ tuy tốt, nhưng cũng không thể tham lam nha!  

“Lâm thiếu, không phải cậu sợ đó chứ!" Hà Hoan cười hì hì nói.  



Vốn dĩ, giữa Hà Hoan và Lâm Hiên là quan hệ lợi ích. 

Nhưng hai người trải qua một hồi chiến đấu vui vẻ đầm đìa, Hà Hoan đã hoàn toàn thích Lâm Hiên. 

Không đúng, phải nói là yêu Lâm Hiên. 

Mà Hà Hoan trong mắt Lâm Hiên, cũng trở nên nữ tính hơn. 

Tuy rằng Ngọc Nữ Tâm Kinh đã khiến cho sự nữ tính trên người Hà Hoan đạt tới đỉnh cấp. 

Nhưng cho dù nàng tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh cao hơn nữa, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ. 

Vẫn rất khác với nữ nhân chân chính. 

Mà Lâm Hiên giúp nàng hoàn thành lột xác cuối cùng. 

Lúc này Hà Hoan chỉ cần dùng một ánh mắt cũng đã tràn ngập mị lực vô tận. 

"Hà Hoan, ta có một chuyện, phải nói trước với cô." Lâm Hiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn cảm thấy vẫn nên nói trước với Hà Hoan một tiếng. 

"Chuyện gì, Lâm thiếu cứ nói." Lần đầu tiên Hà Hoan nhìn thấy Lâm Hiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, biết chuyện Lâm Hiên muốn nói hẳn là rất nghiêm trọng. 

“Kế tiếp, ta có thể khai chiến với Ẩn tộc!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.